Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 123
khôngnghĩ tới, Thái phó lại đơn giảnnói: “Từ nay về sau, cả hai đềukhôngcần trở về nữa.”
Vệ Lãnh Hầu đương nhiên là hiểu được ý của Niếp Thanh Lân, nếu như Hưu Đồ Vương giakhôngthể lấy lòng được tỷ tỷ,thìcứ sống cảnh màn trời chiếu đấtđi.
Niếp Thanh Lân ngoái lại nhìn, vội vàng gọi ngườiđigọi thái y,
Niếp Thanh Lân nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nghe Vệ Lãnh Hầunóitiếp: “mộttháng trước, Vương gia Bắc Cương Hưu Đồ Hoành bởi vì bị thương nặngkhôngchữa trị được mà c·h·ế·t, từ nay về sausẽkhôngcòn người này nữa.”
Thái phó cùng Vương gia kẻthìtự giận dỗi, ngườithìbuồn bực lo lắngkhôngthôi. Phía Thiệu Dương công chúa chịu kinh sợkhôngnhẹ, nàng ở trong phòng ôm lấy Niếp Thanh Lân, thân mình thận chí cả tay chân cũng run nhè nhènói: “Sao lại có người đáng sợ như vậy, mặt mày hung ác nham hiểm, sao ta lại có thể gả chohắn? Chẳng lẽhắncũng giống như Phan tam thiếu chuyênđicường đoạt dân nữ?”
Niếp Thanh Lân nghe vậy thân hình bỗng chốc cứng đờ, vì sao Vệ Lãnh Hầuđithẩm vấn tên Cát Thanh Viễn, nàng đương nhiên là nhớ rấtrõràng. Từ sau lần thẩm vấn đó, nàng cũngkhôngcòn gặp Thái phó. Thêm lại phần hiểu lầmhắndây dưa với Cách Nhĩ Phiên công chúa Hung Nô, đúng là chưa từng nghĩ tới việchắnbị trúng độc.
“Thái phónóinghe cũng đúng. Ngàiđiđường xa mệt mỏi, Bản cungsẽkhôngquấy rầy Thái phó nghỉ ngơi.”nóixong nàng liền đứng dậy, chuẩn bị đem phòng ngủ của mình nhường cho Thái phó.
Đôi hàng mày liễu kia, sao vẫn cứ cau lạithậtchặt… Trong đêm khuya thanh vắngkhôngngười, Thái phó rốt cục cũng buông tiếng thở dài. Dù lên trời, hay xuống đất,hắnđều làm được, nhưng phải làm sao, mới có thể xóađiánh mắt sầu tư của giai nhân?
Thái phó nhìn gương mặt khẽ mỉm cười của Niếp Thanh Lân, đột nhiênnói: “Bản Hầu vĩnh viễn cũngkhôngthể làm được đến mức này như Hoành vương gia.”
Thái phó muốn đặtmộtnụ hôn lên trán nàng, nhưng đôi môi chỉđiđến nửa đườngthìdừng lại, bởi bản thânhắnvẫn chưa giải độc xong, nên việc hưởng thụ giai nhân thơm mềm bên cạnh cũng là chuyệnkhôngthể,hắnchỉ đành lẳng lặng nhìn dung nhan say ngủ của Trứng gà.
Thái phó sau khi được châm cứuđãngủ saytrêngiường. Dưới ánh nến đong đưa, hốc mắt bên dưới hàng mày rậm quầng thâm,trênkhuôn mặt tuấn tú cómộtvết sẹo dàitrênmá, làm hơi suy giảm dung mạo kinh thiên địa động quỷ thần củahắn.
khôngdễ dàng trấn an được hoàng tỷ, nàng mới quay lại phòng mình. Thái phóđangđược thị nữ hầu hạ đổi dược, đôi chân bị thương vốn nênđãsớm khỏithìgiờ miệng vết thươngđãbị nứt ra, thấm ra vải băng toàn máu đen.
Tuy rằng trong cung cũng cómộtchiếc hồ lớn được xây lên ở phía Tây, nhưng mà rốt cuộc cũng là do người tạo nên, làm sao có thể sánh được với mặt hồ mênh mông với những gợn sóng lăn tăn tự nhiên được? Kỳthật, lúc này cũngkhôngphải là thời tiết tốt để dạo hồ, nhưng đoàn người cũngkhôngđể ý,trênthuyền có đầy đủ lò sưởi, ởtrênmạn thuyền thưởng thức rượu cũng làmộtcảm giác thú vị.
Trứng gà vẫn như trước kia, mỗi khi ngủ say làkhôngthèm quan tâm tới bất cứ thứ gì, ngay cả khi được bế lên cũng chỉ thầmthìnhư con mèonhỏ, sau đó liền bám chặt vào cánh tayhắnngủ say sưa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời này có trước có sau, có lễ có nghĩa, đơn giản thoải mái. Niếp Thanh Lân đúng là có chútkhôngnóilại được, nàng đương nhiên nghe được rấtrõcơn tức của Thái phóđangnghiến ngầm trong từng câu từng chữ. Nếu là trước kia, nàng đương nhiênsẽtinh ý,nhẹnhàngnhỏnhẹdỗ dành, chọc cho Thái phó nở nụ cười.
Hôm nay cả đoàn ngườiđithưởng thức phong cảnhtrênhồ Tây.
Thiệu Dương công chúa gần đây học câu cá, nên ởtrênthuyền buông cần câu, nhưng cả buổi cũng chẳng thấy động tĩnh, tính tình của Hoành vương gia vốn nôn nóng, mắt thấy khuôn mặt kiều thêđãbắt đầu suy sụp, nước mắt đảo quanh, liền cởi bỏ quần áo, dưới con mắt trợn to ngây ngốc của tiểu kiều thê lộ ramộtthân hình cường tráng, bùmmộttiếng nhảy xuống hồ,khônglâu sau liền bắtmộtcon cáđilên, ném lên sàn thuyền.
Chương 123
Vi thần y lắc đầu thở dài: “Chẳng lẽ công chúakhôngbiết? Thái phó đại nhânđithẩm vấn tên phản tặc Cát Thanh Viễn, bị tặc tử kia bày kế chọc giận, phun máu độc lên mặt, dẫn đến toàn thân nhiễm phảimộtloại độc kì lạ.”
Niếp Thanh Lân đương nhiên hiểu vì sao Thái phó lại cố ý giấu nàng. Theo tính tình củahắn, cho tới bây giờ cũng là khinh thường gặp lại bại tướng dưới tayhắn, đương nhiênsẽkhôngthèmđigặp Cát Thanh Viễn. Nhưng bởi vì mình nhất thời rối loạn tâm thần, năn nỉhắnđến đó để thẩm vấn, nênđãtrúng gian kế của Cát tặc.hắnkhôngmuốn nàng biết, sợ nàng thấyhắnmỗi ngày chịu khổ lại sinh áy náy, đau lòng,
Thấy động tĩnh bên giường, Thái phó hơi mở mắt, nhìn thấy Niếp Thanh Lân nằm gối đầu lên cánh tay mình, nhắm mắt ngủ say. Bên thái dương có vài sợi tóc mai buông xõa, rối tung che lại khuôn mặt non mềm, nhìn càng tăng thêm vẻ kiều diễm...hắnchậm rãi ngồi dậy,nhẹnhàng ôm lấy giai nhân đặt lêntrêngối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Niếp Thanh Lân cùng Thái phó ngồi ởtrênthuyền gần đó, đương nhiên nhìn thấy cảnh này rấtrõràng.
Vi thần y cũng đồng hànhđitheo đến nơi này, nghe tin Thái phó hộc máu, vội vàng ôm lấy hòm thuốc, chạy như bay đến, dùng ngân châm phong bế huyết mạch của Thái phó, lại để chohắnngửi huân hương tĩnh khí làm giảmđicơn tứcđangdâng lên.
“Độc này... có giải đượckhông?” Môi Niếp Thanh Lân trắng bệch hỏi.
Niếp Thanh Lân nghe vậy cườinói: “đãphiền Thái phó lo lắng, tính tình của Vương gia trước nay vô cùng cao ngạo, nếu như trực tiếp ban chohắnngược lại làm tổn hại thể diện củahắn. Chi bằng dùng danh nghĩa của Bản cung tặng cho tỷ tỷ, Bản cung xin thay mặt hoàng tỷ cảm ơn ngài… Về phần tỷ tỷ có chấp nhận Vương gia haykhông,thìphải xem duyên phận của hai người…”
Đâyđãlà phương thức tỏ ý xin lỗi hết mức của Thái phó rồi. Niếp Thanh Lân hơi nghiêm mặt, ngồitrênchiếc ghế cách xa giường, nam nhân này rốt cuộc vẫnkhôngquan tâm đến thỉnh cầu trong thư của mình, hoàng tỷ giờđãnhư thế, lúc trước khi đến Bắc Cương hòa thân cũngđãtrải qua nhiều đau khổ chẳng lẽ lại phải chịu đừng loại cuộc sống khổ sở như thếmộtlần nữa? Nàngnhẹnhàngnói: “Vậy Vương gia… đến để đón tỷ tỷ về Bắc Cương sao?”
Thái phó thấy Niếp Thanh Lân bước vào, liền lặng lẽ túm chiếc chăn bên cạnh lên che lại đôi chân.
Niếp Thanh Lân vốn nghĩhắndùng quải trượng chống là giả vờ giả vịt, tạo bộ dáng đáng thương tìmsựđồng tình. Nhớ lúc trước khi chânhắnbị thương,rõlàđãkhỏi hẳn, nhưnghắnvẫn cứ luôn mãi gạt mình bảo là chân bị đau, làm cho nàng tự mình mát xa chohắn. Nhưnghiệntại xem ra, đúng là chấn thương lại tái phát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn nàng đứng dậy chuẩn bịđira ngoài,hắnliền vươn tay, giữ chặt lấy tay nàng: “Giang sơn và mỹ nhân, từ xưa đến nay vốn khó có thể lưỡng toàn, nhưng mà ta cũngkhôngtin, thiên hạ này có cái gì có thể làm khó Vệ Lãnh Hầu ta.”
Niếp Thanh Lân khẽ cười, đuôi mắt cong cong,nhẹgiọngnói: “Bản cung biết, Thái phó luôn có lý trí và khát vọng của riêng mình, sao có thể vì tư tình nữ như mà chậm trễ...”
Niếp Thanh Lân cùng Đan ma ma đứng đợi ở ngoài cửa, đợi tới khi Vi Thần yđira, vội vàng hỏi: “Vi thần y,hắn... Thái phó làm sao vậy?”
Lúc này Niếp Thanh Lânthậtsựcó chút kinh ngạc,mộtlúc lâu sau mớinói: “hắncam lòng sao?”
Đợi bọn thị nữ lui ra hết, Thái phó mới chủ độngnói: “Vốn tưởng rằng Thiệu Dương công chúa chỉ làkhôngrõràngmộtsố chuyện,khôngngờ nàng lại mất hết trí nhớ, nếu sớm biết như thế tađãsắp xếp cho Hoành vương gia đến sau.”
Hưu Đồ Hoànhmộtlòngyêuthương hi vọng Vương phi nhớ lại chính mình, mỗi ngày đều cố ý lấy lòng nịnh hót. Thiệu Dương công chúa lúc đầu bị bộ dáng của Hưu Đồ Hoành dọa sợ, sau thấyhắnkhôngcòn cử chỉ càn rỡ, nên dần dần cũngkhôngquá mức sợhắnnhư trước nữa. Nếu khi có ai bên cạnh,thìnàng vẫn có thể miễn cưỡngnóicùnghắnvài câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nàng đứng lại đó cho ta.” Thái phó bị con nhóc tuyệt tình tuyệt nghĩa này chọc tức đến run người, nên quên mất lời dặn dò của Vi thần y là “Tuyệt đốikhôngđược nổi giận”, nhất thời độc khí công tâm, đột nhiên biến sắc phún ramộtngụm máu.
Thái phó lười cùng tiểu Trứng gà thảo luận về nam nhân khác, hai mắt khép hờ chỉ đơn giảnnói: “Vốnhắncũngkhôngcó mưu đồ chí lớn, sau trận đả kích lần đó,thìđến dã tâm xưng bá Bắc Cương cũngkhôngcòn...hắnvốn muốn dẫn hài nhi đến Đại Ngụy đểẩncư, cho nên ban đầuhắnmới mang tiểu công chúa tới nhờ bản Hầu chiếu cố, để trở lại bộ tộc xử lý thỏa đáng những công việc còn lại. Thỉnh cầu của công chúa trong thư,khôngphải là bản Hầukhôngsuy tính, nhưng loại chuyện chia rẽ phu thê người khác, bản Hầu tự thấy mình làmkhôngđược, cho nên mới cùng Vương gia tới đây.hắnhiệntại làmộtngườikhôngquyềnkhôngthế, nếu công chúa ngại công chúa Thiệu Dương bịhắnlàm phiền phức,thìcứ sai người giếthắnlà xong.”
Thái phó thưởng thức chén trà trong tay, đột nhiênnói: “Hoành Vương gia có ý muốn định cư ở Giang Nam. Lúc trướchắngiúp bản Hầu bình định chiến loạn ở Bắc Cương, diệt Hưu Đồ Liệt, cho nên bản Hầu định đem biệt quán này ban chohắnlà phủ trạch, ý của công chúa thế nào?”
Niếp Thanh Lân nghe vậy, xoay người lạiđithẳng vào nội thất.
Cuộc sống kế tiếp ở Giang Nam,đãkhôngcòn an nhàn thoải mái như trước nữa.
Niếp Thanh Lân vỗ vỗ an ủi tỷ tỷ, bởi vìsựthông tuệ nhạy bén của nàng ấy mà có chút nghẹn lờikhôngbiết nênnóisao, Tuy rằngsựthậtcũng giống y như lời tỷ tỷnói, nhưng nàng cũngkhôngdámnóira sợ dọa tỷ tỷ, chỉ có thể ôn nhu dỗ dành: “Là nột tướng quân, nên bộ dáng của Vương gia khó tránh khỏi cao to vạm vỡ hơn bình thườngmộtchút, muội muộisẽdặn dò Vương gia, bảo ngài ấy đừng đột ngột xuấthiệndọa tỷ tỷ” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu như Vệ Lãnh Hầuthậtsựbuông tha cho quyền thế, như vậy chỉ sợhắnsẽkhôngcòn là Vệ Lãnh Hầu, nam nhân này vĩnh viễnsẽkhôngcam lòng trở thànhmộtnam nhân bình thường, ngày ngày sốngmộtcuộc sống an nhàn vô vị.
Mà Thái phó cùng Niếp Thanh Lân nhưngthậtra lại khôi phục lại bộ dáng bình thường, ngày ấy sau khi tỉnh lại, Niếp Thanh Lân cũngkhôngđề cập đến việc ở Giang Nam nữa, đối với Thái phó cũng tận tình chăm sóc.
Đợi đến khihắnđilên, quần áođãbị ướt đẫm, dính sát vào người lộ ra nơi nào đó căng phồng, oai hùng càn rỡ,đãlàm công chúa Thiệu Dương hét lênmộttiếng sợ hãi, làm cho Hoành vương gia vội vàng lấy quần áo bao lại nửa th*n d***, sau đónhẹgiọng dỗ dành giai nhân.
Vi thần y lắc đầu: “Cát Thanh Viễn đó lòng dạ cực kì độc ác,hắndùng chính phương pháp dùng người để nuôi độc của Nam Cương, dùng chính bản thânhắnnuôi độc, loại độc này rất tra tấn người, nếu thấm vào trong máu,thìngười bị trúng độcsẽchết rất nhanh,khônghề có thuốc giải. May mà lão hủ trước kia từng đến Nam Cương quan sát,đãgặp qua loại độc này, cũng từng có nghiên cứu về nó, nên tạm thời tìm ra được cách giải độc, bức độc ra hơn phân nửa từ miệng vết thương ở chân lần trước, nhưngtrênmặt chỗ bị độc phun trúngthìvẫn còn lưu lại vết sẹo, số độc còn lại trong cơ thể phải từ từ mới có thể hóa giải hết… Tuy nhiên, quá trình giải độc cũng cực kì tra tấn. Lúc trước, Thái phó tê liệtmộtnửa thân mình, cả người đềukhôngthể nhúc nhích, mỗi đêm đến lúc độc phát tán,thìrất khổ sở… Công chúa à, đừng chọc Thái phó tức giận nữa, nếukhôngđộc khí công tâm,thìchính lão cũngkhôngcó cách nào cứu được!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.