Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119
Ngày hôm đó nội thị giám dẫn theomộttiểu tổng quản mới đến để quản lý ống khói thông khí ở cung Phượng Sồ, gần đây bên nội thị mua vàomộtđám ống khói dùng để khơi thông khí trong cung, sau khi được huấn luyện đầy đủ, liền đưa tới cho cung của công chúa.
“Cứnói, đừng ngại.”
Chương 119
Niếp Thanh Lân nghĩ nghĩ: “Đến hành cung cũngkhôngthay đổi được gì, năm đó phụ hoàng có xây biệt quán tại Giang Nam, nếu Thái phó ân chuẩn, Bản cung muốnđithăm lại cố hương của mẫu phi.”
Thái phó lười nhác gật gật đầu: “Nếu như ngươi thựcsựbiết tin tức của công chúa Thiệu Dương,thìđãmangđiuy h**p Hưu Đồ Hoành, củng cố thêm lực lượng của mình, làm gì có chuyện giữ lại đến bây giờ mới tung ra? Ta cũngkhôngphải công chúa, quan tâm tất bị loạn, đối với loại c·h·ó cùng dứt giậu như ngươithìcó thể làm nên được chuyện gì?”
Cho nên khihắnbước chân vào địa lao ẩm thấtthìtrong lòng có chútkhôngthoải mái.
Nghĩ vậy, Khâu Minh Nghiên lại kinh hoàng ngẩng đầu lên, nhìn về cánh cửađangđược đóng chặt của thư phòng.khôngthể tin được Thái phó đại nhân lại... Như vậy...
Thái phó hơi quay đầu, đưa tay lau vết máu tươi dínhtrênmặt, khinh miệtnói: “Loại lờinóily gián ngu xuẩn thế này liền muốnđãlừa gạt bản Hầu? Công chúa băng thanh ngọc khiết, há có thể để loại tục vật dơ bẩn như ngươi làm ô uế? Saokhôngnhìn thử xem bản thân mìnhhiệnnayđãtrở thành thứ gì? Còn dám mơ mộng đến những chuyện xa vời đó? Thânđãtàn tạ như thế này lại cònkhôngbiết nhục mà tự sát, lại còn muốn gặp bảo bối của bản Hầu,khôngcảm thấy ngươiđanglàm xấu mặt mũi nam nhi trong thiên hạ hay sao? Ngươi có biết, cực hình kế tiếp chờ đợi ngươi là cái gìkhông? Tasẽcho đao phủ dùng những chiếc dao mỏng như cánh ve, xử lăng trì ngươi. Đến lúc đó, ngươi có thể cảm nhận rấtrõràng, từng miếng thịt được lóc ra khỏi thân thể của ngươi... Những ngón tay của ngươiđãtừng chạm qua thân thể nàng,sẽbị búa tạ nghiền nát từng ngón, đến lúc đó chỉ sợ ngươisẽmong mỏi mình chưa bao giờ xuấthiệntrêncõi đời này!”
“Nhìn vừa giống ngựa, lại vừa giống lừa….Màtrênthân có vảy, cổ dài như rắn, giống như.... Giao Khuyển trong ‘Sơn thủy kinh chú’…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
*biến đuôi thành vật để g*** h*p (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời này vừanóira, xung quanh toàn bộ làmộtmảnh yên tĩnh, Vệ Lãnh Hầu cùng Khâu Minh Nghiên đều là tinhanhtrong tinhanh, đương nhiên là biết về quyển Kỳ văn dịsựghi chép về các dị thú thời thượng cổ.
“khôngphải…” Khâu Minh Nghiên lắp bắpnói: “Thần vụng về, kiến thức nông cạn,khôngbiết có phảiđãnhìn lầm haykhông….”
Niếp Thanh Lân nghe vậykhôngkhỏi sửng sốt, đem ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Vệ Lãnh Hầu. Vệ Lãnh Hầunói: “Bất quá chỉ là con thú sắp c·h·ế·t cố giãy dụa lần cuối, công chúakhôngcần nghe gãnóibậy.”nóixong liền kéo nàngđivề phía cổng thành.
(Giải thích giúp các bạn ngây thơ trong sángkhônghiểu ý của công chúa.thậtra công chúađangnghĩ rằng, Thái phóđangvội chuẩn bị đại hôn cho tiểu công chúa Cách Nhĩ Phiên với Thái phó, nên bỏ mặc nàng ấy. Vì thế nàng buồn bã xuôi về Giang Nam, định sống nửa đời còn lại ở nơi đó, nhưng ngẫmđinghĩ lại, cơn tức chưa tiêu, nên thêu Giao Khuyển, ờ, d·â·m thú, tặng thay quà tân hôn. Ýnói, Thái phó đại nhân nhà chúng ta, gặp mỹ nữ là híp mắt, như giao khuyển, Thái phó đại nhân là d·â·m thú...)
, thường nằmẩnmình trong nước để rình bắt mỹ nữ xuống sông tắm rửa, hàng ngày g*** h*p vớikhôngbiết bao nhiêu nữ tửkhônghề mệt mỏi. Sau đó bịmộtvị Hoàng đế cho tát cạn nước sông, đóng cừ chặn bắt, ngay lúc nóđangg*** h*p với nữ nhân, chặt giao khí, tinh tẫn nhân vong mà c·h·ế·t...
mộtlúc lâu sau, mới thấytrênkhuôn mặt trắng thuầnnhỏnhắn chậm rãi nởmộtnụ cười, lãnh đạmnói: “đãbiết, tất cả các ngươi lui xuốngđi.”
Niếp Thanh Lân gật gật đầu, nhưng nhìn biểu tìnhtrênmặt cũngkhôngbiết nàngđangnghĩ gì.
Cái c·h·ế·t của công chúa Thiệu Dương,đãảnh hưởng mạnh mẽ tới cảm xúc của Trứng gà nhàhắn. Thái phó cũngkhôngmuốn nghịch lại ý của nàng tại đây, liền thấp giọngnói: “Bản Hầu đương nhiênsẽthẩm vấnhắn, sau đó mới tiễnhắnrađi.”
“Cát đại nhân,đãlâukhônggặp!” An tọa bên ngoài nhà lao, Thái phó rốt cục cũng mở miệng, xuyên qua hàng rào sắt, nhìn thấy công tử thế gia ngọc thụ lâm phongmộtthời nay trở nên gầy gò còm cõi, tựa hồ như có thứ gì đóđanghấp thụ hết khí lực trong ngườihắn, nhanh chóng hút hết nguyên khí củahắn.
Tiếp theo đó là những chuỗi ngày yên tĩnh lạ thường, tựa như cuộc sống trong thâm cung mười sáu năm qua của nàng. Thái phó có lẽđangvội vàng chuẩn bị tân hôn để ôm kiều thề mềm mại, nửa bước cũng chưa từng bước tới cung Phượng Sồ.
“Như thế nào? Thêu quá khó coi, nhìnkhôngra sao?”
Tiểu thái giám vừa truyền xong những lời nàythìVĩnh An công chúa cũng vừa vặn thêu xong những đường chỉ cuối cùng, dừng tay xem xét trái phảimộtchút, đúng là cảm thấy tài nghệ của bản thân đột nhiên tăng mạnh, nhìn tác phẩm trong tay chẳng khác nào được thêu từ những nghệ danh đứng đầu.
Khi bức tranh thêu được thái giám trình lên cho Thái phóthìKhâu Minh Nghiênđangđứng hầu trước cửa thư phòng. Thái phó nghe thấy lời của thái giám, liền ở trong phòng lười biếngnói: “Nhìn giúp bản Hầu, nàngđãthêu gì thế?”
Cát Thanh Viễn thấy vậy liền cao giọngnói: “Thái phó chẳng lẽkhôngmuốn biết, những ngày ở doanh trướng Hung Nô, công chúa Vĩnh An mềm mại hầu hạ dưới thân ta như thế nào? Thái phó ởtrênchiến trường dũng mãnh phi thường như thế, sao ởtrêngiường lạikhôngthể thỏa mãn cho người ngọc? Làn da của nàng đúng là cực kỳ trơn mềm, mềm mại nhất trong tất cả những nữ nhân mà tađãtừng ngủ qua, nhất là đôi chân thon dài kia, quấn quanh thắt lưng ta siết chặtkhôngbuông, khít khao đến mức có thể làm cho nam nhân c·h·ế·t chìm luôn trong cơ thể của nàng, mỗi lần đều muốn ta phải thõa mãn nàng mới chịu buông ra….” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếukhôngphải là bởi vì câu giãy c·h·ế·t cuối cùng đó của Cát Thanh Viễn, Vệ Lãnh Hầu đương nhiênkhôngcó khả năngđigặp tên bại tướng dưới tay này lần nào nữa, bởi có quá nhiều chuyện cầnhắnxử lý, tặc tử như thế chỉ cần vào thời điểm trảm thủ, cầmmộtbầu rượu ngon nhìn đầu người rơi ra khỏi cổ, trong dòng máu tươi phun trào đó uốngmộtngụm rượu nóng thưởng thức đó là tuyệt nhất.
Niếp Thanh Lân gật gật đầu, nhưng trước khiđingủ, nghĩ thầm đợi ngày mai gặp nàngsẽhỏi tỉ mỉ cũngkhôngmuộn.
“Thái phó có hỉsựtrênngười, Bản cung bởi vì tinh thầnkhôngtốt mà muốnđiGiang Nam nghỉ ngơi,khôngcó lễ vật gì để tặng, tay nghề mặc dùkhôngtinh, chỉ là muốn thêu tặng cho Thái phómộtchiếc khăn thêu, hi vọng Thái phó vui lòng nhận lấy.”nóixong, liền khẽ nâng váyđilên thuyền.
Những câunóiđấy ác độc củahắnvẫn chưa kịpnóixong,đãthấy Thái phó đột nhiên rút bảo kiếm đeo bên hông, chặt đứt xích cửa lao, nhấc chân đá văng cánh cửa,đitới phía trước Cát Thanh Viễn, hướng bụnghắnđâmmộtkiếm, Cát Thanh Viễn lập tức phun ramộtngụm máu tươi, nhuộm đẫm vạt áo phía trước của Thái phó.
Đan ma manóixong, liền ngẩng đầu nhìn công chúa, chỉ thấy sắc mặt nàng giống hệt hôm nghe tin dữ của công chúa Thiệu Dương, khuôn mặt trắng bệch giống như tờ giấy Tuyên Thành.
Cát Thanh Viễn khẽ ngẩng đầu lên,trênkhóe môi rạn nứt treo lênmộtnụ cười: “Thái phó tới đây,khôngphải là muốn hỏi tình hình sinh tử của công chúa Thiệu Dương sao? Nhưng nếu như takhôngthấy được công chúa Vĩnh An, ta chắc chắnsẽkhôngmở miệng.”
khôngđúng! Nếu công chúa đích thân tự tay thêu nhất định là có thâm ý! Có lẽ là cầu phúc chăng? Cầu phúc cho nam tửkhôngthể trôi chảy chuyện phòng the, sớm ngày được khôi phục oai hùng như trước? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngày ấy, đến tận lúc lên đèn, Niếp Thanh Lân cũngkhônghề ngủ, nàng chờ Thái phóđigặp Cát Thanh Viễn về xem có chút tin tức gì của hoàng tỷkhông, nhưng mà mãi cũngkhôngthấy bóng dáng.
Khâu Minh Nghiênnóixong, tự giác tắt tiếng, có chút ngây ngốc nhìn dị thú thêutrênchiếc khăn mềm mạitrêntay,thậtkhôngthể tin được,mộtcon vật hoang d·â·m đến thế này lại được công chúa đoan trang, tao nhã thêu lên khăn tay…
Nghe thấy thanhâmmở cửa nam nhân trong nhà lao vội vã ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh Vệ Lãnh Hầu,thìánh mắtkhôngkhỏi hơi tối lại.
giao khí*
Đan ma ma thấy công chúakhôngngủ, liềnđithỉnh Thái phó. Nhưngkhônglâu sau, bà trở về báo Thái phóđãtrở về phủ nghỉ ngơi,hắnchỉnóilà Cát tặc miệng đầy những lời lừa gạt, bảo công chúakhôngcần để trong lòng, an tâm nghỉ ngơi.
Vệ Lãnh Hầukhôngmuốn lãng phí thời gian với hạng bại tướng này thêm nữa, vừa xoay người lại nghe Cát Thanh Viễnnóiđầy ác ý: “Chẳng lẽ Vệ hầukhôngcảm thấy kỳ quái vì sao ta lại thúc thủ chịu trói sao?”
Niếp Thanh Lân nghe vậythìsửng sốt, nàngkhôngngờ tin tức đại hôn của mình bị lùi lại, nhưng lại có thể nghe được từ miệng củamộttiểu thái giám. Đan ma ma đứng bên cạnh nhất thời cũngkhôngnghĩ là công chúasẽhỏi câu này, nhất thời hung hăng trừng mắt liếc tiểu thái giám, mới vội vàngnói: “Là lỗi của nô tỳ, hôm trước Thái phó cónóingày lễ được chọn vào mùa đông năm naykhôngtốt, mà hôn lễ chuẩn bị cũng hơi vội vàng, vì thế liền muốn lùi lạimộtthời gian. Hơn nữa, hôn lễ của tiểu quận chúa Cách Nhĩ Phiên cũng cần phải làm gấp, nếu cả hai hôn lễ mà đụng nhauthìkhôngtốt, bên Nội thị giám nhất thời cũngkhôngchuẩn bị kịp, vậykhôngbằng lo cho hôn lễ của tiểu quận chúa trước, miễn cho nàng ta đoạt mất phong thái của công chúa… Nô tỳ thấy công chúa mấy ngày nay buồn bựckhôngvui, sợ công chúa nghe xong lại càng thêm mất vui, nên định đợi thêmmộtthời gian nữa, mới chậm rãi thông báo với công chúa…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngày hôm đó, Đan ma ma lại bắt gặp công chúađangcúi đầu thêu, liềnnhỏgiọngnói: “Công chúa dạo gần đây cứ ở mãi trong cung, chắc bức bối khó chịu lắm, hay để nô tỳđixin Thái phó, để cho công chúa đến hành cung nghỉ ngơimộtthời gian ngắn có đượckhông?”
Thời gian lâu đến nỗi Đan ma ma cũng cảm thấy chột dạ, nhưng mà tiểu công chúa lại coi nhưkhôngcó việc gì, mỗi ngày đềunóinóicười cười cùng Tiểu Gia nhu, gần đây lại có hứng với thêu thùa, thường thường cầm khung thêu ngồi ngẩn ngơ cảmộtngày, mười đầu ngón taykhôngbiết bị tàn phá bao nhiêu lần, nhưng khuyên thế nào cũngkhôngđược, nên cũng đành mặc cho nàng thêu.
Hôm nay thời tiếtkhôngđược tốt, vừa mới bắt đầu mùa đông màđãcó bông tuyết rơi, trước thềm cửa sổđãbị ướtmộtmảnh, từng tiếng vang bốp bốp phát ra từtrênmái ngói. Niếp Thanh Lân ngồi trong phòngmộtlúc lâu, mớinhẹnhàng đưa tay sờ gương mặt mình, chỉ thấy đầu ngón tay chạm đếnmộtmảnh ẩm ướt lạnh lẽo, nàng phục hồi lại từ từ buông tay, tiếng sấm bên ngoài vang dội, hòa theo đó là tiếng khóc thút thít chậm rãi phát ra. Nhưng trong lòng nàng cũng lặng lẽnóivới chính mình, đâysẽlà lần cuối, từ nay về sau Niếp Thanh Lân nàngsẽkhôngbao giờ rơimộtgiọt lệ nào vì gã nam nhân kia lần nào nữa.
Mà Giao Khuyển, thuộc loại d·â·m thú, bản tính thích nữ sắc, thích thả mìnhtrênnhững con sông suối, đuôi biến thành
Chuẩn bị xong hành lý chỉ trongmộtngày, bất quá Đan ma ma nghenóilà Lỗ Dự Đạt cũngsẽcùngđitheo xuống phía namthìsắc mặt kia có chút tối tămkhônglý giải được, khi công chúa mang theo tiểu Gia Nhu cùng bà V·ú lên thuyềnthìxoay người gọi tiểu thái giám lại, bảo thị nữ bên cạnh đưa chohắnmộtbức tranh thêu chuyển cho Thái phó đại nhân.
Thái phó lười biếngnóixong, liền cảm thấy hành trình đến địa lao lần nàyđãcó câu trả lời làm vừa lòng giai nhân, trong lòng lập tức khinh thường cười lạnh, đến c·h·ế·t vẫn còn si tâm vọng tưởng, coihắnlà người c·h·ế·t sao? Cho dù thựcsựcông chúa Thiệu Dương có còn sốngđichăng nữa,hắncũngkhôngđể cho Trứng gà nhàhắnđigặp tên chồng trước c·h·ó c·h·ế·t này! Nếuđãcó thể có câu trả lời vừa lòng Trứng gà,hắnliền muốn đứng dậy rời khỏi đại lao.
Nhưng tên Cát Thanh Viễn này đúng làmộtcao thủ đánh vào lòng người, chỉ bởi vìkhôngtìm thấy thi thể của Thiệu Dương, chỉmộtcâu “c·h·ế·t sốngkhôngrõ” cũngđãlàm cho tâm những người quan tâm tới nàng đại loạn, ít nhất là bước chân của Vĩnh An công chúađãtrở nên chần chờ.
Khâu Minh Nghiên mở ra nhìn, tỉ mỉ quan sátmộtlúc lâu, càng nhìnthìvẻ nghi hoặctrênmặt càng sâu.
Mặc dù là thuận theo tâm ý của bản thân. Nhưng mà Niếp Thanh Lân cũngkhônghi vọng xa vời rằng Thái phó đại nhânsẽân chuẩn, nhưngkhôngnghĩ tới, ban ngày vừa mới trình tấu lên, chỉmộtlúc lâu sau liền có người tới truyền lời,nóiThái phó ân chuẩn. “Mấy ngày gần đây thời tiếtđãtrở nên ấm áp, tuyếtđãbắt đầu tan, vừa vặn có thể xuôi Nam theo đường thủy, nếu công chúa cảm thấy ở đó thoải mái,thìcó thể ở đó đón năm mới ở phía Nam, rồi mới trở về cũng được.”
Công chúa lẳng lặng nhìn, đột nhiên hỏi: “Trong phủ phò mã cũng thay đổi sao?” Tiểu tổng quản vừa nghe liền vội vàng cúi đầunói: “Nô tài cũngkhôngrõ, chỉ nghe Nguyễn công côngnóilà thay đổi trong cung Phượng Sồ trước, bởi vì đại hôn của công chúa bị lùi lại, phủ Phò mãhiệntại chưa có người ở, nên cũng chưa cần thay đổi.”
Nhưng qua mấy ngày vẫn như cũkhôngthấy bóng dáng của Thái phó đâu. Niếp Thanh Lân liền cảm thấy có chútkhôngđúng. Bình thường cho dù có bận rộn như thế nàođichăng nữa,thìban ngàyhắncũng bớt chút thời gian trờ lại đây dùng bữa cùng nàng… Hơn nữa, những ngày trước hầu như ngày nào cũng có nội thị giám trong cungkhôngngừng mang lễ vật dành cho ngày đại hôn tới để cho nàng lựa chọn những món đồ mình thích dùng, nhưng mấy ngày nay gần như là dừng hết mọi hoạt động, trong lúc nhất thời cung Phượng Sồ lại trở nên thanh tịnh đến mức làm người ta khó có thể thích ứng.
Quathậtlâu sau, chỉ nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng đập bàn lớn: “Niếp Thanh Lân, nàng chờ đó cho ta!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.