Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 108
Edit: Bống
Nhưng mà chưa từng nghĩ, lão già Ngô Cảnh Lâm kia lại đưa ra ý nghĩ hoang đường, kỳ lạ đến mứckhôngthể tin được. Lão muốn tái diễn lại vương triều nữ đế hoang đường của tiền triều. Con ả Chiêu Dung nữ đế kia là cái dạng gì? Lẳng lơ, trai lơ thành đàn, dẫm lên bao nhiêu thể diện của nam nhi? Lão giàkhôngchịu c·h·ế·t kia đánh bàn tínhthậttốt, lại muốn nâng đỡ nữ đế để mình thành hiền thần thiên cổ, nhưng còn phải xem Vệ Lãnh Hầuhắncó cho bé Trứng gà cơ hội mở rộng hậu cung, lật thẻ bài gọi thị tẩm haykhông? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
đitới chỗ cửa sổ ngoài đình viện, nàng chậm rãi dừng lại.
khôngnóiđến việc g·i·ế·t Cảnh Bác Nghitrênđại điện, thí dụ như Tề Lỗ vương giống nhưđãbiếtrõràng nội tình, nhưng Lỗ Dự Đạt g**t ch*thắnmàkhônghề có chút do dự, quyếtkhônglưu lại người sống, giống như bọn họ muốn giấu diếm điều gì?
Phải biết rằnghắnở trong mắt người khác luônanhminh vĩ đại,hắnkhôngmuốn như bây giờ mà chống gậy, trở thành người què xuấthiệntrước mắt giai nhân,hắnluôn muốn tĩnh dưỡng cho thỏa đáng mới có thể trở lại bên cạnh nàng, chứ bộ dạng chật vật giống như bây giờ đánh chếthắncũngkhôngmuốn xuấthiệnđể cho bé trứng gà nhìn thấy.
"Thái Phó đại nhân, rốt cuộc ra sao rồi?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũngkhôngbiết là Định Quốc hầuđãđitrong sânnhỏbao lâu rồi, hay cũng có thể là do cánh tay rung lên, chỉ lơi lỏngmộtcái, liền thẳng tắp ngã xuống đất.
Đan mamađãsớm nhận được tin, nên đương nhiên biết tiểu chủ nhân vì sao rầu rĩkhôngvui, trong lòng thầm mắng Lỗ Dự Đạt cùng Khâu Minh Nghiênkhôngcó đầu óc. Bà cùng Niếp Thanh Lân sớm chiều ở chung, mấy ngày nay, buồn bã lo âu của tiểu long châu bà luôn nhìn thấy rấtrõràng
Bất quáhắncũng phân phó đám người Khâu Minh Nghiên tạm thời án binh bất động, yên lặng xem xét, đợihắndưỡng thương xong tự nhiênsẽtrở về triều thu thập lão giàkhôngchịu chếtđãtạo cục diện rối rắm kia! Chỉ làkhôngnghĩ đến chút vết thương c·h·ế·t tiệt này lại làm phiền lònghắnvậy, cũngkhôngbiết khi nào mới có thể dưỡng thương xong, may mắn là hổ lang thuốc này nhưng lại hữu hiệu, chỉ có 2 ngày sử dụng màđãcó thể miễn cưỡng đứng lên,hắnmuốn cố gắng thêm chút nữa, nhanh chóng bình phục,
Khâu đại nhân nghe được lời ấy trong lòngkhôngkhỏi dâng lênmộttrận ảo não, đơn giản là mấy ngày trước đây nghe được tin tức tốt làm cho lòng người thoải mái, tinh thần liền có chút buông lỏng,hắncùng với Lỗ Dự Đạt đúng là nhất thời ở thời điểm nghi thức tế lễ diễn ra mà buông lỏng bản thân.
Khâu Minh Nghiên đem người bí mậtđinghênh đónhắntrở về kinh thành chữa thương, sau đó y theo phân phó củahắnmà tiến hành từng bước, nhưngkhôngngờ vết thương do bị ngâm nước biển quá lâu mà sốt caokhônglùi, hôn mê mấy ngày suýt nguy tới tính mạng. Sau khihắntỉnh lại, liền biết mọisựy theo sắp xếp trước đó củahắnhànhsựmà bài trừ được nguy cơ, liền có chút thời gian chữa thương.
=))~
Lần gặp nạntrênbiển trước đúng là ngoài ý muốn,khôngnghĩ bên cạnh mình lạiẩnnúp mật thám, nhất thời sơ ý trúng ám toán, bản thân bị trọng thương, may mắn trước đóhắnđãbố trí chu đáo cẩn thận, tuy rằng chiến thuyền chủ lực bị đánh chìm, còn mìnhthìlại bị trọng thương rơi xuống nước, lại vừa mới tiêu diệt được quân chủ lực của thủ lĩnh Đỏ, thẩm vấn tên giặc đầu lĩnh mới biết bọn họ cùng kinh thành luôn thư từ qua lại, Vệ Lãnh Hầu liền mệnh lệnh những tên hải tặc mặc quần áo của thị vệ, sau đó g·i·ế·t sạch, bày ra biểuhiệntàn sáttrênđảo, sau đó tung tin đồn ngược về hướng Bắc Cương cho những tên phản thần cấu kết với giặc phương Bắc hay tin. Giao phó xong tất cả những việc đó,hắnliền lâm vào hôn mê bất tỉnh do mất máu quá nhiều.
Oánh nhau to rồi=))~Đặt cược ko, xem Thái Phó có dám làm gì công chúakhông?
Sắp vào đêmthìphía cửa cung cómộtchiếc xe ngựađitới, Đan mama hướng Niếp Thanh Lânnói: "Công chúa, nếu ngườikhôngmệt, có thểđicùng nô tỳ ra cungmộtchuyếnkhông?”
Niếp Thanh Lân gắt gao cắn chặt môi, liền theo chân Lưu quản gia vào trong viện,điquamộthành lang, liền tớimộtkhoảng sân.
Trong viện mặc dù có thị nữ hầu hạ, nhưng trước đóđãbị Thái Phó khiển trách, thấy tình hình như vậy cũngkhôngdám tiến lên đỡ. Định Quốc Hầu đại nhân hítmộthơithậtsâu, cúi đầu nhìn những vết thương chồng chất ở mắt cá chân, mới vừa rồi sau khi ăn tối xongđãuống quamộtbát thuốc nóng, nhưng lúc này vẫn thấy giống như hàng ngàn cây kim đâm vào xương tủy, nếu nhưkhôngcó ý chí kinh người, nếu là người bình thường, chỉ sợ làđãđau đến lăn lộn ratrênđất.
Tác giảnóira suy nghĩ của mình: Cuồng tửđangcó ý định mở viện dưỡng thương phế binh đây,mộtnhóm con nuôiđangbị què chân, bán gậy chống đây, ai muakhông~
Vệ Lãnh Hầu hơi nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu lên, liền thấy được tiểu giai nhân mặc bộ đồ trắngđangđứng, lúc nàytrênkhuôn mặtnhỏnhắnđangdùng ánh mắtkhôngthay đổi lãnh đạm nhìn mình.
Hai người vốn tưởng rằng quân côn là trốnkhôngthoát, nhưng mà lại bị công chúanhẹnhàng ngăn cản: "Thái Phókhôngthương tiếc thân thể, tự mình giày xéo, hai vị cận thần trung thành tìm cách ngăn cản, vậy họ làm sai chỗ nào?”
“Hôm nay làm phiền long giá công chúa đến đây, tội tiểu nhân đáng c·h·ế·t vạn lần, cho dù công chúakhôngtrách cứ, Thái Phó biết được cũngsẽtrách phạt, nhưng màthậtsựThái Phókhôngthương tiếc chính bản thân mình, chỉ lo khư khư cậy mạnh, ngay cả lời của thần ynóicũngkhôngnghe, xin công chúa hãy khuyên Thái Phómộtcâu.”
Nhưng cũng đúng thôi, mình có đáng là gì đâu? Trong mắt vị Thái Phó đại nhân kia mình chẳng qua cũng chỉ làmộtdạng bài trí cho có, nàng có tư cách gì để biết nội tình củahắn?
Tuy rằng những linh dược này có thể k*ch th*ch xương đùi đả thương gân cốt nhanh chóng khép lại, nhưng lúc dược liệu phát tác,sựđau đớn mà nó mang đến người bình thường rất khó chịu được, nhưng Thái Phó đại nhân lại vẫn còn chưa chịu yên, chân bị đả thương còn chưa lành hẳn, mà chiều nào cũng tậpđilại,…Lão hủ vô năng, lần đầu gặp được bệnh nhân ép buộc bản thân đến mức này,thậtsựlà bó tay."
Thế nhưnghắnlại bị bé trứng gà dùng ánh mắt từtrênnhìn xuống bộ dạng chật vật của mình như vậy,thậtđánh sâu vào trong thị giác làm cho trong lòng Thái Phó đại nhân dâng lênmộtcơn tức giận, vốn cánh tayđãđau nhức nhưng lại sử dụngmộtý chí kinh người cố gắng gượng đứng lên, nhíu đôi mày rậmkhôngnhìn giai nhân, lạnh lùng phóng tầm mắt tới Lưu quản gia cùng Đan mamanói: "Tựđilãnh 50 quân cônđi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đan ma ma cau mày nghĩ nghĩ, sau đó im lặng lui ra ngoài.
Bây giờ nhìn bộ dáng ngồi yênkhôngnhúc nhích của công chúa, có thể thấy được nàngđãthựcsựnổi giận, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằngsẽkhôngphải chuyện tốt gì…Bên này là như vậy, bên kia lại cũng là….Đều là 2 kẻ ngốc nghếch trong chuyện tình cảm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quan tâm quá ắtsẽloạn…. Lẽ nào nàng lạikhônghiểu đại lý này? Nhưng rốt cuộc tâm nàngđãloạn, vì thế màkhôngpháthiệnra nhiều sơ hở như vậy!
Nghe xong lờinóicủa Lưu quản gia, tâm Niếp Thanh Lân liền trầm xuống, nàng đưa mắt nhìn về phía vị Vi thần yđãlâukhônggặpđangđứng sau lưng Lưu quản gia.
Mang theo tâm trạng buồn bãđivề Phượng Sồ cung, chán nản ngồitrênchiếc ghế trong vườn ngự uyển, chú mèo nhungyêuquý tựa hồ biết chủ nhânkhôngđược vui, liền vây quanh chân nàng làm nũng, nhưng tiểu chủ nhân lại giống như tượng đá,khôngnhúc nhích ngồi lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn.
Đại Ngụy đế cơ Vĩnh An công chúa liền thẳng tay tát lên khuôn mặt tuấn tú đẹp trai như thiên tiên của Định Quốc Hầumộtcái tát vang dội.
"..."
Vi thần y nghe công chúa hỏi, vội vàng đáp: "Thái Phó trước đây bị ám toán dẫn đến bản thân trọng thương nặng, gân cốttrênđùi đều bị trọng thương, chính bản thân cũng bị hôn mê mấy ngày, sau đó tuy lão hủ kịp thời chỉnh lại gân cốt cho Thái Phó, nhưng Thái Phó nóng lòng muốn khỏi nhanh,đãra lệnh cho lão hủ dùng dược liệu liều cao để k*ch th*ch gân cốt,…”
Xe ngựađilướt qua mấy con phố, liền tớimộtcái ngõnhỏtĩnh lặng, nơi này cùng với kinh thành huyên náothìthậtkhác biệt,đimộtđoạnkhôngdài đoạn đường liền tách hẳn với phố xá san sát, lúc này vào đêm, lại càng yên tĩnh, đậm chất tươi mát.
Ngay như vậy trước mặt mọi người,khôngchút do dự hạ bệ thể diện của mình, làm cho kẻ cực kì trọng sĩ diện như Định Quốc Hầu đại nhân sao có thể nhịn? Lập tức đảo con mắt bắn thẳng lên người bé Trứng gà mà bao ngày quahắnluôn tương tư nhớ mong.
Nhớ tới mấy ngày gần đây,khôngngày nào nước mắt nàngkhôngướt đẫm gối, trong lòng liền dâng lênmộttrận ảo não, bực mình đến cực điểm. Giỏi choyêugiao đại nhân muốn gió là gió muốn mưakhôngai dám cãi! Niếp Thanh Lân nàng ở trong tayhắnkhôngkhácmộtcon rối gỗ,hắncòn muốn như thế nào? Thao túng lòng người như vậy thú vị lắm sao?
Chương 108
Ở dưới ánh trăng, bóng dáng củamộtnam tử cao lớnđangnhờsựgiúp đỡ củamộtcái ghế gian nan bướcđi. Đôi bàn tay bởi vì ống tay áo kéo lên mà lộ ra bên ngoài, bời vìsựđau đớn của mỗi bước chân mà nổi lên đầy gân xanh, cuối mùa thu có khí lạnh về đêm, nhưngtrêngương mặtanhtuấn đó, từng giọt mồ hôi lớnđangchảy xuốngkhôngngừng …
Đợihắnđangmuốn đứng lênthìđột nhiên pháthiệnra phía trước làmộtđôi giày trân châu thêu hoa lấp ló bên dưới chiếc váy lụađangđứng phía trước.
Tiểu công chúa thoạt nhìn xinh đẹp, ôn nhu nhưng tính tình cực kỳ mạnh mẽ,đãnhiều ngày vì Thái Phó gặp nạntrênbiển, nàng luôn trong tâm trạng lo lắng, bất an, nhưng mỗi khi vào triều lại luôn làm như vôsựbình tĩnh ứng đối quần thần. Nếu như mỗi ngày bàkhôngnhìn thấy chiếc gối luôn ẩm ướt, đẫm nước mắt,thìđúng là nghĩ nàng công chúa xinh đẹp như hoa này là ngườikhôngtimkhôngphổi.
Đan mama đột nhiên quỳ xuống: "Công chúa, người nhanhđikhuyên can Thái Phó đại nhânđi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Niếp Thanh Lân chậm rãi xuống xe ngựa, nhìn quétmộtvòng những vách tường cổ loang lổ trong ngõnhỏ, dưới chân đầy những rêu xanh bámtrêncác chân tường, bỗngmộtcánh cửa màu đen mở ra, chỉ thấy Lưu quản gia của Vệ phủ đứng trước cửa giơ đèn lồng, nghênh đón công chúa.
Ngồi yên bên cạnh cửa sổ cả buổi chiều lúc này Niếp Thanh Lân mới miễn cưỡng đứng lên : "Lại muốn như thế nào ? Chẳng lẽ Thái Phó đại nhân mới tập bơi trở về lại có thánh chỉ gì ban xuống ?”
Niếp Thanh Lân lạnh mặt, vì có trận gió thổi qua mà thân thể run lên nhènhẹ, cũngkhôngnóilời nóng giận cùng với Khâu Minh Nghiên nữa, nàng lạnh lùngđiqua bên cạnhhắnmà rời khỏi thư phòng, chỉ để lạimộtchút hương như có nhưkhông....
Hai ngườikhôngchút do dự liền cúi đầuđira chuẩn bị lĩnh phạt, bất quá trong lòng Đan mama oán thần: " Khâu Minh nghiên, tên giặc bà kia! Chỉ đề ra chủ ý cho bà mang người đến, còn chính mìnhthìkhôngchịu lộ diện,thậtlàmộttên hồ ly giảo hoạt, đây làđangtrả thùmộtbạt tay lần trước của bà phảikhông?”
Nhưng màkhôngngờ, hai tên ngốc nghếch làm việc chẳng phân đúng sai kia lạiđitiếp đón nàng đến đây. Nhớ tới bộ dáng quẫn bách vừa ngã xuống của bản thân khi nãy đều lọt vào trong mắt của giai nhân…Nếukhôngphải đều là bộ hạ trung thành củahắn,thìđâu chỉ phải chịu 50 quân côn đơn giản như vậy? Trong lòngđangnén giận,khôngnghĩ tới bé trứng gà lại ở trước mặt mọi ngườikhôngcho mình thể diện như vậy, sắc mặt trầm xuống,đangđịnh phát hỏa, liền nghe “Bốp”mộttiếng vang lên.
Ra khỏi thư phòng, nhìn thấymộtchút nắng từ hướng góc phòng chiếu xuống, làmmộtkhoảng tường càng thêm rực rỡ,thậtlâu rồi hôm nay mới được chút nắng, nhưng nó chỉ có thể sưởi ấm được thân hình nàng, màkhôngxua tan được hơi lạnh dưới đáy lòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.