Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105
Niếp Thanh Lân rất thông cảm cho vị Cảnh đại nhân này. Sở dĩ Thái phó ở trong triều có thể hô phong hoán vũ, thứ nhất vì thủ đoạn củahắn, thứ 2 mọi người đều mặc định trong lòng rằng Thái phókhôngsớmthìmuộnsẽxưng đế, nên sinh ra nịnh nọt cũng là thái độ bình thường, tâm lý luôn muốn dựa vào cường giả hoặc chăng cây đổ bầy khỉ tan cũngkhôngphải chuyện gì quá mới lạ.
Tin Thái phó ởtrênbiển gặp nạn tuy được phong tỏa nghiêm mật, nhưng người có tâm vẫnsẽhỏi thăm được chút ít, vốn lòng ngườiđãkhôngvững nay càng lung lay. Hôm nay phiên Vương và các nhóm quan lại khắp nơi lại bắt đầu có những mối giao dịch quan hệ ngầm với nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khâu Minh Nghiên lập tức mở miệngnói: “Ngày trước tiên đế còn tại vị, phiên Vương các nơi tiến cống chỉ lấy cớ, kể cả có nămkhônggiao nộp cũng có. Chẳng qua bây giờ Hoàng đế mới đăng cơ, có Thái phó đại nhân nghiêm túc đốc thúc, các phiên Vương mới thànhthậtgiao nạp được chưa đến 2 năm, bây giờ lại muốn miễn giảm, Cảnh đại nhânthậtđúng là quá nhọc lòng quan tâm cho các phiên vương rồi.”
Nhớ tới trong mật thư Tề Lỗ vươngđãphân phó, chỉ cần tiểu Hoàng đế trở về, nắm chắc thời cơ, ở trước mặt các vị đại thần l*t tr*n thân phận, giới tính, đến lúc đó xử chém toàn bộ phe phái của Thái phó, cây đổ bầy khỉ tan!
Cảnh Thị lang này lúc trước đều là đề phòng Khâu Minh Nghiên làm khó dễ, sớmđãchuẩn bị đối ứng. Nhưng bây giờ người mở miệng lại là Hoàng đế bệ hạ, lễ vua tôikhôngthểkhôngtuân thủ, trong lờinóicũngkhôngdám quá mức làm càn, nhưng trong lòng vẫn là khinh thường Thái phó bồi dưỡng lênmộttên vua bù nhìn, liền thi lễnói: “Lời lẽ trẻ con vô tri của hoàng thượng nếunóitại triều đình nàythìkhôngsao, nhưng nếu như truyền đến tai các phiên Vươngthìphải làm sao? Lễ nghĩa cấp bậc chẳng phải là tan vỡ ư?”
Nghĩ tới việc lập công lập nghiệpthìnhiệt huyết sôi trào, cả người Cảnh đại nhân liền trở nên trang nghiêm, đưa ánh mắt cho thị vệ thống lĩnhtrênđại điện, miệng cất cao giọngnói: “Hoàng đế bị gian thần mê hoặc, thần lấy cái c·h·ế·t để minh chứng, chếtkhôngluyến tiếc…” Vừanói, vừa đấy dậy muốn chạy lại đập đầu vào cây cột, bọn đại thần cùng phe dĩ nhiên tự nhiên đứng dậyđican ngăn, đại điện lập tức loạn lên, đúng lúc này, thừa dịp mọi ngườikhôngđể ý tới, tên thị vệ thống lĩnh nghiêng ngườitrênđiện, liền muốn kéo xuống long bào của Hoàng đế.
Bị hỏi dồn dập mấy vấn đề, Khâu Minh Nghiên chỉmộtmực cúi đầu cung kínhnói: “Thầnđãphái ngườiđithăm dò, thỉnh bệ hạkhôngcần lo lắng… Thái phó đại nhân có phúc lớn mạng lớn nhất địnhsẽkhôngcó việc gì”
*Gậy như ý của Tôn ngộkhônglà cây định hải thần châm dùng để trấn biển, tương truyền khi Tôn Ngộkhônglấy cây nàyđilàm vũ khíthìbiển mới nổi sóng miết (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người vừa mớinóilà Hộ bộ Thị lang Cảnh đại nhân mới nhận chức, vốn dĩ cũngkhôngphảimộtnhân vật tầm thường, vìhắncùngmộtphe với Thái phó, nhưng mà gần đây có cùngmộtvài vị trọng thần trong triều cấu kết nhau tạo ramộtsố bè phái, dần dần có xu thế bức người.
Niếp Thanh Lân mặc long bàođilên kim loan bảo điện, nàng có thể cảm nhận đượcrõràng toàn bộkhôngkhí trong triều đềuđãthay đổi. Ngồitrênlong ỷ, chỉ cần vừa liếc mắt liền thấy vị trí bên cạnh là chiếc ghế giao Long trống rỗng, vẫn nằm yên sừng sững ở nơi đó, làm cho người ta nhịnkhôngđược liền đưa mắt nhìn về hướng cửa của đại điện, có cảm giác nhưsẽcó thân ảnhmộtnam tử cao lớn, khoáctrênmình trường sam dài màu đen, mắt phượng lạnh lùngđangđitới…
Thiếu Định Hải Thần Châm*
Chương 105
“Khâu Tướng quốc, trẫm còn chưa tự mình chấp chính, ngươi đưa cho trẫm xem, tựa hồ làkhôngthỏa đáng?”
Chẳng biết tại sao, Khâu Minh Nghiệp còn mang đến đây tấu chương gần đây, khihắnđưa những bản quan trọng cho Niếp Thanh Lânthìkhôngkhỏi làm cho nàng sửng sốt.
Khâu Minh Nghiênmộtmực kiên trì,nói: “Bệ Hạ lâu chưa trở lại kinh thành, nhất địnhkhôngbiết những chuyển biến gần đây của triều đình, nhìn thửthìngàisẽhiểu ngay, còn những tấu chương lặt vặt, thần đương nhiên giúp bệ hạ xử lý.”
Cảnh Bác Nghi giật mình, rồi cười lạnh, mới mấy ngày trước,hắnnhận được mật thư, Vệ Lãnh Hầukhôngrõsống c·h·ế·t, tám chín phần là táng thân nơi bụng cá. Vì lúc trước Thái phó thẳng tay xử lýmộtvài phiên Vương, những vị đó sớm đóâmthầm cấu kết, lấy Tề Lỗ Vương cầm đầu thu thập kim lượng, tài vật, Bộ binh cũngđãvào tay tâm phúc của Tề Lỗ vương, hôm qua thừa dịp thay phiên, thị vệtrênđại điện cũng là tay chân của Tề Lỗ vương, đừngnóiđến việckhôngnghe lệnh của tiểu Hoàng đế, mà kể cả Khâu Minh Nghiên cũngkhôngthể ra lệnh cho thị vệ đại điệnhiệntại, tiểu Hoàng đế lại tưởng còn có thể ra lệnh như khi Thái phó còn ở,thậtsựlàm trò cười cho người khác!
Cảnh đại nhânkhôngngờ tới tiểu Hoàng đế bệnh quanh năm này lại đột nhiên làm khó dễ, dĩ nhiên lập tức lên án hành động của mình, trong lòng mặc dù kích động, nhưng mà cũngkhôngthểhiệnlên mặt, nghĩ đến việc mìnhđãsớm đem hộ tịch gạch bỏ, dọn dẹp sạchsẽchứng cứ, liền trấn tĩnhnói: “khôngbiết Hoàng thượng từ nơi nào nghe lời xàm tấu, thần là bị oan, thỉnh bệ hạ cho người điều trarõtrả lại trong sạch cho thần!”
hiệntại nếu tiểu Hoàng đếđãlật mặt vớihắntrước,thìcũng đừng tráchhắnvô tìnhkhôngniệm tình quân thần. Kỳthật, tiểu Hoàng đế bây giờkhôngchakhôngmẹ,khôngcó chỗ dựa vững chắc,khôngthiếu người muốn dồnhắnvào chỗ c·h·ế·t! Nhưng nếuthậtlà thân nữ tử, như vậy Cảnh Bác Nghihắnđãthay Tề Lỗ vương lập công đầu, tương lai tên tuổihắnlưu lại trong sử sách đại Ngụy, cũng là có công đầu trong diệt trừmộtđảng của Vệ tặc.
khôngcóyêuGiao đại nhânphò trợ cho tiểu Hoàng đế,thìsống hay c·h·ế·t đó chẳng qua cũng chỉ làmộtnhúm tro bụi, tiện tay cũng có thể hất bay. Cơ hội ngàn năm cómộtnhư thế,khôngbiết ai có thể nắm chắc,mộtkhi đắc thủ, liền có thể trở thành tân hoàng.
Khâu Minh Nghiên tức giận đến mức làm nốt chu sa chuyển đỏ,đangđịnh phản bácthìNiếp Thanh Lân chậm rãinói: “Cảnh đại nhân lo lắng rất đúng, quốc khố nếu như nuôi phảimộtcon chuột lớn như thế,thìsẽlà bất hạnh của quốc gia. Nhưng chẳng lẽ vìmộtcon chuột mà chúng ta lại phải bỏ cả ruộng,khônglàm nương áng nữathìđâu đúng? Như vậyđi, Cảnh đại nhân trình lên đâymộtbản danh sách những phiên Vươngkhônggánh nổi tiến cống, nếu như bọnhắnđãkhônggánh đỡ nổi được đất phong của mình,thìnộp hết đất phong lại, quay trở về triều đình, tự nhiên triều đìnhsẽphụng dưỡng bọn họ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nóixong câunóinày, Khâu Minh Nghiên nghiêng người cúi đầuthậtsâu: “Thỉnh Hoàng Thượng hồi cung, thay Thái phó ổn định triều đình.”
Nghe được lời tiểu Hoàng đế,hắnliền tiếp lờinói: “Trước đây thần có từng trình lên tấu chương, bởi lúc trước Nam Cương động binh, phiên Vương các nơi đều dụng tâm tiến cống, nộpkhôngít tiền bạc, nhưng giờ đây triều đìnhđãổn định,khôngcần phải cử binh đánh giặc nữa,khôngbiết bệ hạ có nên giảm bớt thuế, vật phẩm cống nạp cho các phiên vương, giúp cho họ bớtđichút gánh nặng haykhông?”
Ban đầuhắncòn có chút do dự, dù sao nếu tin đồn kia vạn nhất là giả, khó tránh khỏi tội làm nhục long thể Hoàng đế, trong thâm cung đều là tâm phúc của Thái phó, chắc chắnkhônglàm gì được trước ánh mắt của bọn thị vệ, chỉ có thừa dịp sơ hở lúc Hoàng đế lên triều.
Khâu Minh Nghiên vừa định lên tiếng, lại nghe thấy ngườitrênlong ỷ mở miệngnói: “Thân thể của trẫmkhôngđược tốt, cũngkhôngphải là tin đồn nhảm.”
Tên thị vệ thống lĩnh sắp sửa đưa bàn tay ra nắm lấy long bào của Niếp Thanh Lânthìđột nhiênmộtbàn tay to lớn bắt lấy tayhắnta. Chỉ thấy Lỗ Dự Đạt vốn đứng ở hàng ngũ thứ 5khôngbiết khi nàođãlên tới đại điện hung hăng đánh ngã tên thị vệ kia.
Lời vừanóira, làm cho người khác phải hít sâumộthơi, ý trong lờinóicủahắnkhôngphải chỉ Thái phó vơ vét quốc khố, đem quốc khổ nhét đầy hầu bao cá nhân, lấp đầy Vệ trạch của Vệ gia.
Ngô các lão đứng ởmộtbên, vừa ho khan vừa chậm rãi bước ra khỏi hàngnói: “Học trò của thần là Chu Thông quản lý ba quận cố huyện lại, chứng cớ mà Cảnh đại nhân nuốt riêng đất đai đều ở chỗ này của cựu thần, xin thánh thượng phái người tới quý phủ của cựu thần lấy, trả lạisựtrong sạch cho đệ tử của thần!”
Mặc dù Hoàng đếđãmở kim khẩu, nhưng trong đại điệnkhôngmộtthị vệ nào nhúc nhích… Dù sao vịđangngồitrênlong ỷ này cũng chỉ là Hoàng đế dùng để trang trí, thình lình lên tiếng, cũng làkhônghề có quyền uy.
Niếp Thanh Lân nhìn xuống vị Cảnh đại nhânđangđứng bên dưới, tay nắm long ỷ hơi hơi nắm chặt, trước kia ởtrêntriều đình, nàng trong lúc rảnh rỗi, luôn luôn lấy việc đánh giá ngôn từ, phong cáchnóichuyện của thần tử để g·i·ế·t thời gian.
Lúc này Niếp Thanh Lân sao lạikhôngbiết mìnhđãbị rơi vào bẫy? Nếu là bình thường, nàng liền nhịn, tuyệtkhôngmuốn dính dáng đến Cảnh Bác Nghi cái tên này nhưmộtkhối u nhọt bất cứ lúc nào cũng bùng nổ. Nhưng mà nghĩ đến việchắnta có thể biết nội tình chuyện Thái phó gặp nạn,đãlàm nàngkhôngnhịn được, nhất thời muốn bắt lấyhắnđể thẩm vấn, nhất thời làm bản thân rơi vào tình thế sắp bêu xấu trước mặt mọi người.
Nay nàng có nhận đượcmộttấu chương từmộthuyệnnhỏcủahắn, vốn tấu chương nàysẽkhôngđược phép dâng lêntrêntriều, nhưng vì gặp phảimộtviên quan công chính, cùng với thúc thúc của Cảnh đại nhân đối nghịch nênđãcho điều tra cẩn thận, nắm giữ được chứng cứ Cảnh đại nhân thông đồng với quan viên địa phương giấu kín hộ tịch, giấukhôngkhai báo nhân khẩu, nhằm thâu tóm đất đai. Nhưnghắnlạikhôngđề phòng người, bị người khác viết phong thư tố cáo với lão sư củahắn, Đương triều các lão Ngô Cảnh Lâm, Ngô các lão liền đem tội trạng mà đệ tử gửi trước khi lâm chung viết tấu chương trình lên.
Xem ra vị Cảnh đại nhân này hẳn làđãtìm được nơi dựa mới, nên có chútkhôngđợi được, liền xung phong đầu tiên muốn lập công với tân chủ nhân mới đây.
Đúng lúc này, trong hàng ngũ khác vài võ tướng của Hắc Kỳ Quân cũng đứng dậy, trong đómộtvị võ tướng liền bắt lấy tên Cảnh Bác Nghi vốnđangmuốn giả vờ c·h·ế·t kia, nhấc bổng lên, giống như dùi chuông, đánh mạnh vào cây cột trụ giữa đại điện.
Rốt cuộc cũng cómộtthần tử nhịnkhôngđược, đứng ra khỏi hàng ngũ hướng nàngnói: “đãlâukhôngthấy Thánh Thượng thượng triều, lại có tin đồn nhảm ngài bệnh nặng, hôm nay có thể tận mắt thấy mặt rồng,thậtlàm thần tử an tâmkhôngít.”
Niếp Thanh Lân nhíu mi nhìn Khâu Minh Nghiên. Nếu như là ở đất liền, nàng cũngkhôngquá lo lắng như vậy, nhưng đây làtrênbiển, khắp 4 phương đều làmộtmảnh nước mênh mông rộng lớn, Vệ Lãnh Hầu dù có dũng mãnh bao nhiêu nhưngmộtngười tự nhiên biến mấttrênbiển, cơ hội sống còn được bao nhiêu?
Cho đến bây giờ thiên tử khi lên triều thường ítnóilại tự nhiên có những ngôn từ sắc bén,khôngthểkhônglàm cho lòng người kinh hãi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó chỉ nghe thấymộttiếng kêu thảm thiết kèmmộttiếng “Ầm” vang lên, Cảnh đại nhânđãđược như ý nguyện, “Đập đầu giữa Kim Loan điện, dùng cái c·h·ế·t chorõtấm lòng trung” vang danh sử sách!
Vị Cảnh đại nhân này ngày trước nàng cũng luôn tấm tắc khenhắncũng thuộc dạng nhân tài kiệt xuất, thuận nước đẩy thuyền, làm việc luôn hànhsựtùy theo hoàn cảnh, gió chiều nào xoay chiều đấy, ba phải. Nhưng bây giờ,hắnlại có thể yên tâm về chỗ dựa mới củahắn, dám nhảy ra hùng hổ lên án Vệ Lãnh Hầu...hắnđãbiết được cái gì, mà dám chắc chắn Vệ Lãnh Hầukhôngtrở về nữa?
mộtđường ngựa chạykhôngngừng quay trở về kinh thành,
Cảnh đại nhân ngoài cười nhưng trongkhôngcườinói: “Khâu Tướng quốc, ngàinóivậy làkhôngđúng. Các Phiên Vương đều là mang họ Niếp, là con nối dòng của Cao tổ, thiên hạ nàynóiđến cùng là của nam tử hoàng gia họ Niếp! Bọn họ làm sao lại có thểkhôngquan tâm đến triều đình? Chỉ là lo lắng quốc khố bị gian thần nắm giữ,âmthầm điền cho dầy túi riêng của nhà mình, như vậy chẳng phải phí tâm vô ích tấm lòng chân thành của các phiên Vương đấy ư?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điều này tự nhiên làm cho Hoàng đế là nàng đây có chút an ủi: Các ngươi đúng là hiền thần của đại Ngụy mà, hiếu kì đến như vậy lạikhôngtự mình lên túm lấy y phục của trẫm lột ra để chứng thực, nhịn cũng thực vất vả quá….
như Thái phó bình ổn chính cuộc, quần thần bắt đầu rục rịch,khôngan phận thủ lễ mắt nhìn mũi mũi xem tim cúi mặt xuống tấu chương như bình thường nữa. Mỗi lần Niếp Thanh Lân nhìn xuống, đềusẽthấymộtsố ánh mắt thần tử hướng về phía mình tìm tòi nghiên cứu, bắt gặp ánh mắt nàng liền lảng tránhđi.
Niếp Thanh Lân cầmmộtquyển tấu chương lên xoay người, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Hải tặc đỏ gì đó lai lịch thế nào? Cho dù là hải tặc cũng luôn phải cómộtnơi để dừng chân, Thái phó mang chiến thuyền cũng là đặc chế, chạy nhanh như bay, nhưng cho dù là thuyềnthìcũng cần phải ăn cơm, chứkhôngthể tự dưng tan vào biển cả, nếu tra tìm hết tất cả các bến tàu,khôngcó lí do gì màkhôngcómộtchút tin tức?”
Nghĩ tới đây, tâm tư xoay chuyển, ước lượngmộtlúc, Niếp Thanh Lân đột nhiênnói: “Cảnh đại nhân có lòng muốn phân ưu thay trẫm, nên chắckhôngcó thời gian quản lýsựvụ của mình phảikhông? Cho nênkhôngđủ tinh lực xử lý 3 quận đồn điền của mình, làm hại 3 vạn nông dân cùng với đồn điền của họ đều thuộc về thúc thúc ngươi?”
“Người đâu, đem Cảnh Bác Nghi giải vào đại lao!” Niếp Thanh Lân đột nhiên truyền lệnh.
Nhưng mà đợi cho những ý nghĩkhôngngừng luân chuyển trong đầu bình tĩnh lạithìtrong đầu nàngkhôngngừng luẩn quẩn về việc:hắnđãđiđâu??
Lỗ Dự Đạt đứng bên cạnh ngai vàng của tiểu Hoàng đế cao giọng quát: “Còn kẻ nào muốn dùng cái c·h·ế·t để chứng minh?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.