Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 102
Thái phó đại nhân thừa dịp mọi ngườikhôngđể ý, liền đưa ngón tay lên dí vào cái tránnhỏcủa nàng: “trênđời này còn có chuyện đểmộtkẻ lớn gan như nàngkhôngbiết ư?”
Mùa thutrênnúi tuy rằng rất nhiều cảnh đẹp nên thơ, từ cỏ cây hoa lá đến những tảng đá bên ven đường, nhưngđiliềnmộthồi, liền thấy mệt mỏi. Niếp Thanh Lân từ trước đến nay thể lực cũngkhôngtốt. Mặc dù nhìn tư thế hiên ngang rắn rỏi, nhưng cái tránđãsớm nhăn thànhmộtđoàn, hơi thở cũng dần loạn
đichơi cảmộtngày trở lại biệt quán liền nhìn thấy phía trước có xe ngựađangdừng.thìra là Hưu Đồ Hoành Vương giakhôngyên lòng tỷ tỷ, liền bớt chút thời gian đến thăm. Niếp Thanh Lân biết tỷ tỷ vẫn còn giận dỗi với Vương gia, khúc mắc vẫn chưa được giải, nhưng mà vị Vương gia kia cũngkhôngphải là dạng người dễ dàng bỏ qua,thậtsựlà làm người khác phải đau đầu a.
Niếp Thanh Lân đương nhiên là biết điểm dừng, thấy Thái phó đại nhânhắncười cười nhìn mình chằm chằm, đương nhiên cũng biếthắnđãnhìn ra sơ hở, mới vừa rồi bịcônàng Nhược San kia đụng tay đụng chân nhất thời khơi lên bản tính hiếu thắng của nàng, bởi vì mấycônương ở đây đều là tài nữkhôngthua kém ai, nếu là so đấu họa đúng là múa rìu qua mắt thợ. Bỗng nhiên nàng nhớ tới bức tranh duy nhất treo trong Họa đường ở cung tiền triều của Long Tứ tiên sinh: “Say nằm ngắm tuyết”. Khi đó nàng cùng các vị hoàng tử lên lớp giờ học thư họa, mỗi lần thấy bức tranh đó đều thấy thú vị, cũngkhôngbiết ông lão đó là say hay làđãchết cứng trong trời tuyết, lại cảm thấy nếu xoay ngược bức họa, hình dáng cơ thể ông lão liền biến thành núi non xa xa, quả thực rất khớp.
Niếp Thanh Lân đứng ngay sauhắn, tự nhiên là nhìn thấyrõràng, xen giữa đống lá rụng màu vàng đỏ kia làmộtcon rắnnhỏmàu xanh, hiển nhiên làđangở giữa đống lá rụng nghỉ ngơi, bị bàn tay to quấy rầy giấc ngủ, nên cũngkhôngkhách khí, hướng đến kẻ quấy nhiễu đó cắn chomộtngụm.
Vệ Lãnh Hầu cũng biết nàng là hiểu lầm,đangmuốn giải thích, lại thấy cái miệngnhỏnhắn mềm mạiđangdùng sức m*t lại thấykhôngnỡ, đúng là luyến tiếcnóirasựthật, mặc cho tiểu mỹ nhân ra sức “hút độc”.
Con rắnnhỏmàu xanh kia thuộc dạng rắn có thể ăn được,khôngcó nọc độc. Trước kia Vệ Lãnh Hầu thường cùng bạn bè vào núi du ngoạn cũng thường xuyên bắtmộtít lột da lấy thịt nướng uống rượu, hương vịkhôngtệ. Bất quá nghĩ tới giai nhân phía sau, trước đây ở trong cung bị rắn độc Nam Cương làm kinh hãi,đangmuốn quay qua an ủi nàngthìliền thấy khuôn mặt của Trứng gàđangđưa sát đến, cầm lấy bàn tay bị rắn cắn củahắn, đưa lên miệng dùng sức m*t… Khi nhìn đến Vệ Lãnh Hầu bị rắn cắn trong nháy mắt, đầu óc Niếp Thanh Lân chưa kịp nghĩ nhiều, đột nhiên nhớ tới lầnhắnbị rắn độc Nam Cương cắnthìcần phải kịp thời hút độc ra, nhất thời tình thế cấp bách liền làm theo.
Mọi người trở lại chân núi theo thứ tự lên kiệu. Bất quá lần này Thái phó rốt cuộc cũng nhìn về phía biểu muội của mình,hắnđitới trước cửa kiệu, vén mành lên.
Đan ma ma nhìn thấy nàng như vậy, liềnđixuống gọi kiệu, nhưng mà Thái phó vung tay lênnói: “khôngcần.”nóixong liền ngồi xổm xuống, mở ra 2 cánh tay, đem công chúa kéo lên lưng của mình, trong tiếng kêu giật mình sợ hãi của Niếp Thanh Lân,đãđứng thẳng người lên, từ từđilên bậc thang,điđược vài bước liền chạy nhanhkhôngthấy bóng dáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẳng đến khi Đan ma ma thấp giọngnóingười phía sauđãđuổi kịp tới,hắnmới lưu luyến dừng lại, nắm bàn tay bénhỏmềm mại lạ thường của bé con, ngồitrêntảng đá mát lạnh ở đình nghỉ mát.
Nhưng sắc mặt của Vệ Hầu lại trầm xuống,nói: “Mới vừa rồi thấy biểu muộiđitheo Vân Chí, liền để cho muộiđitheo chơi cùngmộtchút, tiêu tán tâm tình, nhưng những ngày sắp tới phiền muộikhôngnên tùy tiệnđiloạn, phụ thân muội cũng sắp cho người tới đón mẫu tử hai người rồi. Đến lúc đó tự nhiên ông tasẽbồi tội với dì, lần này đón về cũngkhôngdám bạc đãi hai mẹ con muội nữa. Hôn nhân của muội cũngkhôngcần lo lắng quá mức, muội muội của Vệ Lãnh Hầu ta há lạikhôngcó người nào muốn.”
Vệ Lãnh Hầu cũngkhôngmuốn cùng nàngnóichuyện nhiều: “Lúc trước do tuổi của muội cònnhỏ, nhất thời suy nghĩkhôngthấu đáo,khôngchú ý trước sau, nên mới làm ra những việc khác người như thế. Lúc ấy takhôngmuốn nhiều lời, đơn giản là thanh danh biểu ca ngươi xưa naykhôngtốt, như vậy người trong nhà cũngkhôngđem mọi chuyện trách cứ lên muội. Nhưng loại trò khôi hài như vậy, chỉ cần muội và dì an phận, tự nhiên những người khácsẽkhôngbiết. Coi như là biểu ca ta để lại chút mặt mũi cho muội. Chỉ là về sau, mong San biểu muội biếtmộtđiều rằng, cho dù là huynh muội ruột, nhưng cố tình chạm đến giới hạn của tathìlúc đó ta cũngsẽkhôngkhách khí như bây giờ…”nóixong, liền buông mành kiệu xuống, xoay người rời khỏi.
Nhược San vốn là có ý muốn triển lộ tài năng, nhưng chưa từng nghĩ lại thành người rải đá lót đường cho vị công chúa kia, mắt thấy người người tán dươngkhôngngừng, trong lòng uể oải cũng bộc lộ hết lên khuôn mặt, lẻ loi đứngmộtbên, sắc mặt đen tối.
Chương 102
Đêm qua có gió mạnh, trong đình hóng mát có vài chiếc lá rơi vương vãi, Thái phó đưa tay phủiđilá rụngtrênbăng đá, đột nhiên cánh tay run lên thấp giọng kêu “A”mộttiếng.
Đợi cho 2 người leo lên đến đỉnh núi, trừ bỏ Đan ma ma thể lực tốt, còn có vài tên thị vệ theo kịp, những người khác đều bị bỏ lại giữa sườn núi.
Trong lòng Ngọc Trúc nhất thời hiểu được, có lẽ vịcônương ấy là người có thân phận cao quý trong hoàng tộc, nay lại bị bản tính phong lưu của Chấn Lâm huynh tự mang ra ngoài, sợ làm bẩn danh dự, tự nhiênhắncũngkhônghỏi thêm nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ởtrênđỉnh núi cómộtphiến đá bằng phẳngtrênđó có khắc hình bàn cờ, bên cạnh còn cómộtlương đình, bên trong ghế đá bàn đá đầy đủ. Thái phó phân phó mọi người lên phía trước chờ đợi, liền lôi kéo Niếp Thanh Lân vào trong lương đình nghỉ ngơi.
Niếp Thanh Lân trừng mắt nhìn, đột nhiên tỉnh ngộ ra là con rắn kiakhôngcó độc, nghĩ tới đó sắc mặt liền đỏ lên, vội vàng buông cánh tay kia ra. Nhưng mà trong lòng Thái phó lại vui mừng như điên, bé con này luôn luôn tỏ ra cứng rắn, ngày thườngkhôngbao giờ lộ ramộttia nhu tình dành cho mình, nhưng chưa từng nghĩ, chỉmộtcon rắnnhỏnhưng trong lúc vô tình lại có thể thấy được tình cảm của nàng dành cho mình,hắnthậthi vọng lũ rắn lục khắp núi này đều đến đây cắn chohắnmộtcái, như thế chẳng phảisẽlại được tận hưởng cặp môi mềm mại kia di chuyểntrênngười chữa trị sao?
Đợi đến khi mọi người chuẩn bị xuống thuyền hoa, chuẩn bị lên núi du ngoạnthìVệ Lãnh Hầuđiđến bên cạnh nàng, cười thấp giọngnói: “khôngbiết kiêng kỵ như vậy,khôngsợ Long Tứ tiên sinh về tìm Trứng gà trong giấc mơ tối nay sao?”
dùng nét bút có vẻ non nớt của trẻ con. Cũng nhờ đề mục thi họa này vừa vặn phù hợp với hình ảnh thunhỏcủa dân tình ở chân núi, dẫn tớisựcảm khái của các vị tài tử,đangchìm trong cảm xúc quá độ nênkhôngkịp ngẫm nghĩ tỉ mỉ. Đợi đến khi thấy mọi ngườiđềuđãxem xong, đương nhiên phải hủyđichứng cơ, tránh cho có người nhìn ra, lại tự chuốc lấy mất mặt.
Nếu như chỉnóiriêng về kĩ thuật, đương nhiên Nhược San thắng, nhưng luận chiều sâu ý cảnh của bức họa liền thành ra vị Lân nhicônương đây cũngkhôngthua kém bao nhiêu.
Vân Trúc vì phu nhân nhà mình có thai, nênkhôngmang theo, nhưngthậtra lại thanh nhànmộtmìnhmộtngười lên núi, chỉ còn lại Vệ Vân Chí cùng Nhược San. Vệ Vân Chí cũngkhôngdám đường đột với biểu muội, trong lòng liền biết bản thân liềnkhôngthểkhôngquan tâm. Liền nhìn nàng tanói: “Hay là, biểu muội đưa tay đây ta kéo muộiđi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vệ Lãnh Hầu vươn ngón tay dàinhẹvỗ về đôi mắt ửng đỏ của nàngnói: “Chỉ là loài rắn lục bình thường, dù gì cũngđãbị nước miếng thơm tho của Trứng gà chữa khỏihết rồi,thìcó gì mà phải sốt ruột?”
, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Niếp Thanh Lân hútmộthồi, cũng bắt đầu thấykhôngđúng, Đan ma ma cùng bọn thị vệkhôngthấy đến đây, Vệ Lãnh Hầu lạiđangbày ra vẻ mặt cực kì hưởng thụ, khóe miệng lộ ra ý cười nhìn mình: “Thái phó sao bình tĩnh vậy?”
“Đương nhiên là có.” Niếp Thanh Lân nghiêm túcnói: “Thí dụ như văn võ song toàn, trí dũng vô song, thương hương tiếc ngọc...thìcòn có ai có thể vượt qua Thái phó đại nhân. Đúng rồi, biểu muội của đại nhânđihơi chậm, Thái phókhôngđiquan tâmmộtchút sao?”
Lờinóinày lập tức làm cho sắc mặt Liễu Nhược San tái nhợt,mộtcâu “muội muội của Vệ Lãnh Hầu” kiađãngăn chặn hết tâm tư của chính mình dành chohắn, môi mấy máy, đôi mắt đỏ lên: “Biểu ca….Huynh…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liễu Nhược San nhìn thấy khuôn mặtanhtuấn của Vệ Lãnh Hầu, hô hấpkhôngkhỏi bị nén lại, sắc mặt liền đỏ lên.
Thái phó hàng năm lo liệu quốcsự, hiếm có dịp được nhàn hạ, lại thêm cùng bạn thân tri kỷ tụ họpmộtchỗ, tâm tình liền buông lỏng khoan khoái, đoàn ngườiđivào lương đình, ngắm cảnh đẹp uống rượu ngon, rất nhanhthìmặt trờiđãbắt đầu lặn về tây.
Vệ Vân Chí biết những lời này đều là xuất phát từsựquan tâm của người bạn thân với đại cahắn, nhưng ca cakhôngchịunóira thân phận của công chúa ước chừng cũng có chỗ cố kỵ, nên cũngkhôngdám nhiều lời, chỉ cườinói: “Có lẽ là xuất thânkhôngtầm thường, ca cakhôngnói, đệ cũngkhôngdám hỏi nhiều.”
Ngọc Trúc tiên sinhđiphía sau hai người, chỉ cảm thấy đôi trước mắtthậttương xứng.côgáikia hành động cử chỉ khắp nơi đều lộ ra quý khí, tuyệt đốikhônggiống như nhữngcônương trước đây mà Chấn Lâm huynh mang theo hầu hạ trà nước, chẳng nhữngkhôngthèm nhìn ánh mắt nam nhân của nàng, ngược lại từ khi lên thuyền đến giờ đều là Chấn Lâm huynh quan tâm chăm sóc điểm tâm cùng trà nước cho nàng ấy, liền vụng trộm hỏi Vệ Vân Chí: “Giai nhân mà lần này Chấn Lâm huynh mang theo có khí chấtkhôngtầm thường, đệ có biết xuất thân của nàng ấykhông?”
Mới vừa rồi, nàng cũng nhân trí nhớ đó mà họa theo, nhưng cũng cómộtchút thay đổi, trong tay cầm bầu rượuthìđổi thành củi khô mà thôi!
Nhìn biểuhiệnđó của biểu muội, Vân Chí càng thanh nhàn, liền cùng biểu muội cách xa vài bước, mang theo vài tỳ nữ cùng nhau lên núi.
Mặc dùkhôngkhí trong núi tươi mátnhẹnhàng khoan khoái, nhưng Thái phó vẫn là ngửi thấy được có mùi giấm chuađangbay nồng, khẽ búngnhẹlên trán của nàngmộtcái, sau đó vững vàngđiở bên cạnh nàng.
Nhìn thế núi cũngkhôngcao, nhưng bởi vì phần nhiều là đường núi lắt léo,thậtlàm tiêu hao thể lực, nhưnghiệntại Vệ Hầu tuy cõng Niếp Thanh Lântrênsuốt đoạn đườngđi, lại vững vàng leo lên núi.
Vệ Lãnh Hầu động tácthậtnhanh thoát ra khỏi con rắnnhỏ, nhấc chân liền đem nó đá quăng sangmộtbên,
Vệ Lãnh Hầu như cười nhưkhôngliếc nàngmộtcái, quả là người biết dừng đúng lúc!
Có điều vị Lân nhicônương này cũngthậtkhiêm tốn, đứng lên cầm lấy bức họa của mình cườinói: “Chỉ là làm trò chút mà thôi, nào dám ở trước mặt các vị khoe khoang, cuộc thi nếu nhưđãchấm dứt, cũngkhôngdám khoe mã làm càng thêm mất mặt.”nóixong liền đem bức họa vo thànhmộtnắm, ném vào trong hồ.
Bất quá mặc dù nàng là: “Đạo văn” nhưng thực ra vẫn cómộtchút cao minh, liền cố ý ởtrênđầu bút bỏ sót sơ hở
Mọi người đều cảm thấy bản tính thanh cao củacônương đây, bởi vì mới vừa rồi bị hiểu lầm cười nhạo, nên mới như vậy, trong lúc nhất thời cảm giác xấu hổ càng đậm.
May mắn mấy người tại đây xưa naykhôngcâu nệ tiểu tiết, trước hành động kinh hãi thế tục của Thái phó cũng chỉ làm cho bọn họ mỉm cười, hai vị mang theo phu nhân cũngkhôngthua kém bao nhiêu, đều ngồi xổm xuống cõng phu nhân nhà mìnhtrênlưng, nhưng bởi vì thể lựckhôngbằng Thái phó,điđược vài bước liền hơi hơi thở gấp, mọi ngườimộtđường cườinóivui vẻđithẳng lêntrênnúi.
Đợi nàngđiđếnthìlại thấy Xảo nhi vội vội vàng vàng chạy ra, gọi vào: “khôngxong rồi, Thiệu... Thiệu dương công chúa sinh non!”
trênmặt Nhược Sanhiệnlên nétcôđơn, nhìn xa xa thấy bóng dáng đại biểu cađãsắp biến mất trong rừng xanh, liền hờn dỗinói: “Muội cũngkhôngphảikhôngcó chân, chính muội cũng có thể tự mình lên núi.”
Niếp Thanh Lân nháy mắt giả vờ ngây ngốc hỏi: “Thái phó đại nhânnóigì vậy? Lân nhikhônghiểu?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.