Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Giấc Mộng Đế Vương

Cuồng Càng Thêm Cuồng

Chương 1

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1


Chương 1

Quỳ gối trước đại điện, làmộtnhóm có nam có nữ có già có trẻ, mặt vàng như nền gạch. Dưới đ*ng q**n vài ngườiđãướtmộtvũng, bốc hơi nóng hổi.

Đưa taynhẹnhàng chỉmộtcái, lập tức có hai gã Cấm quân xách đứa bé ốm yếu gầy trơ xương từ trong đám người ra.

Vài lời ít ỏi cũng đủ khiến linh hồnnhỏbé của Nguyễn công công sớm bị dọa sợ đến mức nổ tung tóe bay đầy trời, trong lòngkhôngkhỏi tự mắng mình quá hồ đồ.

, mê muội vô năng, trước làmộtmực nâng đỡ Vệ Lãnh Diêu, nuôi hổ ủ họa, sauthìkhôngbiết vì sao, lại có lòng muốn nhổ cỏ tận gốc.

chân long thiên tử

“Mười lăm? Tuổi hơi lớn...” Vệ Thái phó thờ ơnói.

Vệ Lãnh Hầu nhìn gương mặt như hoa sen mang lệ của Ninh phi, cũng dốc lòng suy nghĩmộtchút, sau đónói: “Vinh gia các người dựa vàosựyêuchiều của nhà vua, tùy tiện vơ vét mồ hôi xương máu của dân, mê hoặc thánh giá, nhiễu loạn triều cương, nhưng nghĩ lại, ta cũng nên nể mặt Vinh Các lãomộtchút... Nếu ông tađãsớm bệnh nặng qua đời trong phủ của mình, các người làm con cháu, cũng nênđitheo chăm sóc ông ấy.”

Vệ Thái phó này tuổi trẻ đắc ý, số làm quanmộtđường thuận lợi, dốc sức nhiều năm, vây cánh củahắnở vương triều Đại Ngụy dần dần lớn mạnh, đáng tiếcmộtnúikhôngthể có hai hổ, Vinh gia mấy đời làm quan sao lại cho phépmộtdân thườngkhôngcó tổ tông che chở giúp đỡ lại lên như diều gặp gió, đấu đátrêntriều thời gian qua vẫn luôn gay gắt.

trênngai vàng, tắm máu toàn bộ hoàng cung, hoàn toàn lật ngược bầu trời Đại Ngụy, nhưngtrênkhuôn mặt vẫn là vẻ ung dung lạnh nhạt.

Nếu nhưkhôngnhất định phải giữ lại thằng bé tàn phế mangtrênmình dòng máu Hoàng gia này để chặn miệng đám quần thần đông đảo kia, Vệ Lãnh Hầuthậtsựmuốn c** q**n của đứa bé tàn phế này ra, từ từ tận hưởng trò đùa tai quái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

chân long thiên tử (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phụ chính*

nóiđó làmộtđứa béthìcó chút quá đáng, chẳng qua do dinh dưỡngkhôngđầy đủ trong thời gian dài, khiến cho vóc dáng của đứa trẻ mười lăm tuổi nàynhỏbé hơn so với bọn trẻ cùng lứa, chiếc cằm nhọn ngược lại càng làm nổi bật đôi mắt to trong suốt.

sinh thần

Khinóichuyện, đứa trẻ gầy gò kiađãbị nam nhân cao lớn dùngmộttay nhấc lên.

vinh sủng

Chém đầu suốtmộtđêm, lưỡi đao cũngđãcùn, lúc này đao phủ nương theo ánh sáng lập lòe của ngọn đèn dầu dưới điện, lặng lẽ kiểm kê

thâm cung

Lúc này, Thập Tứ hoàng tử Niếp Thanh Lân cuối cùng cũng có thể thở phàonhẹnhõm, chậm rãi c** q**n áo của mình, nhìn vẻ mặt căng thẳng của An Xảo Nhi, mỉm cười an ủi: “May là trước khi bị bắt lên đại điệnkhônguống quá nhiều nước, bên cạnh ta toàn là nước tiểu, ngay cả Lục ca thường ngày thanh cao cũng thả cửa vài lần, thiếu chút nữa làm ướt quần áo của ta luôn, cũng chỉ có đáy quần ta là khô ráo, bằngkhôngbị cung nhân bắt thay quần ngoài đó,thìđúng là cực kỳkhôngổn.”

Ngườinóilà Tổng Đô thống Lữ Văn Bá của Cấm quân - Đại tướng quân Trấn Viễn - từng càn quét ngàn vạn quân địch,đangkhom tấm lưng thép, mời

Đáng tiếc còn chưa tới gần, thị vệ bên cạnhđãsớm rút đao chém tới, người từng là mỹ nhânyêukiều xinh đẹp nhất lục cung giật giật vài cái, lập tức ngã vào vũng máu.

“Lập Thập Tứ hoàng tử Niếp Thanh Lân làm tân hoàng của Đại Ngụy.” Câunóimạnh mẽâmvang, đóng dínhmộtthiếu niên mười lăm tuổi gầy gò lên ngôi vị Hoàng đế.

Bọn thái giám cung nữ trong cung đều biếtrõ, Đại Ngụyđãbị lật trời, tân hoàng mới lập chẳng qua chỉ làmộtvật trang trí, chả thèm xu nịnh.

mà chiếm lấy.

An Xảo Nhi nhìn bộ dạng gặp chuyện động trời mà cứnhẹnhưkhôngcủa chủ tử,khôngkhỏi thở dài: “Đây đúng là ‘mộtlần sẩy chân họa theo nhau đến’, năm đó Lệ Tần bước saimộtbước lại hại Điện hạ ngài...”

cung nhân

Ngặt nỗi tạo hóa trêu ngươi, saimộtly lạiđimộtdặm mà bước đến tình thế này... Nhớ tới cái kẻ lòng muông dạ thú g·i·ế·t người như ngóe - Vệ Thái phó kia, An Xảo Nhi cảm thấy tương lai của chủ tửthậttối tăm, tên giặc cướp kia sao có thể để điện hạ ngồitrênngai vàng sống đến khi trưởng thành tự mình chấp chính được chứ?

của họ ngoại, làm loạn triều cương, sắc lập tân quân, cũngkhôngthểkhôngsuy tính nhân phẩm của họ ngoại...”

“Vệ Thái phó, công chúa hoàng tử trong cung đềuđãở đây, mời ngài qua xem!”

(*phụ chính: giúp đỡ việc triều chính thay vua)

nước Đại Ngụy - Thái phó Vệ Lãnh Hầu lên đại điện.

nữ sắc

Mạng của đứa bé này... trước giờ đềukhôngdo nó tự mình quyết định!

An Xảo Nhi gật đầumộtcái, nàng tađãsắp ba mươi, nán lại trong cung cũngđãnửa đời, đạo lý này sao có thểkhônghiểu? Vốn muốn dặn dò Thập Tứ điện hạ, giờ xem ra đứanhỏnàyđãsớm suy xét thấu đáo.

mà bày đặt khắc ghi ‘thù nước hận nhà’ gì đó là được.”

Sau khi Vệ Lãnh Hầunóixong, liền tinh mắt pháthiện, Thập tứ hoàng tử vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên cuối cùng cũng hơi run rẩy... Thú vị, tự tôn của nam nhi bị đánh nát trước mặt mọi người, xem ra còn làm cho thằng nhóc này đau lòng hơn cái c·h·ế·t thảm khốc của phụ hoàng...

Nhưng mà, dù sao tạm thời cũng còn sống, chẳng qua cuộc sống sau này... Nên chịu đựng thế nào đây?

Đáng tiếc Vệ Lãnh Diêuđãsớm đoán được, quyết địnhthậtnhanh, chớp thời cơ tiến hành ép vua thoái vị, chém sạch từng tai họa ngầm có hại cho mình.

Cùng lúc đó, bãi nước dưới đ*ng q**n của đám quý nhân trong đại điện càng nồng hơn, mùi khai ngấy xông lên khiến bọn thị vệ đềukhôngnhịn được nhíu mày. Đám phi tần quen được nuông chiều lại bị dọa ngất thêm vài người.

mang về tẩm cung của Hoàng đế nghỉ ngơi, nghe tiếng gào khóc sau lưng,khôngnhịn được khẽ thở dàimộttiếng.

Quyền thần

“Tiên đế vì bệnh băng hà, nhưng triều đìnhkhôngthểmộtngàykhôngcó vua, Vinh gia dựa vào

Khuôn mặt tuấn tú trong trẻo nhưng lạnh lùng, như chẳng có gì thay đổi, cho dù tiến hành đảo chính suốt đêm, tự tay chém (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoàng cung lớn như vậy, bất kể chủ tử hay nô tài, vừa mới đến hayđãở lâu, tất cả đều chẳng phân biệttrêndưới quỳ sấp trước đại điện, bóng của đoàn người phủ lêntrênnền gạch vàng.


chiếm lợi phẩm

Nghĩ lạthì, khikhôngmình lại đề cử cháu ngoại kẻ thù của Vệ Thái phó,thậtđúng là lẩm cẩm, nên đâm đầu vào cột trụtrênđại điện c·h·ế·t cho rồi.

Tính ra cũng chỉmộtnăm nữa là điện hạ đến tuổi mười sáu trưởng thành, chỉ sợ còn chưa tới (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế nên hôm đẹp trời đó, là lúc mình băng hà.

Vừa dứt lời, Ninh phi lớn tiếng kêu thảm thiết, vốn nghĩ phụ thân mình là cọng cỏ cứu mạng sau cùng, lạikhôngngờ, lúc trong cung có biến, nhà mẹđãsớm chịu tai họa bất ngờ, xem ra Vệ Lãnh Diêuđãsớm biết phụ thân mình từng bày kế hãm hạihắn, xem ra tên nghịch thần tim lạnh này nhất địnhsẽkhôngbỏ qua cho mình và Kỳ nhi...

“Bẩm Thái phó, đó là... Con trai thứ mười bốn của tiên hoàng vừa “băng hà” - Niếp Thanh Lân, do Lệ Tần vừa mới qua đời ở Quảng Ân cung sinh ra, năm nayđãmười lăm.” Dù nắmrõdanh sách mọi người trong cung, Nguyễn công công cũng phải ngẫmmộtlúc, mới đột nhiên nhớ tới tên tuổi của vị hoàng tử bị bỏ quên này, vội vàng đứng phía sau Vệ Thái phónhỏgiọng bẩm báo.

thuận lý thành chương

Lúc này Vệ Thái phóđangmuốn nuôimộttiểu Hoàng đế bù nhìn, đợi thời cơ thích hợp, mới

Niếp Thanh Lân thay áo ngủ, nhìn nhìn vẻ mặt u sầu của An Xảo Nhi, mỉm cười khuyên nhủ: “Các thúc bá của ta đâu phải là đènđãcạn dầu, Vệ Thái phó kia muốn bình định thiên hạthìphải dốc sức,khôngrảnh rỗi đâu mà tra xét xem ta làthậthay giả. Chỉ là về sau ta và ngươi đứng mũi chịu sào, lờinóiviệc làm càng nên thận trọng, chỉ cần nhớ kỹ Vệ Thái phó kia mới là chủ nhânthậtsựcủa hoàng cung này, trước mặthắnphải cúi đầu ngoan ngoãn nghe theo, tuyệt đối chớ xem mình là

Tiếng trống canh vang lên. Tiếng gõ quen thuộc ấy nhắc nhở người lớn kẻnhỏtrong cung, lúc này là đêm khuya vắng người, chỉ cònsựim lặng.

tranh đấu, nếu đế vương có chút khôn ngoanthìchỉ cần ngoảnh mặt làm ngơ, dàn hòamộtchút, vẫn xem như cân bằng được các lực lượng, hỏng là hỏng ở tiên đế Ngụy Minh đế, đắm chìm vào

Chờ đến khi về tới tẩm cung, có chút vui mừng pháthiện, thị nữ An Xảo Nhi luôn hầu hạ mình từ bé cũngđangchờ trong điện.

thân tín

Thập Lục hoàng tử khẽ nâng mắt nhìn nam tử cao lớn trước mặt, chạm vào cặp mắt tràn đầy băng giá kia, nhớ tới lúc chạng vạng tối khihắnđánh đến cửa cung,mộtkiếm hung ác chém c·h·ế·t phụ hoàng, lập tức sợ đến run rẩy, há to miệng nhìn về phía đám người hô lớn: “Mẫu phi, cứu con!”. Hô xong, liền hôn mê bất tỉnh.

Mắt phượng sâu thẳm thờ ơ quétmộtvòng lên đám con cháu hoàng thấtđãtè cả ra quần, cuối cùng lướt qua cái đám lạnh run đ*ng q**n ướt đẫm đó, dừng lạitrênmộtbóng dáng gầy yếu.

Haiz, cốt nhục còn lại duy nhất của Lệ Tần, nếuthậtlà nam, hẳnsẽlàmộtnam nhi đội trời đạp đất!

“Hoàng thượng nênđirồi!”

trênkhoảng sân rộng dưới điện, nước “Ào Ào” giội xuống nền đá, cọ rửa chừng ba lần, nhưng mùi máu tanh lẫn vào bùn đất trong kẽ đá vẫn ngoan cố bốc lên khiến người ta buồn nôn.

Ninh phi thấy hoàng nhi của mình chịu khổ, cũng lấy lại được chút can đảmđãbị dọa mất, dù sao cũng là phi tần được tiên hoàng chiều chuộng nhiều năm, phụ thân còn là Vinh thượng thư chức vị cao của bộ Lại, là quý nữ được cưng chiều xuất thân từ nhà làm quan nhiều đời, đối mặt với loạn thần g·i·ế·t vua,khôngnhịn được mà bày dáng vẻ thường ngày ra: “Vệ... Vệ Thái phó, nó chỉ là đứa trẻ, có chuyện gì, ngài cứ nhằm vào ta, lạinóitình bằng hữu giữa cha ta và Thái phó ngài cũng sâu đậm, ngài... nể mặt ông ấy, tha cho Kỳ nhi của tađi...”

Ngặt nỗi tiên đế dựng nước Đại Ngụy cũng sáng suốt,đãchia hoàng tộc họ Niếp đến nhiều nơi, phân đất phong Vương, vài Vương gia hoàng tộcđãnuôi binh lính tự vệ, nếu ngay lúc này, thay vua đổi chúa thành họ khác, chỉ sợ đám chư hầu dã tâm bừng bừng nàysẽcó cớ phất cờ.

của Vệ Thái phó, Nguyễn công công lập tức nhận ra suy nghĩ của bềtrên, vội góp lời: “Tuổi hoàng tử thứ mười sáu của Ninh Phi ở Vĩnh Ninh cung khá thích hợp, chỉ mới sáu tuổi, ngây thơkhôngbiết gì,đangcần Thái phó dốc lòng dạy bảo.”

Vô cùng tuyệt vọng, nhưng lại vô cùng thông suốt, đứng dậy giống như người điên tức giận phẫn nộ xông về phía Vệ Lãnh Diêu.

Nguyễn công công chấn động,khôngngờ mấy chuyện bí mật hậu cung này Vệ Thái phó cũng biết, có lẽđãcân nhắc lựa chọn con rối từ lâu, vội hắng giọng đáp: “Bẩm Thái phó, nghe các cung nữ được ban cho các hoàng tửnói, Thập Tứ hoàng tử này đúng là...khôngđược.”

, dùkhôngthể sớm ngày thoát khỏi hoàng cung thăm thẳm, ít nhất cũng có thể c·h·ế·t theo mọi người,khôngngờ lại có thể bị biến thành con rối, cách sống nàythậtsựrất gian nan, chỉ có thể dựa vào tâm trạng của Thái phó, ngày nào đóhắnvui vẻ, phánmộtcâu (đọc tại Nhiều Truyện.com)

mười sáu tuổi,mộtly rượu độcđãban tới...

“mộthoàng tử thất sủngđãlâu,khôngcó mẫu phi che chở, ítđivẻ kiêu căng, chính là phúc của dân chúng Đại Ngụy...” Giọngnóitrầm thấp của Vệ Lãnh Hầu vang vọng trong đại điện.

Vệ Lãnh Hầu thấy rấtrõ, trong đôi mắt linh hoạt đó... Ngay cả nửa giọt nước mắt cũngkhôngcó, cố lắm mới nhìn ra, trong mắt lộ ramộtít tơ máu mệt mỏi, mới có chút phù hợp với thảm kịch vừa xảy ra trong cung.

trong sọt.

An Xảo Nhi lại thở dài: “Giờ có thể giấu dếm tốt, cao thấpkhôngai quan tâm, nhưng tuổi càng lớn,thìsao có thể tiếp tục giấu chứ?”

Đợi khi tất cả cung nhân đều lui ra, An Xảo Nhi thả màn che tầng tầng lớp lớptrênlong sàn xuống, lo lắng hỏi: “Điện hạ, người...khôngbị pháthiệnchứ?”

khôngđợi Nguyễn công công lau mồ hôi lạnh, Vệ Thái phóđãnhẹnhàng nâng cằm của Thập Tứ hoàng tử Niếp Thanh Lân vẫn luôn lẳng lặng quỳ ởmộtbên, nửa rũ mắt quan sát môt phen sau đó mở miệng: “Nghenóiy làmộtkẻ tàn tật.”

Sau đó cả đại điện lại rối loạnmộttrận, phàm là phi tần hoàng tử có gia tộc làm quan đều giam lỏng ở biệt viện, còn lại đều tống vào nhà giam lãnh cung, từ naykhôngthấy ánh mặt trời. Thiếu niên bị

Khinóichuyện, thị vệ bên cạnh liền túmmộtđứa trẻ hơi mập mạp lẫn trong đám phi tần lụa là gấm vóc, ném nó tới trước mặt Vệ Lãnh Diêu.

Lúc nàyđanglà cuối thu, nhìn lá rụng ngoài điện, khiến lòng người sinh buồn rầu, vốn tưởng rằngđãchịu hết nổi khổ của

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1