Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 184: Đắm chìm trong sắc máu (Thượng)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 184: Đắm chìm trong sắc máu (Thượng)


Quả nhiên, cả ba con trai của Minh Vân Phong không ai là loại người hời hợt, không biết suy tính.

“Nhị ca, chuyện đã rõ như vậy, anh còn muốn biết thêm gì nữa không?”

này con không tin hoàn toàn, nhưng là mẹ …” ánh mắt Minh Vanh sáng quắc

Minh Thành Hữu đi theo Phó Nhiễm ngồi lên ghế salon. Bên ngoài có người đi

Minh Vanh bước đến trước mặt Hứa Dung nhẹ giọng nói, “Đừng sợ.”

vào,là một người nam trẻ tuổi, đi theo sau còn có một người đàn ông

Minh Vanh đến không?”

miệng nuốt vào, hơi nóng từ bát mì tỏa ra che khuất tầm mắt.

phía xa, “Việc này có quan trọng không? Lúc ấy Vân Phong nói là vô tình

“Minh Vanh, nhân lúc chưa xảy ra chuyện lớn, quay đầu lại đi.”

Lý Vận Linh mệt mỏi, bà bảo vệ con đẻ, không phải là bà không biết,

thật kĩ chuẩn bị đưa họ đi. Đột nhiên Đại thiếu gia nói ông ta có chuyện quan trọng muốn ra ngoài bảo tôi lái xe đưa đi. Sau tôi mới biết, Nhị

“Mẹ muốn biết con và Lý gia có quan hệ như thế nào.” Lý Vận Linh cũng không quanh co, trư tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Tất cả mọi người nghe xong đều không khỏi kinh hãi, bao gồm cả Lý Vận Linh.

Lý Vận Linh á khẩu không trả lời

“Cả thành phố Nghênh An không ai không biết con là con nuôi. Đây vốn là

ngực rồi đi đến ghế salon.

“Sao rồi?”

Bảo mẫu từ trên lầu đi xuống, “Thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân một mực đòi ra ngoài.”

đưa cho ông ta một khoản tiền, đảm bảo sau này không có ai tìm ông ta

“Mẹ, mẹ muốn biết điều gì?” Minh Vanh ngẩng đầu, đáy mắt

“Ông năm đó làm việc ở Lý gia rất tốt, sao đột nhiên lại nghỉ? Thậm chí biến mất hai mươi mấy năm nay?” Minh Thành Hữu hỏi.

Bóng đêm từ từ bao phủ, rất nhanh đèn trong hoa viên ở Y Vân phủ tự động bật, trong nhà không khí căng thẳng càng toát lên.

“Em ở đâu?” Minh Vanh lớn tiếng ngắt lời Hứa Dung, “Mau nói cho anh biết!”

là người đức cao vọng trọng, mới đầu Minh Tranh vào Minh gia cũng mang

“Dung Dung bây giờ đang ở Y Vân Thủ Phủ, anh yên tâm, chị ấy ở đây rất an

Minh Vanh nhìn về phía Lý Vận Linh, “Giờ còn kịp

đẩy Phạm Nhàn, mà khiến bà bị thương nặng là David, hắn ta ở bên cạnh Lý Bồi Ninh như một con c·h·ó, con c·h·ó ấy lúc đó lại đi theo con. Con dùng

thân phận con nuôi. Đã có con làm ví dụ, sau này có thêm anh ta sẽ không ai thấy kỳ quái phải không?”

Thần sắc

Minh Thành Hữu lúc này mới mở miệng, “Nhị ca có nghĩ tới điều này hay không, chuyện hai mươi mấy năm trước, chúng ta đều không ai tận mắt chứng

toàn. Nhị ca đến đón chị về đi, Dung Dung đang mang thai, hay anh muốn

Lời vừa dứt, Lý Vận Linh đã ra đến cửa trước chuẩn bị ra ngoài. Minh Thành

“Ông là tài xế trước kia của Lý gia?”

biết được Minh Vanh là con mình, liên tục chứng kiến con mình bị đối xử

Minh Thành Hữu lái xe về nhà, trong phòng khách Lý Vận Linh lo lắng ngồi đợi.

“Dạ chưa.”

nhà hôm đó ai cũng cần dùng xe, lúc tôi chở Đại thiếu gia đi thì chỉ còn chiếc cuối cùng.”

biết nhau, lý do làm cho anh ta phản bội chúng ta nhất định là có liên

lại.”

“Thành Hữu, con mau nghĩ cách tìm Minh

“Minh Vanh, chúng ta đi thôi.” Tay cô níu lấy tay áo Minh Vanh, không chịu bước lên phía trước.

Nhiễm vừa bước ra đã thấy bộ dạng tức giận muốn gây sự của hai anh em,

Ít nhất Phó Nhiễm cảm thấy sự việc không chỉ đơn giản như thế.

“Là Dung Dung tự mình tới đây, em chỉ thấy anh không ở cùng chị, không yên tâm nên mới giữ chị ở lại Y Vân Thủ Phủ.”

Phó Nhiễm đứng dậy đi vào phòng bếp nấu mì.

“Chị ăn không vô.”

một tai nạn xe, thế nhưng con trai mới sinh của họ lại mất tích không

“Không muốn ăn cũng phải ăn, bây giờ không phải là ăn cho một mình em nữa rồi.”

con.”

Hai tay Hứa

Minh Vanh.

“Thì ra là do anh!” Minh Thành Hữu không kiềm

Minh Vanh cười nhẹ, ánh mắt ảm đạm nhìn xuống đất, “Xem ra thật sự không thể gạt được em.”

“Minh Vanh.” Lý Vận Linh ngồi bên buông lời khuyên nhủ, “Mẹ không muốn con

Hứa Dung giật mình, hướng ánh mắt khó hiểu nhìn Minh Vanh, “Minh Vanh, mẹ

quan đến Lý Bồi Ninh.”

cửa Minh gia.”

Hứa Dung không nhịn được nước mắt lăn dài, cô nhìn chằm chằm Phó Nhiễm, cổ họng như nghẹn lại một chữ cũng̉ nói được.

“Mẹ, có câu mẹ dạy con từ nhỏ, thà tin là có, không thể tin là không.”

Minh Thành Hữu nói xong đứng dậy,

tên người khác mua nhà ở Vân Thủy Thiên cho nên Vưu Ứng Nhụy mới có giấy thông hành VIP.”

mắc. Cho dù Minh Vanh có thật là đứa bé kia, ba con đưa nó về tránh cảnh lưu lạc bên ngoài, lý do gì nó lại quay về đối phó với Minh gia chúng

Minh Vanh hoàn toàn không nghĩ chuyện này xảy ra, Hứa dung làm vậy khác gì

“Mẹ, có một số việc nhất định, giống như Nhị ca, hành động vốn không có chút sơ hở, nhưng tất cả bị phá hủy vì tình cảm của mình, bị phá hủy từ việc mang Hứa Dung vào Minh gia.”

Minh Vanh nhìn Minh Thành Hữu, “Đây là người em tìm được, cũng chỉ là lời một phía mà thôi.”

Tầm mắt Minh Vanh dừng trên mặt Minh Thành Hữu như nói lời từ biệt, rồi

kiến, không có nghĩa lời người khác nói là đúng.”

“Vâng, chính tôi.”

Nhưng con và Thành Hữu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mẹ chưa giờ bạc đãi

“Dạ.”

Lý Vận Linh tự hiểu ý Minh Vanh, tiếp lời “Tiêu quản gia cũng nói việc kia không liên quan đến con.”

Hứa Dung không nói lời nào, đầy Phó Nhiễm đi ra. Hứa Dung bước nhanh lầu,

“Anh không cần biết em ở đâu, anh mau đi đi! Sau khi ổn định rồi thì hãy (đọc tại Nhiều Truyện.com)

nhìn người trong xe bị c·h·ế·t cháy.”

bao nhiêu chuyện tổn hại Minh gia nữa?”

chuyện liên quan đến Lý Bồi Ninh như vậy, con nên cùng Thành Hữu liên

gì? Còn có Tiểu Nhiễm bị đẩy ngã cầu thang, mẹ Tiểu Nhiễm cũng sống thực vậtốt cuộc có người khác ở đấy lúc đó không?”

biết. Lý Bồi Ninh có một người em trai, người này và vợ đã c·h·ế·t trong

nhiên, sau khi Thành Hữu trở lại Nghênh An, mẹ nói bóng gió muốn con

Nói rồi, nước mắt ướt đẫm áo Minh Vanh. Minh Vanh vuốt nhẹ đầu cô mấy cái,

liền tát tôi một cái, nói tôi mắt c·h·ó đui mù. Trùng hợp hơn nữa, trong

Nghe điện thoại truyền đến âm thanh đô đô, Hứa Dung giận dữ ném điện thoại vào vách tường.

Phó Nhiễm lo lắng, ôm Hãn Hãn đi lại ở phòng khách, nghe được tiếng còi xe, cuối cùng cũng có thể thả lỏng được chút.

“Mẹ.” Minh Vanh lên tiếng rồi bước đến bên Lý Vận Linh, lại đột nhiên túm tay bà kéo lên. Bà nhận thấy có cái gì ở sau gáy mình, nhìn thoáng qua liền bị dọa đến hồn xiêu phách lạc, “Minh Vanh, sao con lại có vật này?”

Minh Thành Hữu thắc mắc, “Sao mẹ lại cảm thấy Minh Vanh cùng Lý gia có quan hệ máu mủ?”

Lúc này chỉ cầm xem trong lòng Nhị ca, Hứa Dung quan trọng đến mức nào.”

“Rất nhiều người quây lại xem, xe cứu hỏa cũng đến nhưng vô ích. Tôi càng

Dung Dung, đừng làm liên lụy đến người khác.”

làm náo động thành phố Nghênh An hai mươi mấy năm trước.”

Minh Vanh bưng bát lên, dùng đũa gắp mì rồi đưa đến miệng Hứa Dung. Cô mở

“Đúng, mấy năm trước con đã biết mình là người của Lý gia.”

Minh Vanh ngẩng đầu nhìn Phó Nhiễm, “Nấu cho Dung Dung một bát mì, anh không muốn Dung Dung đói bụng.”

Lý Vận Linh cau mày, “Minh Vanh, cái c·h·ế·t của ba mẹ con, con vốn là bán tín

bán nghi, sao còn vì thế mà năm lần bảy lượt đối phó với Minh gia?”

lương tháng đó cũng không lấy.”

“Con sai còn chưa đủ lớn sao?” Minh Vanh lầm bầm, “Ban đầu là Vưu Ứng Nhụy (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 184: Đắm chìm trong sắc máu (Thượng)

“Tôi nhớ rất rõ, khi đó Nhị thiếu gia nói là thứ hai muốn dùng xe đưa Nhị

Phó Nhiễm cười nhẹ, “Nhị ca, hôm nay Hứa Dung đến Y Vân Thủ Phủ một mực muốn em theo chị đi ra ngoài, là vì anh sao?”

Minh Vanh không trả lời Hứa Dung, trầm mặc một hồi lâu.

Người trẻ tuổi kia đưa người đến bên Minh Thành Hữu, khẽ nói, “Tam thiếu, chính là người này.”

Nhiễm cùng Minh Thành Hữu nhìn nhau, tự thấy rằng lý do này căn bản có

đến bà dù chỉ một sợi lông.” Nói rồi Minh Vanh nghiêng đầu nhìn Hứa

Minh Vanh nghe thấy thế, vội đưa bát cho Hứa Dung rồi xoay người nhìn người đàn ông kia.

Lý Vận Linh quay lại, “Là Minh Vanh sao?”

vô cùng tr*n tr** và tàn nhẫn.

Hứa Dung ngẩng đầu nhìn đồng hồ, điểm 8 giờ tối.

thủ để ông ta chịu báo ứng.” Lý Vận Linh cố gắng khuyên nhủ lần nữa.

m thanh đầu bên kia tràn đầy lo lắng, “Dung Dung!”

làm Lý Vận Linh không dám nhìn thẳng, “Lúc ấy nhận nuôi con nhất định là ý cha. Con không biết còn có mục đích gì khác, nhưng duy nhất có thể

cùng con nuôi luôn là khác nhau, mẹ, con không yêu cầu mẹ có thể đối xử

Có thể được cưng chiều từ nhỏ,

điện cho Minh Vanh. Cô cầm điện thoại, không do dự bấm số điện thoại

“Vâng.”

dựa theo suy nghĩ của mẹ, Minh Vanh cùng Lý Bồi Ninh có thể đã sớm quen

Khuôn mặt Lý Vận Linh lộ rõ vẻ kích động, “Minh Vanh, sao lại làm như vậy?”

Sắc mặt Minh Vanh tái mét, hai tay Hứa Dung ôm lấy hai bả vai đang run rẩy của anh.

Phó Nhiễm không trả lời, mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thẳng ra cửa lớn.

Minh Vanh hiển nhiên cũng không tin, cất tiếng cười lạnh, Hứa Dung ngồi cạnh cũng đầy bụng nghi ngờ, nhưng lúc có thể giải đáp cho cô.

kia đẩy lưng Hứa Dung. Hứa Dung lảo đảo bước về phía trước, Phó Nhiễm

“Mẹ đợi ở nhà đi.”

Phó gia để Lý Lận Thần tiếp cận Phó Nhiễm, mục đích tất nhiên là MR.

mạng Thành Hữu, thì chuyện không chỉ có vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta biết.” Minh Vanh cúi đầu nhìn Hứa Dung rồi nhìn Lý Vận Linh, “Chuyện

thiếu phu nhân đang ở cữ đến bệnh viện nên tôi sáng sớm đã kiểm tra xe

Minh Thành Hữu đưa Lý Vận Linh đến ghế salon, “y giờ chúng ta chỉ có thể chờ Nhị ca tự mình quay về thôi.”

ra bên ngoài, David chắc hẳn còn đang chờ cô, lúc nãy Phó Nhiễm phản ứng như vậy, có lẽ bọn họ đã bị lộ. Cô suy nghĩ một chút, thấy vẫn nên gọi

Phó Nhiễm không trả lời, cũng ngắt điện thoại.

Lúc này Minh Vanh đang cuống cuồng tìm cô, nếu không liên lạc được với cô nhất định sẽ về nhà, đến lúc đó gặp

“Em hôm nay không thể đi được, anh đi trước đi.”

Bỗng nhiên, ánh đèn xe lóe lên, Minh Thành Hữu nheo mắt lại, quay qua người giúp việc phân phó, “Đi mở cửa.”

Lý Vận Linh trốn tránh, “Không thể nào.”

Minh Vanh nhìn thẳng vào mắt bà, không nói gì một hồi lâu.

Lý Vận Linh trầm mặc.

chuyện thật sự rất lớn, người thời đó sống ở Nghênh An không ai không

xác định, sự tồn tại của con là để cho Minh Tranh sau này dễ dàng vào

lại Hào Khôn cho Minh Tranh, con và Thành Hữu chỉ nhận được 5 phần trăm

gây chuyện.”

Hữu bèn đỡ bà lên xe, không bao lâu về đến Y Vân Thủ Phủ.

Chân của em thì sao?” Minh Thành Hữu hỏi.

Minh Thành Hữu phất tay, “Đưa ông ta về đi, nhớ đáp ứng chuyện của ông ta,

Lý Vận Linh gật đầu, “Mẹ có nghĩ vậy, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó khúc

“Mẹ, con đã cho người đi điều tra, cũng có chút manh mối.” Minh Thành Hữu

“Minh Vanh.

Lý Vận Linh vội đứng lên, “Mẹ đi cùng con.”

Hứa Dung giật mình đi đến cửa sổ nhìn

dấu vết. Lý Bồi Ninh nhọc công tìm kiếm nhưng không có kết quả. Nhưng

Lúc này, một giọng nói không nặng không nhẹ xen vào, “Nhị ca, em là Phó Nhiễm.”

Lý Vận Linh như bị đả kích nặng nề, sắc mặt khó coi, giọng nói không khỏi

Vanh luôn là biết ăn nói, tính tình cũng vô cùng tốt nhưng bà tuyệt chưa thấy anh có vẻ mặt thâm trầm như bây giờ.

mắt nhìn mọi người trong phòng. Anh vỗ vỗ lưng Hứa Dung, ôm cô trong

Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm cũng lần lượt ngồi xuống.

Minh Thành Hữu đan mười đầu ngón tay đỡ trán, “Mẹ, nếu như

“Từ khi con nói Minh Vanh cùng Lý gia thường xuyên liên lạc, còn có chuyện

Minh Thành Hữu ngẩng đầu nhìn Lý Vận Linh, “Mẹ, mẹ có nghĩ đến không? Cái c·h·ế·t của Vưu Ứng Nhụy…”

“Thành Hữu, anh biết em hôm nay sẽ không để anh rời Y Vân Thủ Phủ nhưng anh có việc nhất định phải làm. Anh đưa mẹ đi, em yên tâm, anh sẽ không động

bình đẳng. Nhưng quả thật khi ở tình hướng tổn hại đến lợi ích của Thành Hữu, mẹ sẽ xét đến chuyện ai là con đẻ ai là con nuôi. Ban đầu cha để

“Mau thả mẹ ra.”

thư thái đợi ở nhà.”

cô cơ hồ không nghe được lời hai người vừa nói chỉ đưa bát mì đến trước

Phó Nhiễm đứng dạy, lên lầu mở cửa phòng ngủ, bên trong tối om, cô tiện tay bật đèn, Hứa Dung vội vàng bước tới trước mặt Phó Nhiễm, “Có phải là

“Con không tìm được Minh Vanh.”

cảnh sát thì thật không biết làm sao ứng phó.

“Những điều này con luôn nhớ.” Minh Vanh đáp, “Ruột thịt

thuốc vào nước truyền phòng ngừa em có khả năng sống sót.”

chút khiên cưỡng, Minh Vân Phong đã có hai con trai, lại muốn nhận thêm

“Minh Vanh, nếu con đã biết nhiều

quan tâm.

“Chuyện gì?” Minh Thành Hữu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Minh Vanh.

“Cho nên mẹ nghĩ có thể Minh Vanh là đứa bé kia?”

được, Minh Thành Hữu nhìn về phía bà, sự thật bị phơi bày ra, thì ra là

nào, tự nhiên bản thân anh cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Lý Bồi Ninh. Nếu chỉ vì suy đoán mà đối phó với Minh gia, lại muốn cả

“Hôm nay không đi nữa.” Minh Vanh nói xong liền ngồi xuống đối diện Lý Vận Linh.

Hứa Dung kinh hãi, biết Phó Nhiễm ở ngoài, cô sẵng giọng, “Rốt cuộc cô muốn gì? Hãy để Minh Vanh đi đi.”

Lý Vận Linh nhắm mắt, “Thành Hữu, đừng nói nữa, con lo tìm Minh Vanh trước đi.”

Minh Vanh che giấu một

liên lạc với em. Minh Vanh, anh hãy nhớ điều này, bất kể như thế nào em

nói gì vậy? Anh và Tiêu quản gia sao lại có quan hệ gì được, còn nữa,

Chân của em là do ở phòng giãi phẫu, Lý Bồi Ninh mua chuộc y tá tiêm

Lý Vận Linh đau đầu, lấy tay day day trán, “Thế chuyện bên kia sao rồi?”

“Em không ở lại đây.” Dung Dung túm chặt tay Minh Vanh, “Em muốn đi cùng anh.”

thấy con, cảm thấy có duyên nên muốn đem về nuôi dưỡng.”

được tin đến nơi thì đã không thể cứu vãn, ngửa cháy ngùn ngụt đếńc núi

“Mẹ.”

Minh Thành Hữu cười, ôm bả vai Phó Nhiễm, “Đừng khẩn trương quá như vậy, không có chuyện gì đâu.”

Giọng Minh Vanh lộ vẻ căng thẳng, “Em đang ở đâu?”

Minh Vanh xoay người, vỗ nhẹ tay Hứa Dung.

Trong lòng Lý Vận Linh lại cảm thấy khó chịu, dù sao con cũng là do một tay bà nuôi dưỡng, nói không khó xử thì là giả.

cũng sẽ chăm sóc tốt cho con, đó là con chúng ta, em nhất định sẽ giữ

Dung ôm chặt cánh tay Minh Vanh, phát hiện bản thân mình cũng đang run

lên, cho nên con đối với mẹ…”

Lý Vận Linh đến lúc này mới nghĩ ra, Tiêu quản gia vì cái gì mà đãi ngộ

“Bởi vì Lý gia ta cùng gia đình Lý Bồi Ninh là họ hàng xa. Hơn nữa, năm đó

Phó Nhiễm từ đầu đến cuối không nói gì, lúc này mới nói xen vào, “Nhị ca, em sợ rằng chuyện không đơn giản như vậy.”

rẩy, cô cắn chặt môi một câu cũng không nói chỉ tựa vào vai Minh Vanh.

Người giúp việc hướng ra ngoài nhìn, ánh đèn chợt ngừng, nếu không chú ý sẽ cho là xe đi ngang qua.

nghĩ càng cảm thấy chuyện này có gì đó vô lí. Hơn nữa, hôm đó tôi đã nói với Đại thiếu gia xe này là Nhị thiếu gia nói muốn dùng nhưng ông ta

trước kia Minh Vanh không nói ra, bà chỉ cho rằng là Minh Vanh không

Lý Vận Linh nhìn bốn phía, “Minh Vanh đến chưa?”

Giọng điệu thay đổi, tự hồ với Minh Vanh vừa rồi là hai người khác nhau.

“Nếu như cái c·h·ế·t của Vưu Ứng Nhụy có liên quan đến Minh Vanh, thì lý do là

Minh Vanh, thổn thức, “Không phải em nói anh đừng đến rồi sao?”

Minh Thành Hữu thấy bóng cô đi ra bèn nắm chặt tay không manh động. Phó

thoáng phức tạp trong ánh mắt, khóe miệng khẽ nhấc lên, hướng đến Lý Vận Linh nói, “Mẹ, vậy mẹ có thể nói cho con biết ban đầu nuôi dưỡng con vì mục đích gì không?”

“Năm ấy Lý gia đột nhiên xảy ra chuyện, chính là vụ tai nạn xe đó, tôi sợ

trung niên.

thôi cũng sẽ bị nghe lén.

của Lý Lận Thần với Tiểu Nhiễm, mẹ đột nhiên nghĩ đến một chuyện từng

Dung, “Anh để Dung Dung lại đây, thay anh chăm sóc tốt cho cô ấy.”

“Mẹ, mẹ cũng đến sao.”

Đầu bên kia sau một hổi trầm mặc liền cúp điện thoại.

Mọi người nghe thấy lời này, trong lòng đều trầm xuống, không tránh khỏi cảm giác bi thương

Minh Vanh nắm chặt tay Hứa Dung, “Nhưng mẹ, Minh gia đã nuôi dưỡng con hai mươi mấy năm, cũng để con không lo cơm áo mà lớn

Thời gian trôi qua từng giây, lúc trước cảm thấy đến trưa dài dằng dặc, thế mà bây giờ lại như nháy mắt là qua.

“Anh đem bệnh tình của em nói cho Lý Bồi Ninh, ông ta lợi dụng quan hệ với

Hốc mắt Hứa Dung ươn ướt, “Em không muốn ăn.”

tự chui đầu vào lưới? “Tiểu Nhiễm, những chuyện này không liên quan đến

“Đúng, đang ở dưới lầu chờ chị.”

Minh Vanh vội vàng trả lời, “Phó Nhiễm?”

Hứa Dung nhìn quanh phòng, thấy trên tủ đầu giường có chiếc điện thoại bàn, cô đi tới mép

con nuôi, chẳng lẽ thật sự lúc đấy đột nhiên muốn làm việc thiện sao?

Minh Vanh dựa lưng vào ghế, “Mẹ, mẹ biết ba mẹ ruột con c·h·ế·t trong tai nạn xe sao?”

chế được cơn giận, xông qua túm cổ áo Minh Vanh định giáng một đấm, Lý

Minh Vanh cắn chặt môi không trả lời Phó Nhiễm.

chuyện tốt, nhưng mục đích cuối cùng lại là vì che chở Minh Tranh khi đó mang thân phận con riêng. Bởi vì Minh gia coi trọng thể diện, cha cũng

thấy thế vội đỡ lấy cô.

Minh Vanh giương mắt nhìn Phó Nhiễm.

đá cũng biến thành màu đen.”

Lý Vận Linh tự thấy khó có thể cãi lại.

Minh Vanh lùi về sau hai bước, “Đến nơi an toàn, anh sẽ để mẹ xuống xe rồi gọi em đến đón mẹ.”

Lý Vận Linh vô lực dựa vào ghế salon, “Nếu không phải Dung Dung hành sự không cẩn thận, chúng ta nào có nghi ngờ đến Minh Vanh.”

Minh Vanh cúi xuống, nắm chặt tay Hứa Dung, “Ông có thấy khi đó còn có ai khác ở hiện trường không?”

dù bị che giấu thân phận, nhưng phận con nuôi lại như là gánh nặng trên

liên lụy đến bản thân liền ngày trong đêm rời Nghênh An, ngay cả tiền

người của Lý gia là sao?”

vai.

ta.”

Hứa Dung vội vàng ngắt lời Phó Nhiễm, “Minh Vanh, anh đi đi!”

mặt Hứa Dung, “Ăn chút đi.”

“Vâng, thiếu phu nhân.”

“Hứa Dung giờ đang ở Y Vân phủ, Phó Nhiễm đã gọi điện thoại cho Minh Vanh.

“Mọi người hẳn đã điều tra ra rồi.” Minh Vanh từ đầu đến cuối đều nắm tay Hứa Dung.

Minh Thành Hữu nhàn nhạt nói, “Chắc vậy.”

ngồi đối diện không chớp mắt, “Minh Vanh, con có thể nói cho mẹ sự thật (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Minh Thành Hữu đứng lên, bước đi vài bước chỉ cảm thấy tâm tình càng thêm bí bách.

Thần sắc Lý Vận Linh không khỏi buông lỏng, “Dĩ nhiên là kịp.”

chuyện này không ai biết được, gia sản của người em trai kia vào hết tay Lý Bồi Ninh, có trời mới biết hắn muốn đứa bé sống hay không.” Khóe

Hứa Dung nắm chặt điện thoại, “Tiểu Nhiễm, cô quá hèn hạ!”

“Dung Dung, nghe lời anh.” Minh Vanh dịu dàng nhìn cô, nước mắt Hứa Dung theo đó tuôn rơi như mưa. Minh Vanh một tay khống chế Lý Vận Linh, một tay

Hai tay Hứa Dung đỏ bừng vẫn không làm cánh cửa kia nhúc nhích, cô lo lắng

ngồi xuống đối diện Lý Vận Linh, “Có người có thể biết chút ít chuyện gì xảy ra năm đó, con đã cho người đưa ông ta đến Nghênh An.”

“Anh một không vì tiền, hai cũng không hoàn toàn vì báo thù, rốt cuộc anh vì cái gì?”

miệng Lý Vận Linh nhếch lên châm chọc, đột nhiên nghĩ đến Minh Vanh, ánh mắt lại phủ một màu ảm đạm.

“Điều này mẹ biết.”

nhượng cổ phần để Thành Hữu thuận lợi trở về Hào Khôn.”

không?”

Minh Thành Hữu chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này, mà Minh Vanh mặc

Không khí toát lên vẻ cứng ngắc và bí bách, Lý Vận Linh nhìn Minh Vanh đang

Minh Vanh cùng Hứa Dung. Bà ta cũng nhìn Minh Vanh lớn lên từ nhỏ, lại

“Họ không thả em ra, em sẽ không ăn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

là hình ảnh Lý Vận Linh nhưng thật xa lạ lạnh lùng. Trong mắt bà, Minh

tiếp tục sai nữa, trước kia là mẹ không đúng, mẹ sẽ cố bù đắp lại.”

cổ phần, con vốn biết 5 phần trăm này có ngày cũng giữ không được. Quả

chuyển hướng đến Hứa Dung, “Anh vẫn giữ câu nói kia, nếu em muốn bắt đầu cuộc sống mới mà bỏ con, anh cũng không trách em.”

Phó Nhiễm im lặng ngồi nghe, Lý Vận Linh nghe vậy có chút khó tin, mắt Thành Hữu cũng mang vẻ do dự.

đi tới lui trong phòng, điện thoại thì để trong túi xách, vừa rồi lên

giương cao, “Thế sao một lời con cũng không nói qua? Con còn muốn làm

không công bằng nhưng thân là phận người làm không thể làm gì, sau này

“Anh đã có thể che giấu được mấy năm, đủ để thấy tâm tư anh kín đáo nhường

lầu đã để lại ở ghế salon.

thiếu gia dùng chiếc xe khác ai ngờ xảy ra chuyện, khi chúng tôi nhận

sự không muốn mất đi đứa con này.”

“Alô.”

Hứa Dung sợ hãi nhìn Minh Vanh, anh nắm tay cô hỏi, “Em ăn cơm tối chưa

Minh Vanh cảm thấy có điều kì lạ, vặn hỏi, “Đã là tai nạn xe thì có liên quan gì đến ông?”

Phong ở hiện trường, ông ta không kêu gọi cứu giúp, chỉ đứng trơ mắt

Lý Vận Linh thở dài, “Đã đến nước này, được, mẹ thừa nhận,

Lý Vận Linh há to miệng, đối mặt với ánh mắt mọi người đang chăm chú nhìn mình, bà lơ đãng hướng ánh mắt nhìn về

“Vây con không phải con trai thất lạc của Tiêu quản gia mà là người của Lý gia?”

“Lúc ấy là có người làm hỏng phanh xe, còn có người nói nhìn thấy Minh Vanh

Phó Nhiễm giao Hãn Hãn cho chị Nguyệt, “Chị đem Hãn Hãn lên lầu ba, em không gọi thì đừng xuống lầu.”

Vanh, việc gì giấu được thì cố giấu đi, dù sao cũng là chuyện trong nhà, Minh Vanh nhất thời không suy nghĩ cặn kẽ, cũng do mẹ sơ sẩy, mẹ thật

Vận Linh sợ hãi kêu lên đúng lúc Phó Nhiễm bưng bát đi vào phòng khách.

bộc phát mới dẫn đến sự việc kia.

“Minh Vanh, anh làm gì vậy?”

“Con về Y Vân phủ chờ Nhị ca, mẹ hãy ở lại đây, trước khi nhận được điện thoại của con thì đừng ra ngoài.”

Phó

giường mà do dự không biết nên lấy hay không. Có khi chỉ nói một câu

đúng lúc Minh Vanh vừa bước vào, cô lướt qua mọi người nhào vào lòng

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 184: Đắm chìm trong sắc máu (Thượng)