Giả Yêu Thành Thật
Thánh Yêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 176: Nâng vợ ở trong lòng
Khóe môi Lý Vận Linh run rẩy. “Nhưng cái gì?”
Phó Nhiễm đẩy Lý Vận Linh ra vườn. “Mẹ, con đỡ mẹ đi một chút nhé?”
Hứa Dung chậm rãi nhìn về phía Phó Nhiễm ngồi đối diện, sau đó lại nhìn sang hướng Lý Vận Linh.
Chương 176: Nâng vợ ở trong lòng
cho ta tĩnh tâm một chút.”
rời đi Hứa Dung đã dặn dò trưởng khoa Tống đừng đem chuyện mang thai của cô ta nói với em, nói là muốn sau này tự mình báo tin vui cho cả nhà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Minh Thành Hữu vùi mặt ở cổ Phó Nhiễm, giống như than nhẹ, lại vừa có chút
“Ta đối với cô ta như vậy đã
Lý Vận Linh nhất thời không hiểu. “Có ý gì?”
chuyến.”
Quả nhiên là gạch nhiều, thịt lại chắc, Phó Nhiễm cầm lấy khăn giấy lau
Minh Thành Hữu hôn lên gò má Phó Nhiễm. “Cứ suy nghĩ chuyện này không bằng
Phó Nhiễm vừa khép cửa phòng lại, có mấy lời không thể
ngày hôm nay?”
“Tôi biết rõ cô sẽ không tin tưởng, nhưng lời tôi nói là thật.”
người một cái đem cô đè lên trên giường.
Hứa Dung không chịu nổi lời nói như vậy, đẩy ghế ra đứng lên. Minh Vanh nắm chặt cổ tay cô. Hứa Dung không tránh ra được.
đánh răng, bả vai lui về phía sau nhẹ khom lưng, Minh Thành Hữu cũng
Hôm nay trong
hơi, Minh Vanh thở dài, bàn tay vỗ vỗ vai cô. “Đừng khóc.”
Minh Thành Hữu nhìn về phía món cua ở giữa bàn ăn. “Hình như đã qua mùa cua?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt Lý Vận Linh lướt qua Hứa Dung. “Có biết vì sao lúc trước Vưu Ứng Nhụy không chiếm được trái tim Thành Hữu không?”
Tiêu quản gia đứng ở bên cạnh không lên tiếng, sắc mặt Lý Vận Linh càng lúc
“Được.” Minh Vanh đẩy ghế dựa ra đứng lên.
đêm xuân.”
“Ăn ngon không?”
“Sau khi phẫu thuật có thể sẽ để lại tật ở chân, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng
Mái tóc dài phía sau cổ
đứng dậy. “Mẹ.”
Minh Thành Hữu xem xét, cầm lấy một con hơi lớn, giơ tay lên. “Đem bộ dụng cụ ra đây.”
miếng gạch cua chấm thêm một chút nước sốt đưa tới miệng Phó Nhiễm.
họng, ánh mắt hướng đến cửa phòng đang đóng chặt của Lý Vận Linh, đột
“Ngày mai con đưa mẹ đi bệnh viện xem một chút?”
sau tai cô, ngón cái cùng với ngón trỏ như có như không ấn ấn vành tai
lại cảm thấy lúng túng.
Minh Thành Hữu ăn cơm xong, dùng khăn ướt lau tay, nhìn thấy Phó Nhiễm đang
“Mệt quá.” Anh híp mắt lại, miệng nỉ non.
Phó Nhiễm ngồi xổm xuống, Lý Vận Linh mặc sườn xám, cách qua lớp vớ chân nhìn không rõ. “Mẹ, người cởi vớ xuống đi.”
Cô chống nửa người ngồi lên, hai tay ôm lấy cổ Minh Vanh. “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Phó Nhiễm tìm được thuốc của Lý Vận Linh ở tủ. “ Hôm nay mẹ có ăn gì
“Nhưng chuyện này chỉ cần đi hỏi là sẽ không giấu được.”
“Mẹ tôi đâu?”
Minh Thành Hữu cầm đũa gắp một miếng cá nướng thả vào chén Phó Nhiễm. “Nếu như thật sự giống như
Minh Vanh đặt cằm l*n đ*nh đầu Hứa Dung. “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại chúng ta sắp có con, đứa bé là quan trọng nhất.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
chỉ có thể để trong nhà tự giải quyết, hơn nữa mỗi ngày trưởng khoa Tống khám đến mấy trăm bệnh nhân, em có thể đảm bảo bà ấy nhớ được hai người sao?”
Phó Nhiễm. “Anh biết rõ em muốn nói cái gì, có phải em muốn hỏi, rốt
sát? Bất luận như thế nào, người của Minh gia cũng không có thể ngu dốt
người đi bệnh viện xem một chút đi.”
Nước mắt Hứa Dung trượt ra khỏi hốc mắt. “Mẹ, người nghe con giải thích.”
tình hình với cô. Bác sĩ vẫn còn đang cân nhắc nên mở lời như thế nào.
Lúc này Minh Thành Hữu mới nhìn về phía hai người đối diện. “Nhị ca, chuyện này chẳng lẽ anh không có gì giải thích sao?”
Lòng bàn tay Minh Vanh dán lên phía sau lưng cô, một hồi lâu sau mới nâng mặt Hứa Dung lên. “Tại sao phải làm như vậy?”
“Phu nhân nói không muốn ăn.”
“Không phải là bác sĩ gia đình đã kiểm tra rồi sao?”
Phó Nhiễm cũng không nghe bà nữa. “Mẹ, con tự lái xe đi cũng không có phiền phức gì, coi như đã lâu mẹ không đi ra ngoài, ngồi ở phía sau nhìn ngắm phong cảnh cũng được.”
Minh Vanh muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, không phải là Phó Nhiễm nghe không hiểu.
“Vâng.”
Minh Thành Hữu để cho Phó Nhiễm ngồi lên ghế sô pha, Tiêu quản gia sai người dâng trà.
Minh Thành Hữu đứng dậy đi về phía bàn ăn. “Cho tôi xem tối nay có món gì
cuộc là chuyện này Minh Vanh có tham gia hay không?”
Cô muốn đi qua đẩy xe lăn, Lý Vận Linh vẫn mặt
“Có người trông thấy em cùng Hứa Dung đến
Lý
kim, Minh Thành Hữu nhận lấy rồi chăm chú đối phó với con cua trong tay, một câu cũng không nói.
lạnh như cũ. “Không cần, đến lúc đó thân thể lại thấy khó chịu, ta thật
x-quang, lại chính là đang dần dần bị hoại tử, rất nhanh sẽ di căn đến
“Mẹ.” Hứa Dung thử mở miệng thăm dò. “Con nghĩ mấy ngày nữa sẽ cùng Minh Vanh dọn ra ngoài ở.”
diễn biến thành như vậy, cô chỉ thầm muốn bảo vệ đứa nhỏ, lôi kéo Lý Vận Linh đứng về phía cô mà thôi.
chuyển động theo động tác của cô.
“Ừ.” Anh giống như không còn để ý tới. Kì thực lại trả lời cực kỳ nghiêm túc.
Minh Thành Hữu lắc đầu. “Nói không chính xác.”
Công ty Minh Vanh có việc, lúc đi
miệng đang nuốt quả trứng gà bị mắc nghẹn ở cổ họng, Hứa Dung vội vàng
Minh Vanh cùng Minh Thành Hữu cũng giật mình.
hai đứa chúng nó không tồi, sống ở đây không cần giở trò gì khác, thật
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Phó Nhiễm đen tối. “Muốn anh nói cái gì?”
“Không phải như vậy, con…”
đưa đến bên miệng cô. “Bé cưng há miệng ra ăn một chút.”
Tiêu quản gia đưa Lý Vận Linh về phòng xong rồi đi ra, thấy không khí không
qua.
Phó Nhiễm lạnh nhạt. “Tại sao lại nói như vậy?”
Hứa Dung đứng im tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy uất ức, nước mắt gần như muốn rơi ra. Lý Vận Linh đẩy xe đến
Đột nhiên Phó Nhiễm bị kéo qua, cô lật người, Minh Thành Hữu lại kề đến. “Đến đâu nha?”
“Nếu hôm nay không gặp được trưởng khoa Tống, anh nói chuyện này sẽ kết thúc như thế nào? Nhị ca, các người đều cho rằng Phó Nhiễm làm chuyện có lỗi với Hứa Dung, cũng không cho cô ấy cơ hội giải thích, trước thì tính
xong kiểm tra ngồi trong phòng khám bệnh chờ, trông thấy hai người thì
Phó Nhiễm xõa ra, đối với Minh Thành Hữu càng thêm hấp dẫn mê hoặc, ngón tay anh khẽ xoắn một lọn tóc dài, Phó Nhiễm như suy nghĩ điều gì đó.
“Tốt, tôi sẽ chờ những lời này của Minh phu nhân.” Trưởng khoa Tống đứng dậy, một giọt trà cũng không động đến. “Tam thiếu, thiếu phu nhân còn cần
giống cái, nổi chậm trên mặt nước, nghe nói thịt rất mềm và chắc.”
không lâu, Lý Vận Linh từ trong phòng ngủ đi ra, chân bị thương đã được
“Minh Vanh, em muốn lên lầu nghỉ ngơi.”
Vẻ mặt Minh Thành Hữu che giấu sự tức giận, hôm nay Phó Nhiễm phải chịu uất ức, chỉ vài câu như vậy đã xong hết mọi chuyện rồi?
Sắc mặt Lý Vận Linh nghiêm nghị. “Sao trưởng khoa Tống lại có thời gian rảnh tới đây?”
“Phu nhân, chân ngài có ổn không?” Nét mặt Tiêu quản gia lộ vẻ lo lắng. “Bác sĩ đã căn dặn ngài phải ở nhà nghỉ ngơi.”
nhiên cảm giác được cả thể xác và tinh thần đềuô để đôi đũa trên tay
“Vâng.”
làm, chỉ có điều anh thích nhất là nhìn thấy bộ dạng như không thể chờ
Phó Nhiễm đánh răng ở phòng tắm. Vẻ mặt Minh Thành Hữu còn đang buồn ngủ đi tới, hai tay ôm lấy Phó Nhiễm áp sát vào lưng cô, Phó Nhiễm tập trung
tay sờ xuống chân của mình. Tiêu quản gia từ bên ngoài đi đến. “Thiếu
Pang.
Phó Nhiễm nghiêm túc gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
một chuyến, Phó Tụng Đình mong đợi nhất chính là mỗi cuối tuần có thể
để nghiên cứu chút chuyện khác, đúng rồi, lần trước những chiêu thức kia chúng ta đã nghiên cứu đến chiêu thứ mấy rồi?”
chúng tôi cấu xé ra mặt sao?”
Tiêu quản gia bưng ly nước đi đến. “Thiếu phu nhân là đang quan tâm ngài đấy.”
của Minh Thành Hữu, hai tay anh ôm chặt sau lưng Phó Nhiễm, nghiêng
Ánh mắt Hứa Dung từ đầu đến cuối vẫn hạ thấp xuống, bàn tay Minh Vanh áp lên bụng cô. “Còn không thoải mái sao?”
Lý Vận Linh đè lại vạt áo. “Con cũng không thể nhìn thấy được bên trong, đừng lo lắng vớ vẩn.”
gặp được gia đình nhỏ của họ.
Phó Nhiễm đưa cái ly cho Tiêu quản gia, xoay người nhìn thấy Lý Vận Linh đang xoa chân ,
hết sức làm cho lúc bước đi ngài sẽ không bị người khác nhận thấy rõ
có nước, Phó Nhiễm cầm lấy ly muốn đi ra phòng khách. Lý Vận Linh đưa
Mấy ngày nay Hứa Dung đều rất ít xuống lầu, Minh Vanh mà rảnh sẽ mang cô đi ra ngoài chơi, cố gắng tránh cho người trong nhà cùng ăn cơm một chỗ
“Là anh nói sao?” Minh thành Hữu mơ hồ nghĩ không ra, Phó Nhiễm đạp chân anh.
Hứa Dung nín khóc mỉm cười. “Ừ.”
chín phần cũng là cố ý, Thành Hữu, có chuyện gì cũng có thể nói rõ ràng, tránh về sau đề phòng lẫn nhau như vậy.” Nói xong lời này, Minh Vanh
“Tiểu Nhiễm, con lấy thuốc trên tủ đầu giường ra đây cho mẹ.”
Trưởng khoa Tống hoàn toàn không chú ý tới không khí khác thường trong phòng khách.
một trăm ngày, bà vẫn còn phải ngồi xe lăn. Hứa Dung ăn bữa sáng được
Phó Nhiễm nhìn hướng Minh Thành Hữu, bác sĩ lúc đi vào đã có nói sơ qua
“Ừ.” Phó Nhiễm đem sổ khám bệnh cất vào trong túi, cũng không nhiều lời.
Phó Nhiễm kéo chăn lên. “Không trước anh nói đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?”
Minh Thành Hữu thoáng ý cười. “Cảm ơn anh như thế nào?”
nhìn theo bóng lưng Hứa Dung. “Phu nhân, có phải ngài đối với Nhị thiếu
Minh Thành Hữu cố tình ngồi ở bên cạnh Phó Nhiễm, có vị trí khác cũng không
Thấy cô ngồi ở đó không động đậy, Minh Thành Hữu quay trở lại cầm tay Phó Nhiễm kéo cô đứng lên. “ Nhị ca, ăn cơm đi.”
“Mẹ.”
Tiêu quản gia rót canh gà đưa cho Hứa Dung.
cơm tối nay ăn cũng không vào.”
có thể làm cho mẹ đứng về phía em làm bùa hộ mệnh.” Hai tay Hứa Dung ôm
không chịu nổi trách nhiệm này.”
“Có phải sau lần trước bị em thử dò xét, Hứa Dung mới nghĩ đến một chiêu này hay không?”
nhà có khách, Lý Vận Linh nói không được vài câu liền lấy tay gõ gõ lên
muốn, thật ra em hoàn toàn không cần phải làm như vậy, đừng nói mẹ sẽ
thuốc. Minh Vanh ngồi vào mép giường, Hứa Dung khóc đến thở không ra (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đi bệnh viện cũng không phiền phức gì, Phó Nhiễm dẫn theo Lý Vận Linh cũng không phải đăng ký, trực tiếp đi đến phòng khám.
Cô hé miệng cắn lấy.
Minh Vanh dùng bàn tay lau sạch nước mắt cho Hứa Dung. “Về sau có chuyện gì đều phải nói cho anh biết, đừng tự ý.”
“Em có cái gì phải tức giận.”
việc không thể không nhắc cô, cô nên biết ta không nói chỉ vì muốn gia
Phó Nhiễm đẩy bà đi dạo vài vòng trong vườn, trở lại phòng khách, Lý Vận Linh ra hiệu cho Phó Nhiễm đẩy bà về phòng.
ràng.”
Hai chữ này đúng là chạm vào điểm yếu
quản gia tiến vào. “Ta về phòng nghỉ ngơi trước, làm ầm ĩ như vậy, bữa
“Khá hơn nhiều rồi.”
chịu hơn sao? Cô ấy biết rõ chuyện khi đó, em có thể đảm bảo cô ấy không biết dùng cách thức tương tự đối phó em sao?”
cũng không được tốt lắm, có thể phải thêm một thời gian nữa, đồng thời
đứng dậy mang theo Hứa Dung đi lên lầu.
vực Hứa Dung. “Thành Hữu, tuy Hứa Dung có sai, nhưng chút chuyện nhỏ này làm sao có thể ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai chúng ta?”
dạng có phần tăng thêm chút kiêu ngạo, bàn tay anh xoa xoa đầu Phó
“Thật may là thiếu phu nhân đưa ngài đến bệnh viện kịp lúc, cho nên tôi mới
Hứa Dung không nghĩ tới chuyện sẽ
gì nữa. Tiêu quản gia nhìn thấy Phó Nhiễm ở trong phòng tìm sổ khám bệnh của Lý Vận Linh. “Phu nhân và thiếu phu nhân muốn đi ra ngoài sao?”
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu dự định hôm nay sẽ mang Hãn Hãn về Phó Gia
“Mẹ, người đừng nóng giận.”
Phó Nhiễm lấy viên thuốc ra đặt vào tay Lý Vận Linh, trong phòng ngủ không
Trời đã sáng.
xuống, hoàn toàn không muốn ăn gì nữa.
thích hợp liền muốn hòa giải. “Đây là canh gà nhà bếp đã chuẩn bị, Nhị
đương nhiên sẽ đối đãi với cô như con dâu trong nhà, nhưng có một số
“Vậy tại sao không ăn?” Minh Thành Hữu cầm lấy đũa cùng chén của Phó Nhiễm
Tình cảnh như vậy, Hứa Dung ăn qua loa vài miếng liền lên lầu. Lý Vận Linh chậm rãi uống sữa, Tiêu quản gia
Nhiễm. “Vừa rồi có chuyện gì xảy ra, sao anh thấy em giống như bị người
Phó Nhiễm nhìn Minh Thành Hữu trong mắt có chút ít phức tạp.
Tống tới nhà như vậy?”
Lý Vận Linh nhìn thấy bữa sáng cạnh tay cô. “Nhanh ăn đi, cho dù không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho đứa bé.”
Phó Nhiễm trừng mắt. “Trước kia anh thường xuyên dụ dỗ người khác ăn cơm như vậy có đúng không?”
“Nơi này có ta cùng Tiêu quản gia chăm sóc cô sẽ thuận tiện hơn, chuyện này
Hai người tới phòng khách, Hứa Dung cùng Minh Vanh xuống sớm hơn, Tiêu quản gia cẩn thận đem trứng gà đã nấu chín lột vỏ đặt vào trong chén của Hứa Dung.
nói là trong cái rủi có cái may, chiều nay tôi liền sắp xếp cho ngài làm phẫu thuật, nhưng…”
khác ăn tươi nuốt sống vậy?”
Phó Nhiễm im lặng, đương nhiên là cô không thể đảm bảo được.
Phó Nhiễm là ai chứ, đây chính là người vợ mà anh nâng niu ở trong lòng.
Lý Vận Linh nghe nói cũng cảm thấy vậy, Phó Nhiễm đẩy bà đi ra ngoài. “Mẹ, dù sao hôm nay con cũng không có việc gì, cùng người đi ra ngoài một
“Tiểu Nhiễm, có phải cô cho là tôi cố ý hay không?”
Bàn tay Lý Vận Linh hướng đến chân bị thương. “Chẳng qua chỉ là té gãy chân, sao đến giờ vẫn chưa khôi phục lại được.”
đình hòa thuận.”
tôi khám nữa không?”
Hai tay Phó Nhiễm che kín mặt. “Chỉ mong là em nghĩ nhiều.”
Lý Vận Linh gõ gõ chân. “Gần đây không biết bị cái gì, luôn cảm thấy ngứa.”
Phó Nhiễm đỡ Lý Vận Linh ngồi xuống mép giường, bà nhận ly nước Tiêu quản
như vậy.”
thấy tờ kết quả, trưởng khoa Tống nói con mang thai, nhưng lúc ấy phòng
“Đúng vậy.” Tiêu quản gia nặng nề thở dài.
“Ừ, ngứa rất khó chịu.”
Phó Nhiễm từ bên ngoài tiến vào, bên cạnh còn có bác sĩ đi cùng. Bác sĩ đã biết Lý Vận Linh, ông đi tới mời mọi người
“Em thật không rõ, em muốn làm bạn với Tiểu Nhiễm, cô ấy lại vì cái gì mà khắp nơi đều đề phòng em?”
Hốc mắt Hứa Dung ướt át, bị Minh Vanh ôm đi đến trước bàn ăn.
“Mệt thì ngủ tiếp đi.” Phó Nhiễm cũng không quay đầu lại, s·ú·c sạch bọt trong miệng. “Cũng không biết sợ thân thể chịu không nổi.”
c·h·ế·t Vân Phong vẫn còn trách móc ta, ta thật không dễ dàng gì mới có thể làm trong nhà vui vẻ trở lại, vậy mà những đứa nhỏ này lại không làm
Cái gọi là dụng cụ, là kìm kẹp càng cua, toàn bộ chất liệu làm bằng bạch
là khách sáo rồi.” Lý Vận Linh lau sạch hai tay. “Tiêu quản gia, lúc
Minh Thành Hữu nằm sát bên người cô, đưa tay gối dưới đầu Phó Nhiễm. “Nếu
Lý Vận Linh giống như đang nghĩ đến chuyện khác lẩm bẩm. “Hai ngày nay chân cảm thấy thật ngứa, chắc là đang dần hồi phục.”
Sau đó…
đưa rồi uống thuốc. Phó Nhiễm bị Lý Vận Linh ngăn lại như vậy, chỉ còn
thiếu phu nhân, người mang thai càng phải uống nhiều một chút.”
“Ai không thể chờ được, ai không thể chờ được?!”
Hứa Dung cắn chặt môi. “Con đã biết.”
Hai tay Phó Nhiễm ôm chặt Minh Thành Hữu. “Tin tưởng.”
“Chuyện này là cô ấy sai, anh xin lỗi, nhưng lúc đó Tiểu Nhiễm nói như vậy tám
loa, hơn nữa sau còn phải làm kiểm tra máu và nước tiểu, tôi còn dặn dò
Cơ thể Phó Nhiễm bị anh lật qua, hai hàng lông mày cô nhíu lại. “Anh đi tắm trước đi đã.”
không hiểu là có chuyện gì.
Lý Vận Linh khoát tay, ý bảo Hứa Dung đừng nói gì thêm nữa.
Lời nói anh mang ý cười. “Nhớ, anh còn nói hôm nào tìm 72 chiêu để xem một chút đúng không?”
sự ta đều có thể nhìn thấy.”
Phó Nhiễm đến trước mặt bà. “Mẹ, rất ngứa sao?”
Ánh măt Phó Nhiễm nhìn thẳng, trông thấy cánh tay Minh Vanh vòng qua bả vai Hứa Dung.
“Dung Dung.” Lý Vận Linh cắt ngang lời nói của Hứa Dung. “Ngày hôm qua, trước mặt Minh Vanh và Thành Hữu ta đã giữ lại cho cô chút mặt mũi, nếu không cô đừng nghĩ muốn nói gì thì nói, cô đã kêu ta một tiếng là mẹ, ta
cổ Minh Vanh thật chặt. “Em thật nhớ đến thời gian ở Mỹ, Minh Vanh, về
Lý Vận Linh sai Tiêu quản gia tiễn trưởng khoa Tống ra ngoài.
Lý Vận Linh nói xong, vừa vặn Tiêu
“Có thể là do đang hồi phục tốt .”
khám bệnh quá nhiều người nên con thực sự không nghe thấy.”
Lý Vận Linh nói. “Dung Dung, vừa rồi con mới nói không biết mình mang thai, rốt cuộc lúc ấy trưởng khoa Tống có nói hay không?”
“Mẹ, Tiểu Nhiễm, thực xin lỗi, con cũng không biết vì sao lại không nhìn
Minh Vanh đứng lên sau lại ngồi xuống trở lại.
buồn bã. “Phó Nhiễm, anh nói với em anh cũng không biết, em sẽ tin tưởng sao?”
Minh Vanh ngồi trên ghế sô pha, một câu cũng chưa nói.
dặn dò bà nên thoải mái một chút, thả lỏng tinh thần và nghỉ ngơi nhiều. Lý Vận Linh nghe nói như vậy càng thấy sốt ruột.
Minh Thành Hữu đưa tay đem cái dĩa bên cạnh tới trước mặt Phó Nhiễm, cô nhìn không giấu được vẻ kinh ngạc, cua được gỡ ra rất có kĩ thuật, phần thịt cua được đặt bên trong dĩa, gần như đều còn đầy đủ, Minh Thành Hữu gắp
Phó Nhiễm hé miệng muốn nói, liền bị cơm đưa vào miệng.
Hứa Dung nắm chặt chiếc đũa trong tay. “Cô ta không tự biết thân phận, làm ra những chuyện không được cho phép.”
chịu ngồi, cánh tay gác lên thành ghế sô pha, chân trái vắt chéo, bộ
khóe miệng kéo xuống như có như không vẻ giễu cợt. “Dung Dung à, Minh
phu nhân đã quá hà khắc hay không?”
Lý Vận Linh dùng sức ném chiếc đũa lên trên bàn. “Ta chỉ mới nói cô vài câu cô đã cáu kỉnh với ta?”
gia chúng ta luôn luôn bình yên vô sự, từ trước đến nay tình cảm anh em
“Lại còn nói bừa.”
cô đi về
Vốn là chỉ thuận miệng nói một chút, không ngờ hai tay Phó Nhiễm lại chủ
Hứa Dung cúi thấp đầu một hồi lâu, Minh Vanh nắm chặt tay của cô.
sau chúng ta trở lại đó có được không? Không bao giờ quay lại đây nữa.”
“Thành Hữu, việc này là Hứa Dung có lỗi.”
Hứa Dung đưa tay cầm lấy chiếc đũa chợt dừng lại, muốn đứng lên.
đẹp, mặc dù nhìn bên ngoài không thấy được, nhưng thông qua phim chụp
Minh Thành Hữu nằm dài trên giường cười ranh mãnh. “Anh chưa nói đêm nay sẽ
Tiêu quản gia nhìn ra ý của cô. “Nhị thiếu phu nhân, cô như vậy phu nhân sẽ nổi giận.”
một câu xưng hô thân mật.
Sau khi ăn xong, Phó Nhiễm đi theo phía sau Minh Thành Hữu lên lầu, vô thức nhìn lên lầu ba, Minh Thành Hữu dừng lại nửa giây sau đó giữ chặt tay
“Được, vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa.”
Hứa Dung áp trán lên mặt Minh Vanh. “Mỗi ngày em đều phập phồng lo sợ, ngủ cũng ngủ không ngon.”
Phó Nhiễm đưa ngón tay vẫn còn đang nhỏ nước chạm lên mặt Minh Thành Hữu. “Mau rửa mặt đi.”
Phó Nhiễm vẫn còn mất hồn. “Thành Hữu
như chuyện này có liên quan tới Nhị ca, anh ấy làm như vậy khác gì tự
Minh Thành Hữu cười cười. “ Nghe gì không, cô nói dối đến ngay cả người đàn
ngược lại học được cách dùng dao g·i·ế·t người nha.”
Lý Vận Linh hít vào một hơi thật lạnh.
Hứa Dung trở lại phòng, không nói lời nào, nằm sấp ở trên giường nức nở khóc lớn. Minh Vanh sốt ruột đi tới đi lui ở trong phòng, hắn móc ra điếu thuốc, nghĩ đến Hứa Dung đang mang thai, sắc mặt bình tĩnh lại, đem điếu thuốc vừa mới nhóm lửa dụi vào trong gạt tàn
chống cằm, hầu như là một chút cũng chưa động đến thức ăn anh đã gắp cho cô trước mặt. “Tức giận no rồi sao?”
ông của cô cũng không tin, có một số việc không phải cứ dựa vào việc đạp lên người khác mới có thể đi lên, cô làm không phải là buộc anh em
Lý Vận Linh mơ hồ ý thức được có chuyện gì bất thường.
ngoài, chỉ dành để phục vụ cho em, ngoài ra còn có ưu đãi, tặng kèm một
“Em không có suy nghĩ nhiều như vậy.”
Trưởng khoa Tống nói chen vào. “Đương nhiên chuyện như vậy cũng không thể qua
Ánh mắt Minh Vanh tràn đầy do dự nhìn chằm chằm hướng Hứa Dung. “Em sao vậy?”
Lý Vận Linh nhìn hai người một lát, sau đó ánh mắt lại hướng đến Hứa Dung. “Trưởng khoa Tống, đây là vị hôn thê của Minh Vanh nhà tôi.”
Hứa Dung cúi đầu xuống, như thế nào cũng không nâng lên nổi.
Lý Vận Linh nghe vậy cũng không còn nói
phu nhân, cô muốn rót nước sao? Để tôi đi lấy.”
không tin tưởng em, cho dù thật sự tin, trong lòng Phó Nhiễm có thể dễ
“Trong nhà đã có Hãn Hãn, em lại không thể tranh với Tiểu Nhiễm, em chỉ muốn
Tiêu quản gia đẩy Lý Vận Linh v
ngon? Món ăn không tồi nha, Phó Nhiễm, lại đây ăn cơm.”
thôi.”
“Có cái gì tốt mà xem.” Lý Vận Linh chống hai tay lên xe lăn. “Cũng chỉ lại là mấy câu nên tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, không thể khôi phục nhanh như vậy
“Anh nói…” Phó Nhiễm cắn cắn môi, nửa câu sau muốn nói vẫn là nuốt vào cổ họng.
Nhị thiếu phu nhân phải chú ý vài việc.”
Phó Nhiễm như nghẹn ở cổ
“Hóa ra là Nhị thiếu phu nhân tương lai, chúc mừng chúc mừng, bây giờ có con mới lập gia đình, lại là do tôi khám, Minh phu nhân, dù thế nào bà cũng phải tặng cho tôi một phần bánh kẹo mới phải.”
Từ trước đến nay Minh Thành Hữu nói chuyện là sẽ không nể mặt ai, về điểm này thì cả Phó Nhiễm cùng Minh Vanh đều biết.
“Minh phu nhân, trong cái rủi có cái may.”
Minh Thành Hữu nghiêng người hung hăng đè lên người cô.
chân, Phó Nhiễm đều nhìn thấy được, cô đi qua thay Lý Vận Linh ngăn lại, đợi tiễn khách đi rồi, Phó Nhiễm bên cạnh Lý Vận Linh. “Mẹ, con đưa
không được nhắc lại nữa, cũng đừng làm cho ta nghe được từ trong miệng
Hiển nhiên Minh Vanh là sẽ bênh
“Làm sao mấy đứa đều đến đây?”
Minh Thành Hữu cùng Minh Vanh vội vàng chạy tới bệnh viện, Lý Vận Linh làm
“Gần đây chân của ngài luôn ngứa, không phải là dấu hiệu chuyển biến tốt
toán an bài mọi chuyện, sau lại chờ vợ tôi chui vào trong bẫy, Nhị ca,
gắp thức ăn cho Hứa Dung, cô vốn là không đói bụng, hoàn cảnh như vậy lại càng thấy áp lực không muốn ăn.
“Tam thiếu, đây là cua ở hồ nước ngọt nổi tiếng ở Tô Châu, toàn bộ là cua
một nửa, thật không dễ dàng gì Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu mới rời đi, không khí bức người cũng theo đó mà tan biến. Trông thấy Lý Vận Linh,
“Cảm ơn, đây là chuyện quan trọng của Minh gia, nhất định sau này sẽ tặng riêng cho trưởng khoa Tống món quà lớn.”
Vận Linh cũng không phải là nhân vật đơn giản, ánh mắt chần chừ do dự,
“Nào dám chứ?” Minh Thành Hữu cười ranh mãnh. “Anh không phục vụ người
chờ đợi được liền hỏi ra. “Tại sao anh lại trùng hợp đưa trưởng khoa
động ôm lấy cổ Minh Thành Hữu. “Cảm ơn anh.” Sau cùng lại còn gọi thêm
đợi được này của em.”
lại. “Mẹ
“Theo lẽ thường thì qua lâu như vậy, hơn nữa là té gãy chân chứ không phải bị thương bên ngoài da thịt, sao lại có thể bị ngứa liên tục như vậy?”
Minh Vanh.”
“Em nói thật.” Hứa Dung ngẩng mặt lên nghiêm túc nói. “Chúng ta đi đến một nơi không ai biết, được không?”
dặn dò Tiêu quản gia phải chăm sóc cho Hứa Dung thật tốt. Hắn lái xe đi
Lý Vận Linh cũng không thèm nâng tầm mắt lên.
cô ta mới vào Minh gia được vài ngày, những thứ khác không có học được,
Cô mím chặt môi lắc đầu. “Cảm ơn trưởng khoa Tống, hôm nào tôi sẽ đi bệnh viện, có lẽ thuận tiện hơn.”
Hai ngày sau bác sĩ gia đình
Minh Thành Hữu nghiêng đầu nhìn Phó Nhiễm. “Cần sao?”
khóe miệng, Minh Vanh bỏ đũa xuống, hầu như một chút cũng không động
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, Minh Thành Hữu chuyển hướng đến ánh mắt cô, khóe miệng kéo lên, thoáng có ý cười.
càng u ám, lại cũng không thể nói toạc ra trước mặt trưởng khoa Tống.
“Tam thiếu nói thiếu phu nhân không đến khám bệnh được, đoán là có việc khó nói nên để cho ôi đến xem.”
bệnh viện, sau khi anh biết đã gọi điện thoại cho trưởng khoa Tống, lúc
>Là anh bồi thường lại cho em, những ngày kia đã để em chịu khổ.”
Bàn tay anh dán sát sau gáy cô, đầu ngón tay như có phép thuật ma sát phía
“Không phải là vì trả nợ cho em sao.”
tới nhà, sau khi kiểm tra đơn giản nói là chân Lý Vận Linh khôi phục
Người khác động đến anh, anh cũng có thể xem như không có chuyện gì, nhưng
Minh Vanh cũng ra hiệu cho cô ngồi trở lại.
đành tạm gác lại chuyện này ra sau.
“Em còn không biết là nợ gì?”
trước bàn ăn, nhận lấy chén Tiêu quản gia đưa tới. Hứa Dung ngồi trở
Nhị ca nói, không cần phải đề phòng lẫn nhau, làm sao chúng ta còn có
xương, nếu như vậy chỉ có thể cắt đi.”
“Có phải là có tâm sự gì hay không?” Minh Vanh nâng cằm cô lên. “Điều em
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.