Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Thiên sứ.
Một v·ụ n·ổ giống như muốn thiêu cháy cả trời cao, vô số thiên thạch từ trên trời rơi xuống, khung cảnh tuyệt vọng giống như một ngày tận thế.
Chung Yên Thiên Sứ (Bạch Kim cấp boss)
Loại "thực vật" kia tỏa ra nhiễu sóng cực mạnh, thu hút vô số zombie biến dị tới gần.
Hàng vạn dặm thế giới đều là đô thị, những khu rừng bê tông trải dài tới đường chân trời.
Cơn bão lửa nổi lên đốt cháy cả bầu trời.
Nhắc nhở cấp dưới xong, Lâm Bạch lại lấy ra một vật, Linh Hồn Bình.
Trong phạm vi hàng ngàn dặm, đám zombie gặp phải từ trường này bắt đầu lần nữa nhiễu sóng, biến đám đã biến dị này càng trở nên không giống người hơn.
Tất cả những gì còn lại của thiên sứ đều bị cột sáng cắn nuốt.
Giờ nhìn nó giống với một người đang suy tư hơn là một đống zombie tập hợp thể chỉ biết đến hủy diệt.
Oanh!
Ánh sáng tan đi, Lâm Bạch nhìn về phía trước mà lắc đầu ngao ngán.
Mỗi cánh chim chỉ có ba cây lông vũ khổng lồ, ở giữa mỗi chiếc lông vũ đều có một lỗ hổng, trung tâm lại là những viên tinh thể năng lượng màu cam.
Lâm Bạch đâm thanh kiếm gãy và phía trước, sức mạnh của bóng tối và băng giá được giải phóng.
Tinh thể vỡ tan, một nguồn sáng mạnh mẽ chiếu rọi cả bầu trời đêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu một cú đấm đó rơi vào một hành tinh bình thường như Trái Đất, có lẽ một nửa hành tinh ngay lập tức b·ị đ·ánh bạo.
Thiên sứ từ từ đứng lên, khí tức của nó lại một lần nữa trở nên cuồng bạo.
Tên khổng lồ ngửa người về phía sau, động tác như thể một vận động viên uốn dẻo chuyên nghiệp.
Nghe thấy tiếng gió rít, một bàn tay đen xám khổng lồ đánh tới.
Những vết nứt trên viên đá năng lượng ngày càng dày đặc, ánh sáng nhu hòa từ thiên sứ thắp sáng lên trong màn đêm lạnh giá.
Ở dưới mặt đất, thiên sứ đã đứng lên, viên tinh thể năng lượng trước ngực rực sáng .
Thì ra lồng ngực của quái vật này cũng là một lỗ hổng vốn được lấp kín bởi vô số cánh tay, ở chính giữa lỗ hổng ấy là một viên tinh thể năng lượng cực lớn, lớn gấp nhiều lần cái ở trên đầu.
Tia năng lượng hủy diệt từ mặt đất xỏ xuyên qua bầu trời.
Vai trò của hai đối thủ có vẻ đã bị đảo lộn.
Từng mảng lục địa khổng lồ bị nghiền nát thành mảnh nhỏ, áp lực mạnh mẽ thổi bay chúng lên không trung.
Cùng lúc, nắm đấm như một viên thiên thạch giáng xuống, thanh trừng đại địa.
Lâm Bạch cảm giác không ổn lập tức rời khỏi.
Uống một ngụm linh hồn kết tinh, hắn cảm thấy tốc độ chuyển hóa từ chân nguyên sang nguyên cương của mình nhanh hơn hẳn.
Thanh kiếm khổng lồ đâm xuyên qua viên tinh thể lớn nhất trước ngực thiên sứ, đóng đinh con boss trên mặt đất.
Vận chuyển Thần Mộc quan tưởng pháp, một nhánh cây màu trắng xuất hiện từ hư không đâm vào bên trong đan điền.
Từ trên trời giáng xuống một kiếm đối diện trực tiếp với tia sáng hủy diệt, chia tách tia sáng này thành hai nửa.
Số 2, Số 3 liên tục cảnh báo hắn thông qua liên kết linh hồn.
Thanh kiếm bóng đêm dần tan biến vào hư vô, Lâm Bạch đứng trên tinh thể năng lượng mà thở hổn hển, hắn đã thành công nhưng thực sự tiêu hao quá nhiều.
Ở phương xa, hắn nhìn thấy có những gốc cây khổng lồ mọc lên, chúng đỏ như máu tựa như những khối u đỏ mọc trên t·hi t·hể của thế giới đ·ã c·hết.
Mảng lục địa bay vào vũ trụ còn nhanh hơn t·ên l·ửa, Lâm Bạch được trải nghiệm cách mà một phi hành gia bay ra khỏi tầng khí quyển.
Lâm Bạch hưng phấn, đủ thứ lực lượng dồn lên trên thanh kiếm, biến lưỡi kiếm nhìn giống như một bức tranh vẽ thế giới, một thế giới vặn vẹo không chịu nổi.
Đặc tính nhiễu sóng của nguyên cương sau khi kết hợp với ma lực, tinh thần lực và linh hồn của Lâm Bạch đã được nâng lên một tầng cao mới.
"Ngươi khạc lửa nhiều quá làm nơi đây nóng c·hết đi được, đến cả người tốt tính như ta cũng phải phát cáu!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giờ nhìn thiên sứ này giống như một quả cầu disco, nhưng chỉ khác là tia sáng soi đến đâu là nơi đó tan chảy thành một hồ dung nham.
Mây đen bị gạt bỏ, lần đầu tiên sau nhiều năm tận thế, ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi trên tàn tích của một thế giới đã sụp đổ.
"Chủ thể! Cẩn thận!"
Một kiếm ra làm đất trời biến sắc.
Lúc này, trừ hai viên tinh thể năng lượng đã bị Lâm Bạch đâm bạo ra, tất cả những viên tinh thể còn lại trên cơ thể nó bắt đầu phát sáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một con quái vật không thể diễn tả nay lại tỏa ra thánh quang thanh lọc vạn vật.
Tuy đã cắt xong nhưng nửa trên của lòng bàn tay vẫn bay về phía Lâm Bạch theo quán tính.
Không để con quái vật kịp phản ứng, Lâm Bạch một lần nữa bay trước ngực nó, một kiếm chém thẳng vào viên tinh thể to lớn nhất.
Xung quanh khe nứt nối liền hai thế giới có một loại trường lực đặc biệt gần như không thể b·ị đ·ánh vỡ.
Tia chớp màu đen nhanh chóng lao xuống, thế như chẻ tre, luồng năng lượng hủy diệt kia cũng không thể ngăn trở dù cho một giây ngắn ngủi.
Lâm Bạch vừa cảm thấy một ánh sáng chói lóa thì thân thể hắn đã va phải mặt đất, chính xác hơn là mặt đất va vào hắn.
Tinh thể màu cam hướng thẳng về bầu trời, nhắm đúng mảng lục địa nơi Lâm Bạch còn ở trên.
"Cánh tay phải của ngươi bị bỏng lạnh rồi, nên để ta đóng vai bác sĩ cắt nó đi tránh cho hoại tử."
Có thứ gì đó đang lóe sáng trên bầu trời, một ngôi sao băng sắp đâm vào mặt đất.
Ánh sáng mặt trời mới xuất hiện không lâu nay lại bị che khuất đi bởi đám mây tro bụi khổng lồ.
Lâm Bạch đã phải dồn toàn bộ nguyên cương trong cơ thể vào đầu thanh kiếm này.
Thiên sứ cố sức vùng vẫy nhằm thoát khỏi khối băng nhưng chỉ cảm thấy toàn thân bất lực, cánh tay phải còn không thể động đậy.
Chợt thiên sứ lại một lần nữa bắt đầu chuyển động.
Nguyên cương dồn vào thanh kiếm, băng giá lạnh lẽo, hắc ám phun trào, sức mạnh dâng lên đủ để đánh vỡ sai biệt về cảnh giới.
"Tới đây nào!"
Bóng tối len lỏi trong lớp băng hấp thụ và lấy đi năng lượng trong cơ thể thiên sứ, chỉ thấy những viên tinh thể có trong cánh tay phải ánh sáng dần mờ đi trông thấy.
Ngọn núi màu đen xám đột ngột bay lên trên không trung.
Lâm Bạch đứng dậy, hắn ngước nhìn lên bầu trời với nụ cười điên cuồng hiếu chiến.
Từng tia năng lượng bắn ra từ khắp nơi trên cơ thể, từ hai cánh đến thân thể, chân tay.
Giữa không trung bao la, Lâm Bạch thổ huyết ra một ngụm máu tươi, cơ thể vừa mới khôi phục lúc này lại tiếp tục bị tàn phá.
Đây không còn là sinh vật có máu thịt nữa, nó đã trở thành một sinh vật năng lượng sinh ra từ ánh sáng hi vọng cuối cùng của thế giới.
Những khối băng màu đen giống như miệng của một con ác thú cắn chặt cánh tay không nhả.
Oanh!
Lâm Bạch chứng kiến vô số hình bóng còn kinh khủng hơn xung quanh những gốc cây ấy, nhìn lại, thiên sứ dưới mặt đất đúng là thiên sứ, nó còn hiền lành chán so với đám quái vật kia.
Từ trong những vết nứt, ánh sáng màu trắng nhu hòa ẩn hiện, thứ ánh sáng thần thánh như muốn con người phải sám hối trước tội lỗi của mình.
Ở tầm nhìn linh hồn, vô số xúc tu màu trắng đang liên tục truyền năng lượng lấy được về cho đan điền chuyển hóa.
Lòng bàn tay khổng lồ nhanh chóng vỗ về phía Lâm Bạch.
"Số 2, Số 3, hai ngươi dẫn dắt toàn bộ chỗ Tử Vong Hiệp Sĩ còn lại lui về phạm vi khe nứt, ta sẽ lo cái thứ này, mặc kệ nó là tà thần hay thiên sứ chăng nữa."
Cấp độ: 125.
Thân xác khổng lồ đã hoàn toàn tan biến, nhưng bước ra khỏi cột sáng là một phiên bản nhỏ hơn của thiên sứ.
Ánh sáng chói lóa bao phủ không gian, sóng xung kích nghiền nát hủy diệt vạn vật nó chạm vào thành cát bụi.
Nhìn ra xa, Lâm Bạch mới biết nơi mình đang đánh nhau với thiên sứ an toàn đến nhường nào.
Khắp cơ thể đều là màu trắng thuần khiết, tỏa ra hào quang thần thánh.
Mọi thứ trở về yên tĩnh trong chốc lát.
Tất cả các giác quan điên cuồng cảnh báo mối nguy hiểm sắp tới.
Lâm Bạch cười lạnh, tuy vừa rồi hắn đã cạn kiệt sức lực, nhưng chỉ cần hấp thu năng lượng của một cánh tay thiên sứ, tất cả những gì tiêu hao đều đã hồi phục.
Lồng ngực của nó mở ra, vô số cánh tay xòe ra, cánh tay lớn nhất dài hàng trăm mét, cái nhỏ nhất cũng chỉ là tay của một em bé.
Một đòn t·ấn c·ông diện rộng bừa bãi này có thể là t·hảm h·ọa với một thành phố, nhưng đối với Lâm Bạch, né tránh thứ này thì chỉ cần có não là được, tinh thần lực sẽ giúp hắn bay lên.
"Mọe nhà ngươi! Vẫn còn muốn đánh đúng không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thậm chí lượng nguyên cương trong cơ thể hắn còn bạo tăng.
Rắc!
Một vòng hào quang thiên sứ hiện lên trên đầu, nó tỏa ra một loại phóng xạ nào đó.
Đây sẽ là nơi an toàn nhất trên thế giới vào lúc này.
Nếu tốc độ chuyển hóa của đan điền không đủ nhanh thì hắn sẽ sử dụng thêm tinh thần lực để can thiệp.
Cơ thể trọng thương đứng lên lần nữa, hắn cảm nhận được cú đấm vừa rồi đã thổi bay hắn và vô số mảng lục địa bay lên khoảng 500 km, nhưng cao như vậy vẫn chưa vượt qua tầng khí quyển của thế giới này.
Đây là một hành tinh cực lớn, lên đến hơn 500 km mới có thể loáng thoáng nhìn thấy đường cong của thể giới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chung Yên Thiên Sứ, Nhân Thế Tối Hậu Chi Quang (Bạch Kim cấp boss)
Thanh kiếm gãy và cả cánh tay nhanh chóng được nhuộm đen, lần này xuất hiện thêm những hoa văn hình bông tuyết tỏa ra luồng khí tức lạnh giá.
Dù sao cơ thể Lâm Bạch đang điều khiển là một Tử Vong Hiệp Sĩ, đương nhiên phải thiên về nguyên tố hắc ám, t·ử v·ong.
Cánh tay phải thiên sứ cũng vì chiêu kiếm này mà mắc kẹt trong băng giá.
Một chiến binh hình người dáng người lại toát ra từng luồng khí tức vặn vẹo, đủ để ô nhiễm vạn vật tới tận linh hồn.
Một đôi cánh chim trắng muốt, tỏa ra từng luồng hào quang thần thánh.
Chưa đầy một giây ngắn ngủi, kiếm khí đã cắt xuyên tay phải của quái vật.
Lâm Bạch nhìn vào ánh sáng đó rồi thẫn thờ chỉ một giây, nhưng linh hồn hắn mạnh mẽ xóa bỏ đi ảnh hưởng của loại ánh sáng này.
Khoảnh khắc này tình thế đảo ngược quá nhanh, đến thiên sứ hay Số 2, Số 3 cũng không thể dự đoán trước.
Giờ đến cái tên của nó cũng đã được thay đổi, được hệ thống hoàn toàn chứng thực, nó là một thiên sứ.
Sau một hồi bắn tung tóe mà không trúng bất kỳ ai, con quái vật cuối cùng cũng đã dừng lại, cơ thể khổng lồ của nó nhanh chóng khóa chặt lại Lâm Bạch đang thoải mái ngồi nghỉ ngơi trên mặt đất.
Một thanh kiếm ngưng tụ bởi năng lượng hắc ám thuần khiết, không cho thêm bất kỳ thứ nguyên tố loạn thất bát tao nào khác.
Chương 37: Thiên sứ.
Con quái vật cúi đầu ngồi xổm xuống, hai cánh tay đan chéo vào nhau.
Nhìn vào ngọn núi đen đang bay tới, Lâm Bạch bình tĩnh quay người chém ra một đường kiếm khí, cắt ngang bàn tay ấy làm đôi như thể cắt bơ.
Một bóng người từ trong lớp tro bụi bay ngược ra, những gì Lâm Bạch có thể làm chỉ là khiến thiên sứ lệch hướng một chút.
"Hộc, đừng nói với ta là cái thứ này càng b·ị t·hương càng trở nên mạnh mẽ."
Bật người dậy, hắn vẫn không quên mình đang đứng trên chiến trường.
Bị một ngọn núi màu đen đè ép, Lâm Bạch đâm sầm vào mặt băng bên dưới.
Nhưng thay đổi tên gọi không có nghĩa là thiên sứ này sẽ không t·ấn c·ông đám người Lâm Bạch nữa.
"Mọi thứ kết thúc rồi sao?"
Kiếm quang lăng lệ, kiếm khí sắc bén lạnh lẽo.
Cơ thể nó giờ cao 30 mét, vẫn rất lớn đối với người bình thường.
Lâm Bạch vẫn nằm trên mặt băng, nhưng chân phải của hắn đang hướng thẳng lên trời, vẫn có thể thấy rõ khói trắng bay ra trên giày sắt.
Tốc độ bay của thiên sứ bắt đầu được gia tốc, nó bay nhanh như một ngôi sao băng lướt ngang qua bầu trời.
Vỏ cây trong linh hồn Lâm Bạch có màu trắng không phải để trưng cho đẹp, nó biểu thị cây linh hồn của Lâm Bạch mang thuộc tính thần thánh.
Thống khổ bất ngờ khiến thiên sứ không biết phải làm sao.
Trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ngay trên cánh tay phải của con boss.
Lâm Bạch dùng kỹ năng Tử Vong Xung Kích lao nhanh l·ên đ·ỉnh ngọn núi băng.
Từ sau lưng nó, có thứ gì đó màu trắng đang phá xác mọc lên.
Sau một lần vỗ cánh, con quái vật đã bay cao hàng trăm cây số.
Viên tinh thể năng lượng ngày càng xuất hiện nhiều vết rách.
Từ hỏa ngục nóng bỏng nay hóa thành đêm đông lạnh giá, bóng tối và bão tuyết bao phủ khắp nơi.
Ầm!
Thiên sứ lùi lại với một cánh tay đã hoàn toàn bị chặt đứt, sương lạnh và hắc ám liên tục xâm nhập, ăn mòn miệng v·ết t·hương.
Nhưng từ trên đám mây tro bụi khổng lồ ấy, một thanh kiếm bóng tối dài hàng trăm mét từ trên trời giáng xuống.
Bán kính vạn dặm, tất cả zombie đều bị thiêu đốt, khí tức không thể diễn tả trong không khí cũng dần biến mất.
Lâm Bạch nhìn vào con quái vật đang từ từ gục ngã.
Hắn lập tức bay lên trên không trung, đối cứng với con boss đang từ trên trời rơi xuống.
Giờ này, con boss này không chỉ mang vẻ ngoài kỳ dị, mà nó còn toát lên một vẻ trang nghiêm thần thánh.
Việc cầm một thanh kiếm gãy không ảnh hưởng tới việc Lâm Bạch có thể thi triển kiếm kỹ.
Không gian trở nên hư ảo, các tia sáng cũng bị từ trường do nguyên cương tạo ra vặn vẹo.
Nhưng uy lực của thanh kiếm này không vì thế mà yếu đi, thậm chí uy lực còn mạnh hơn.
Từ trên cao hắn mới có thể ngắm nhìn nhiều thứ hơn.
Thanh kiếm hắn đang cầm trên tay xuất hiện dày đặc các vết nứt, nó vỡ ra thành từng mảnh.
Cấp độ: 125.
"Xem ra ta mừng hụt rồi, đây là boss hình thái thứ 3."
Oanh!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.