Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 273: Giờ ta là thiên đạo?
Có Tiểu Luân Hồi Ấn thì đương nhiên cũng phải có Đại Luân Hồi Ấn.
Thấy hai người tích cực như vậy, Lâm Lục Dạ cũng muốn tranh một chút.
Còn Lâm Lục Dạ thực sự vẫn ở phía sau, chuẩn bị một món quà lớn cho hắn.
Và kẻ sở hữu nhiều quyền năng nhất thế giới vào lúc này chính là kẻ sở hữu cả thế giới.
Nhìn thấy chiêu kiếm này, Diệp Hiên đau đầu không thôi.
Chỉ tốn 1 giây, hắn đã bay từ đại dương của Bắc Vực, bay tới tận Nam Vực, va vào và khiến cho trận pháp phòng hộ của bên Liên Minh Nhân Loại phải rung chuyển.
“Lục Dạ, cầm chân tên kia giúp ta đôi chút.”
Dù sao mạnh đến cỡ ba người họ, một vài lẽ thường cũng không phù hợp để áp dụng lên đám người này nữa.
Hắn muốn rời đi, tiếp tục trận chiến nhưng những v·ết t·hương hắn phải chịu hiện giờ là quá nặng.
“Con mọe nó! Ngươi tính chơi thật luôn đấy à?!
Nhưng đến lúc này, Diệp Hiên cảm thấy không ổn rồi, đánh nhau với hai vợ chồng kia không biết bao nhiêu năm, hắn thừa biết Lâm Lục Dạ chắc chắn không dễ b·ị c·hém c·hết như vậy.
Giống y như sự tồn tại vô lý của Diệp Hiên trên dòng thời gian.
Diệp Hiên vẫn chưa từ bỏ cơ hội đuổi đánh Bạch Hồn.
Lâm Lục Dạ cũng không hề bất ngờ, cô cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vòng xoáy của luân hồi tạo ra một sức hút cực mạnh, biến Nhất Thế Kiếm đang bay tới không ngừng vặn vẹo.
Một bóng đen vẫn đuổi sát, theo ngay sau Diệp Hiên.
Hai cánh tay đan vào nhau, cùng nhau xoắn lại như bánh quẩy, cầm chắc trên tay đại kiếm bóng tối.
Đây là một chiêu thức Lâm Lục Dạ cũng đã tham khảo rất nhiều từ Nhất Thế Kiếm của Diệp Hiên.
Trong thời khắc này, cả vạn thời đại tồn tại cùng một lúc.
Cả hai bên trong một khoảng khắc từ thế giới hư ảo đã hóa thành hai tiểu thiên thế giới thực sự.
Lúc đó khả năng phòng ngự của Diệp Hiên sẽ bị xé nát bởi đối phương một cách dễ dàng.
Không còn lựa chọn nào khác, Diệp Hiên đành phải ở lại chiến đấu.
Từng mũi tên to lớn được phần thân thể mới mọc ra của Lâm Lục Dạ lên dây cung, nhắm thẳng vào Diệp Hiên đang liên tục di chuyển.
Những mũi tên bóng tối to lớn, mỗi mũi tên đều dài hơn 2 mét được cây cung khổng lồ bắn ra.
Đại Luân Hồi Ấn v·a c·hạm với Vạn Thế Kiếm.
Nhưng có vẻ Diệp Hiên không nhìn cô, vì theo mô phỏng tương lai, hắn đã chứng kiến được độ nguy hiểm của Bạch Hồn khi nắm trong tay quyền hạn của thế giới kinh khủng đến nhường nào.
Vẫn giống như khi Tiểu Luân Hồi Ấn được thi triển, nhưng uy thế của Đại Luân Hồi Ấn rõ ràng lớn hơn rất nhiều.
Lâm Lục Dạ sử dụng thời không năng lực lên trên người Lâm gia thiếu chủ.
Đến cuối cùng, không có kẻ nào là người chiến thắng, khi cả hai thế giới v·a c·hạm vào nhau, chúng cùng nhau hủy diệt, nổ tan xác đủ để khiến một vực của lục địa trung tâm Xích Phong giới bị san phẳng.
Nhưng thực tế, chuyến bay của Lâm Bạch diễn ra cực kỳ nhanh chóng.
Với kích thước thân thể cồng kềnh và mất cân đối, đáng lẽ ra Lâm Lục Dạ phải di chuyển rất chậm mới đúng.
Thấy một chiêu thức có uy lực kinh khủng như vậy sắp đập về phía mình, Diệp Hiên thở dài, hắn đành phải sử dụng thêm một con bài chưa lật nữa.
Trong khi đó, Bạch Hồn đang ngày càng bay cao bay xa kia lại không ngừng thu hoạch tất cả quy tắc của thế giới, giống như thể hắn ta muốn trở thành thiên đạo của Xích Phong giới này.
Mà chiêu thức ấy lấy 6 kiếp luân hồi làm căn cơ, không ngừng diễn hóa ra vô số các kiếp luân hồi mới, uy lực sau mỗi vòng của vòng xoáy ấy đều mạnh lên không biết bao nhiêu lần qua mỗi giây.
Một cánh tay trái mới của cô lập tức được mọc ra, trên cánh tay ấy cầm thêm một món Thần Khí không trọn vẹn.
Diệp Hiên chỉ liếc qua cũng nhận ra được thứ v·ũ k·hí ấy, thanh đại kiếm bóng tối của Spherias.
Con Mắt Của Hắc Thần lập tức được bật lên, giúp cô nhìn thấy những gì đang diễn ra.
Nhưng giống như âm cực thì sinh dương, ánh sáng bắt đầu xuất hiện bên trong dòng xoáy hắc ám ấy, nhìn vào, thứ ánh sáng ấy giống như một bộ phim, đang trình chiếu về một kiếp của Lâm Lục Dạ.
Và để vận hành một thứ v·ũ k·hí to lớn như vậy, một phần thân trên mới của Lâm Lục Dạ đã được mọc ra, đảm nhiệm vai trò là một xạ thủ.
Một cái búng tay nhẹ vang lên, một thứ giống như một dòng xoáy nước màu đen lập tức được hình thành.
Nhưng không vì thế mà uy lực của chiêu kiếm này yếu đi.
Khiến cho mức năng lượng trên cả thế giới nhanh chóng hạ xuống.
Tuy vậy, cái thiên phú Bạo Kích ấy vẫn có thể trợ giúp, giúp cho số vòng quay của Đại Luân Hồi Ấn tăng nhanh hơn, uy lực chiêu thức cũng nhanh chóng được khuếch đại trong một khoảng thời gian ngắn.
“Tiểu Luân Hồi Ấn, đi nào.”
Bạch Hồn lúc này đang chuẩn b·ị đ·ánh lén một lượt, hắn bắt đầu vận chuyển thế giới lực lượng trong âm thầm, chuẩn bị sử dụng Thần Thông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Uy lực mạnh mẽ khiến cả Xích Phong giới phải rung chuyển, mặc kệ là trên lục địa trung tâm hay trời sao bất tận.
Lâm Lục Dạ chỉ tiếc là thiên phú Bạo Kích SSS cấp của cô không thể tác động được lên một chiêu thức có vị cách cao như thế này.
Dù sao, thời gian ba người đánh nhau trong vùng không thời gian ngoài Xích Phong giới chắc chắn đã vượt quá 3 năm.
Trái lại, đây còn là một chiêu thức vô cùng mạnh mẽ.
Cơn mưa tên của Lâm Lục Dạ vốn cũng không có sức sát thương quá lớn, nhưng nếu trúng quá nhiều mũi tên, số ấn ký do thiên phú Cộng Dồn Ấn Ký sẽ được tăng đến một mức độ khủng kh·iếp.
Nhưng hai vũ trụ giả lập từ thực tế lại một lần nữa hóa thành hư ảo, phần lớn năng lượng của hai bên được tập trung ở nơi v·a c·hạm, nên chỗ dư ba sau v·ụ n·ổ cũng chẳng khác pháo hoa là bao.
Một đời của Diệp Hiên v·a c·hạm vào thứ hắc ám muốn nhấn chìm vạn vật kia.
Nếu không cô ta chắc chắn sẽ phải bạo kích số lượng ra vài ngàn cái Đại Luân Hồi Ấn, nhét thẳng vào mồm Diệp Hiên.
Nên sức mạnh mà Lâm Lục Dạ có thể mượn từ cổ thần này là rất lớn.
Lại hai đạo kiếm khí nữa được Diệp Hiên chém xuống, lập tức chặn lại thế công của Lâm Lục Dạ, đồng thời dễ dàng tách thân thể cô ta ra làm bốn phần.
Có thêm sáu xoắn ốc, uy lực của Đại Luân Hồi Ấn không đơn giản chỉ mạnh gấp 6 lần so với trước.
Nó cũng được điền thêm bởi vô số lịch sử, khiến cho chiêu kiếm này có sức nặng khủng kh·iếp.
Dưới tác dụng của thiên phú SSS cấp Bạo Kích, số lượng những mũi tên được bắn ra được bạo kích, tạo thành một cơn mưa tên phủ kín cả bầu trời.
Một Luân Hồi Thân của Lâm Lục Dạ cũng có mặt trong trận chiến đó, trực tiếp giao chiến với một Mô Phỏng Thân khác của Diệp Hiên.
Nhìn hướng tên Lâm Bạch đã biến mất ở phương xa.
Nhất Thế Kiếm.
Cái nụ cười còn đê tiện gấp mấy lần khi chuẩn b·ị đ·ánh lén của Bạch Hồn không chỉ khiến Lâm Lục Dạ chú ý, mà cũng khiến cho đối thủ của hắn là Diệp Hiên phải sinh nghi.
“Nếu như vậy thì hiện tại, ta có thể được tính là thiên đạo của thế giới này hay không?”
Đến cuối cùng, chỉ còn lại vài cụm khói đen và một vài đám mây kiếm khí giữa hư không, che đi tầm mắt của hai đối thủ.
Một lần mô phỏng tương lai diễn ra ngay sau đó, sắc mặt thản nhiên của Diệp Hiên lập tức biến đổi.
Một bóng người lập tức vụt lên từ đám mây năng lượng, tiến về phía trời sao.
Có ta ở đây thì ngươi đừng hòng mọi chuyện diễn ra theo đúng ý mình!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, sức mạnh của cả Lâm Lục Dạ và Spherias được tập trung cùng một nơi, cùng một chỗ, cùng một lòng.
Nên Diệp Hiên ngay lập tức đuổi theo Bạch Hồn lên không gian.
Những mũi tên bóng tối lập tức bị nghiền nát làm vô số mảnh vụn, chúng lập tức tan ra thành từng đám khói đen.
Hắn không cảm nhận được sự hiện diện của thiên đạo Xích Phong giới này nữa.
Đó là một chuyến hành trình rất dài với Lâm Bạch, hắn cảm nhận được thời gian bên trong túi không gian giống như đã trôi qua 3 năm trời.
Từ thanh đại kiếm trên cánh tay trái quái dị của cô nàng, một đường kiếm khí như muốn nhấn chìm cả thế giới được chém ra, hướng thẳng về phía Diệp Hiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn biết mình khó có thể đuổi kịp được Bạch Hồn rồi.
Chương 273: Giờ ta là thiên đạo?
Chúng v·a c·hạm với nhau, hủy diệt lẫn nhau, vô số những sinh linh trong hai thế giới giả lập đó quay sang chiến đấu chống lại nhau, vì sự sống còn của thế giới họ đang đứng.
Năng lực thời gian tác động vào cú ném, khiến thời gian trôi qua nhanh hơn với Lâm Bạch.
Một đời luân hồi của Lâm Lục Dạ đấu với một đời mô phỏng của Diệp Hiên.
Trật Tự Thần Liên lúc này đã hoàn toàn héo tàn, thiên đạo đ·ã c·hết.
Và sự thật, có vẻ hắn thực sự muốn làm như vậy.
Không dừng lại ở đó, cánh tay trái của cô nàng cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, cùng với cánh tay của Spherias kết hợp cùng một chỗ.
Diệp Hiên là người kết thúc quá trình can thiệp vào thế giới đầu tiên.
Cô ta lao tới như một chiến binh hoang dã, chiến đấu chỉ bằng tốc độ và sức mạnh tuyệt đối.
Cảm nhận được Diệp Hiên đã trở lại chiến trường, Lâm Lục Dạ cũng chỉ đành ngừng lại quá trình hút năng lượng của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng đột nhiên, hai mắt hắn sáng lên khi bắt đầu lấy đi thế giới lực lượng.
Vòng xoáy trên đầu ngón tay của Lâm Lục Dạ càng lúc càng lớn, như thể cô ta đang xoay một mặt trời đen trên đầu ngón tay mình.
Bạch Hồn đột nhiên nở một nụ cười đầy vẻ quỷ dị, khiến cho Lâm Lục Dạ ngay cạnh phải chú ý.
Một lớp phủ giống như một túi khí bao quanh người Lâm Bạch, khiến không gian quanh người hắn trở nên vặn vẹo.
Vẫn là một đường Nhất Thế Kiếm.
Bên trong vòng xoáy như mặt trời đen ấy, không chỉ có một xoắn ốc nữa, mà là 6 xoắn ốc xoay cùng nhau tạo thành một vòng luân hồi.
Nắm đấm đầy hắc ám của cô hóa thành một bàn tay khổng lồ, đánh xuống mặt đất, nhanh chóng lan tỏa, tiến vào trong những linh mạch chủ chốt của Xích Phong giới này, nhanh chóng lấy đi năng lượng dồi dào của cả một tu tiên thế giới.
Nếu không có thân thể tương đương một Tiên Vương cảnh, có lẽ giờ này Lâm Bạch đã tan xương nát thịt khi va vào trận pháp đang che chắn Nam Vực.
Chỉ khác, Nhất Thế Kiếm mỗi lần sử dụng là tiêu tốn một Mô Phỏng Thân, còn chiêu thức này của Vĩnh Dạ Nữ Đế, mỗi lần sử dụng sẽ tiêu tốn một Luân Hồi Thân.
Dòng thời gian của chiêu kiếm ấy không hề đi theo một đường thẳng dọc, mà dàn thành một hàng ngang.
Cô mới chỉ hạ thấp mức năng lượng của thế giới này xuống một chút, cái ngưỡng khiến cho hạn mức cao nhất của thế giới là Tiên Vương mà thôi.
Chúng chém g·iết lẫn nhau, c·hôn v·ùi lẫn nhau.
Lâm Lục Dạ tay phải móng vuốt, tay trái biến dị cầm trên tay thanh đại kiếm to lớn.
Diệp Hiên đang bay cũng cảm nhận được vùng không gian xung quanh hắn lúc này trở nên vặn vẹo.
Hắn quay người lại, một kiếm hắn chém ra, hàng ngàn vạn đường kiếm khí xuất hiện, chém nát tất cả những mũi tên bóng tối đang bay tới.
Chiêu thức từng được Diệp Hiên coi như chiêu cuối giờ được hắn tùy ý chém ra.
Thân thể cô nàng ngay lập tức biến đổi.
Kích thước của cây cung ở găng tay trái Hắc Ám Luân Hồi Vuốt cũng được phóng đại tương ứng, nhìn kiểu gì nó cũng giống như một chiếc nỏ công thành.
Lâm Lục Dạ nhìn hai kẻ này giống như đang phát điên vì vấn đề gì đó, cô ngơ người ra một lúc vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Quả nhiên, thân thể lao lên muốn cận chiến với hắn chỉ là một phân thân bóng tối, thứ lao lên để che mắt hắn mà thôi.
Tiểu Luân Hồi Ấn v·a c·hạm với Nhất Thế Kiếm.
Không chỉ có tạo nghệ về thời không, mà sức mạnh của Diệp Hiên cũng có những tiến bộ to lớn.
Không nói nhiều, Bạch Hồn lập tức phi thẳng vào không gian, và hắn cũng không quên để lại một lời nhắn.
Lúc này, Diệp Hiên lại nhìn về phía 2 đối thủ của hắn, giờ không còn ai có thể xem vào trận chiến này nữa.
Sau không biết bao nhiêu năm cùng hai đối thủ của mình luận đạo.
Khác với suy nghĩ của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, tên này không có ý định kiểm soát dòng thời gian của Xích Phong giới, hắn chỉ muốn phong ấn lại dòng thời gian ấy, khiến cho không có đối thủ nào của mình có thể can thiệp thời gian mà thôi.
Diệp Hiên ngay trước mắt cô đang không ngừng lôi kéo thời gian pháp tăc của thế giới.
Một kiếm này tên…Vạn Thế!
“Haha, ta biết ngay kiểu gì ngươi cũng chơi như vậy mà.”
Tất cả vạn sự, vạn vật, chúng sinh và Diệp Hiên đồng thời cùng hóa thành kiếm và cùng tung một kiếm, một kiếm này, đủ để bổ ra một đại thiên thế giới.
Một đạo kiếm quang to lớn được Diệp Hiên rút kiếm và chém ra trong tích tắc.
Ngay lúc này, Spherias trong không gian ý thức lập tức cảnh báo cô.
Thấy đối thủ bỏ đi như vậy, đương nhiên Lâm Lục Dạ làm sao có thể để hắn đi dễ dàng như vậy được.
Lâm Bạch hộc máu tươi, ánh mắt hắn vẫn mở chằm chằm nhìn về chiến trường nơi phương bắc xa xôi.
Thực tế, Cổ Thần Bóng Tối trong Lâm Lục Dạ đã khôi phục từ rất lâu về trước rồi.
Thấy đối thủ của mình chạy đi như vậy, làm sao Lâm Lục Dạ có thể bỏ qua được.
Vẫn là một kiếm chém ra một phương thế giới, nhưng giờ bên trong thế giới ấy không chỉ có một sự hư ảo trống rỗng nữa.
Nhưng đám mây ấy nhanh chóng bị xé nát, khi có một đường kiếm sắc bén lập tức xé tan chúng, hướng thẳng về phía Lâm Lục Dạ.
Bất ngờ vẫn chưa dừng lại ở đó, cánh tay trái cũ của Lâm Lục Dạ biến dị to hơn bình thường, giống như thể nó thuộc về một người khổng lồ cao 7 mét chứ không thuộc về một cô gái.
Hắn đã nhìn thấy tương lai mình thê thảm như thế nào sau khi bị dính chiêu thức đó từ cái cây màu trắng kia.
Bàn tay cô lúc này đã hướng l·ên đ·ỉnh đầu.
Kết hợp hai yếu tố ấy, được cả thời gian và không gian ủng hộ, Lâm Bạch bị ném bay về phương nam với tốc độ còn nhanh hơn ánh sáng.
Nhưng chỗ khói đen ấy không hề tan biến, chúng một lần nữa được tụ tập lại, tạo hình và khiến cho đại kiếm bóng tối trên tay Lâm Lục Dạ giống như một lần nữa được bổ tu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.