Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Hội nghị phòng trà.
“Takeo đại nhân cứ nói đùa, Ayaka nàng làm sao lại có thể như vậy được, chỉ là Ayato có một vài chuyện muốn được thảo luận với ngài mà thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không cần phải phải phản ứng lên như thế, cái ta đưa ra chỉ là một gợi ý mà thôi, người thực hiện nó mới là ngươi, ta rất trông chờ vào tương lai của đất nước này.”
Ayaka cầm lên một tấm ảnh, sờ nhẹ qua nụ cười của người trong ảnh, sau đó khẽ hôn lên gương mặt của hắn, lẩm bẩm:
“Như vậy cuộc họp thường niên của chúng ta kết thúc ở đây, các vị, hẹn lần sau gặp lại.”
Tiên hồ nghe vậy cũng im lặng không nói gì nữa, dựa người ra đằng sau suy nghĩ một cái gì đó.
Takeo ánh mắt nhấp nháy nhìn qua Ayato, trong lòng thầm cảm tạ những bậc tiền bối đi trước trong thế giới cũ của mình. Nếu như không có kiến thức cùng kinh nghiệm của bọn họ, hắn cũng chỉ có thể á khẩu trước vấn đề của Ayato.
Một đạo âm thanh lười biếng vang lên, đôi mắt màu tím của nàng nhìn chằm chằm vào thân ảnh người đối diện.
Takeo có chút sửng sốt quan sát ánh sáng tri thức đang toát ra từ trong mắt của Kamisato Ayato, sau đó hắn điều chỉnh lại một chút vẻ mặt của mình rồi giả vờ cao thâm mạt trắc nói:
Nàng biết tác giả của những cuốn Light novel này là hắn, mặc dù hắn không nói cho ai biết nhưng nét chữ này của hắn nàng rất quen thuộc.
“Huynh trưởng, Takeo đại nhân, buổi chiều tốt lành. Không nghĩ tới thế mà lại trùng hợp gặp được hai người ở đây.”
Tiêu cung lắc đầu, ngô nghê trả lời:
Thêm vào đó, Raiden Shogun sau khi nghe tin về bệnh tình của Takeo cũng nhanh chóng hạ lệnh không cho hắn làm bất kỳ công vụ nặng nề nào trong Mạc Phủ như ngày xưa cả, nàng hiện tại chỉ cần hắn ngồi kế bên là được.
Nghe được lời khích lệ, Ayato đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Takeo, trong ánh mắt tựa hồ có… ánh sao?
Vào lúc hai người vừa mới bước qua một chỗ rẽ liền bắt gặp Ayaka vẻ mặt hài lòng từ trong một tiệm chụp ảnh đi ra, trên tay còn cầm theo một phong thư.
Kế đó Raiden Shogun cũng đã bắt đầu học tập các vấn đề liên quan đến trị quốc, mặc dù vẫn còn nhiều điều bỡ ngỡ nhưng với sự trợ giúp của Takeo và các gia chủ trong Hiệp hội tam cực nàng cũng rất nhanh nắm bắt ra một vài ý chính trong đó.
“Tiến triển? Tiến triển gì? Ngươi cảm thấy ta cùng hắn có thể làm chuyện gì đâu? Ta chỉ muốn cùng làm pháo hoa với hắn mà thôi. He he, pháo hoa hắn làm ra vẫn đẹp như ngày nào.”
Takeo cười cười nhìn Ayato, vỗ nhẹ lên vai hắn rồi nói:
Ayato trong đôi mắt tựa như có một đạo tinh quang xẹt qua, có chút thất thần nhìn Takeo rồi đứng tại chỗ suy ngẫm những gì hắn vừa nói.
Quyền năng sáng thế, không phải cứ muốn tuỳ tiện sử dụng là được.
“Gần nhất hắn vẫn không có gì khác thường, mỗi ngày đều sẽ đến nơi tu luyện quen thuộc, sau đó đi qua gian hàng chuẩn bị một chút điểm tâm ngọt rồi đến nơi làm việc.”
Lấy từ trong ngăn kéo ra ba quyển Light novel, Ayaka kẹp từng tấm ảnh vào chính giữa những trang sách, sau đó gấp lại cẩn thật đặt về chỗ cũ.
Đi loanh quanh trên đường phố Thành Inazuma, cuộc sống vẫn diễn ra như mọi ngày, tuy nhiên bầu không khí háo hức cùng náo nhiệt của người dân là không thể nào che dấu được.
Phòng trà Komore, bên trong một căn phòng diện tích ước chừng vài chục mét vuông được thiết kế vô cùng kín đáo, lúc này đây tại một cái bàn tròn chính giữa căn phòng đang có vài thân ảnh bị bóng tối che phủ ngồi vây quanh nhau.
Bạch hạc nghe vậy liền gật đầu nói:
Tiên hồ sau một hồi suy nghĩ lúc này cũng mở miệng lên tiếng:
Lãnh địa nhà Kamisato, Ayaka nhẹ nhàng bước chân vào trong căn phòng ngủ của mình. Mọi thứ trong phòng đều được sắp xếp rất ngăn nắp gọn gàng, mùi hương thanh khiết dễ chịu lan tỏa trong không khí.
Nhìn qua bóng lưng nhanh chóng rời đi của nàng, Takeo và Ayato nhún vai nhìn nhau, sau đó tiếp tục hành trình dạo phố của mình.
“Đúng vậy, Takeo đại nhân. Ngài cũng biết đảo Watatsumi bên kia, chúng ta cùng với bọn họ cũng có một chút liên hệ với nhau trong lịch sử. Hiện tại chúng ta bên này sắp sửa mở cửa đất nước trở lại, ý kiến của ngài về sự việc này như thế nào?”
“Tuy nhiên chúng ta vẫn có thể câu thông với nhau, lấy bách tính làm gốc, mọi người đều bình đẳng. Phát triển lưu thông mậu dịch, công nông thương nghiệp, bổ sung những chỗ thiếu hụt cho nhau, chỉ cần tập trung vào việc hợp tác phát triển lợi ích kinh tế, không đụng chạm đến vấn đề tín ngưỡng, mọi thứ đều dễ nói chuyện.”
Nghe Takeo nói vậy Ayato liền nhấc mí mắt nhìn hắn một cái, sau đó từ trong tay áo lấy ra một ly trà sữa rồi đưa lên miệng uống một ngụm, cuối cùng mới lên tiếng:
“Ta không biết mình có thể chịu đựng bao lâu nữa đâu, nhanh lên nào Takeo đại nhân…”
Bởi vì vậy mà nói đối với bạch hạc và tiên hồ, người này không hề có hại, kéo nàng vào đây chủ yếu để thêm một cái máy theo dõi hình người bên cạnh tên kia mà thôi.
“Cũng không phải sự việc gì quá quan trọng, chỉ là tìm kiếm một chút ảnh chụp về phong cảnh để tham khảo làm vật trang trí cho lễ hội mà thôi. "
Cầm lên sắp xếp ngăn nắp những tấm ảnh lại, bạch hạc bắt đầu lên tiếng:
Câu hỏi của Ayato làm cho Ayaka có chút trầm mặc, nhưng mà nàng rất nhanh liền lắc đầu trả lời:
“Mỗi người đều có thần trong lòng của mình, ta cảm thấy cái gọi là tín ngưỡng vào thần linh cũng không phải là lỗi của bọn họ, đừng nên chê trách. Đối với một thứ đã ăn sâu vào trong tiềm thức, đừng cố gắng phải bắt bọn họ phải thay đổi.”
Một ngày này, sau khi Takeo vừa mới thảo luận sự tình liên quan tới sự phát triển của Inazuma khi cởi bỏ lệnh bế quan toả cảng với các gia chủ trong Hiệp hội tam cực xong, vừa bước chân ra khỏi Tenshukaku liền gặp Ayato đang đuổi theo ở phía sau.
Nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ, mỗi lần cả hai đi ngang qua nơi nào đó, thiếu nữ sẽ đều bị một trận đầu váng mắt hoa, sắc mặt ửng đỏ, thiếu niên thì nghiến răng nghiến lợi, trong mắt b·ốc c·háy lên ngọn lửa nhiệt huyết hừng hực.
Takeo có chút hiếu kỳ nhìn vào tay áo của Ayato, cái ống tay áo này thật sự có thể chứa đựng một ly trà sữa trong đó sao?
“Thật sự có thể tạo ra một quốc gia hài hoà như vậy sao?”
Takeo có chút nhướng mày nghe Ayaka nói, sau đó rụt rè lên tiếng:
Bạch hạc nghe vậy liền từ bỏ, người này tính cách hoạt bát đáng yêu nhưng phương diện tình cảm nam nữ có hơi thiếu khuyết, dù sao thì nàng vẫn thường xuyên chơi với trẻ nhỏ và xưng huynh gọi đệ với đám nam nhân xung quanh.
. . .
“Không hổ là Takeo khách khanh, người thân cận nhất với Shogun đại nhân, Ayato bữa nay lại được ngài một lần nữa mở mang tầm mắt, ta thật bội phục.”
Takeo trầm ngâm suy tư một chút, sau đó lắc đầu tỏ rõ thái độ của mình:
. . .
Ma thần Orobashi no Mikoto, tín ngưỡng bất diệt trong lòng con dân Sangonomiya, cũng tương tự như Lôi thần Baal của con dân Inazuma, đây mới là chỗ gây nên xung đột lớn nhất.
Ayaka nghe được đạo âm thanh quen thuộc thứ hai, biết mình không tránh thoát được liền kín đáo đem phong thư thu vào dưới váy áo, sau đó xoay người lại mỉm cười thi lễ.
“Cố gắng thực hiện tốt vai trò của mình, đối thủ của chúng ta thế nhưng là người quyền uy nhất trên mảnh đất này, ngay cả ta cũng không thể trực tiếp đối đầu với nàng, vì vậy liên minh là điều cần thiết để duy trì thế cân bằng hiện tại.”
“Không được phép để cho bất kỳ nữ nhân nào xuất hiện xung quanh hắn nữa, nếu biết trước có ngày này ta đã nhốt kỹ hắn ở trong đền thờ, chứ không phải nuôi thả như những năm qua. Tên này lớn lên quá biết cách trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Làm, làm sao có thể. Tấm ảnh không đứng đắn thế này ta phải đem về tiêu huỷ.”
Tiêu cung cũng nhanh chóng đứng dậy, nhanh chân chạy khỏi nơi này, ở cửa tiệm nhà nàng vẫn còn rất nhiều đơn đặt hàng pháo hoa sắp tới đâu. Vả lại còn một món quà đặc biệt mà nàng thức rất nhiều đêm để làm tặng cho tên kia nữa.
Lúc này đây, Ayato cùng Takeo đang cùng nhau đi song song nhau trên đường, trên tay mỗi người cầm theo một ly trà sữa đang thấp giọng thảo luận về một thứ gì đó.
Tuy nhiên, vào lúc cả hai không để ý đến, trong mắt của tiêu cung đột nhiên lóe lên một tia dị sắc rồi rất nhanh liền tiêu biến, cúi đầu bình tĩnh nhìn xấp ảnh trước mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Để cho bọn họ sống với văn hoá của chính mình, chúng ta sống với văn hoá của chúng ta, nếu cần thiết có thể đem người qua bên kia để trao đổi văn hoá, không cần phải khó xử lẫn nhau.”
Bạch hạc có chút nhíu mày nghe tiêu cung nói, ngón tay gõ xuống mặt bàn hỏi:
Đây là nét chữ của người đã cầm tay dạy nàng viết thư pháp, mặc dù thường ngày hắn đều sẽ dùng một loại nét chữ khác xấu như gà bới, ngay cả Yae Miko cũng không biết được nét chữ này của hắn, chỉ có mình nàng biết mà thôi.
Ayaka bước chân bỗng chốc cứng lại, nàng đưa lưng về nơi phát ra đạo âm thanh quen thuộc kia, dùng thái độ trầm mặc tới đối đãi.
Ở trong những bức ảnh chỉ có duy nhất thân ảnh của một nam nhân, từ việc hắn tu luyện hằng ngày cho đến những nơi hắn đi đến đều được lưu giữ rất kỹ lưỡng.
Ayato khoé miệng nhếch lên cười nhạt một cái rồi gật đầu trả lời:
“Yên tâm, Takeo đại nhân, ta sẽ không để ngài thất vọng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn qua thì lại mềm mại uyển chuyển tựa như một dòng nước, nhưng ẩn chứa trong đó lại là một nét bút hữu lực, từng con chữ đều sắc bén bá đạo tựa như một lưỡi kiếm đã ra khỏi vỏ.
“Vâng, tiên hồ đại nhân, ta sẽ cố gắng hết sức mình.”
Chương 34: Hội nghị phòng trà.
“Không có, Takeo đại nhân. Vả lại ta hiện tại cần phải trở về Đền Narukami gấp để tiếp tục công việc, xuất hiện ở đây lúc này chỉ là vì tìm kiếm tài liệu thích hợp mà thôi. Xin thứ lỗi Takeo đại nhân và huynh trưởng, ta lúc này không có thời gian để đón tiếp hai vị.”
“Tất nhiên là có thể, chỉ cần để tâm làm việc, với trí óc của ngươi rất nhanh sẽ tìm ra giải pháp. Ta tin tưởng ngươi Ayato.”
Không thể không nói, ở trên phương diện lý trí và logic Raiden Shogun chính là một hảo thủ trời sinh.
“Takeo đại nhân nói quá rồi, ngài đã dùng hết mọi tâm huyết để cho Inazuma giành lấy cuộc sống mới, một lần nữa được tân sinh, Ayato chỉ có thể góp chút tài mọn, thật lấy làm hổ thẹn vô cùng.”
“Ai, Ayato, chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm, ngươi có hổ thẹn hay không ta đều biết hết. Nói đi, là vì gần đây bị Ayaka chèn ép quá mức nên đến đây để cáo trạng với ta có phải không?”
Trong tấm ảnh là một nam nhân đang cởi trần vung kiếm, lưng dài vai rộng, trên cơ thể tràn đầy những vết sẹo ngang dọc, duy chỉ có tấm lưng là trơn nhẵn không hề có một v·ết t·hương nào.
Siết chặt lấy hai vai của Takeo, Ayato gật đầu mỉm cười nói:
“Ayaka, có phải… ngươi vừa mới cắn vào đầu lưỡi đúng không?”
“Xung đột về tín ngưỡng cho đến cuối cùng đều sẽ không đem lại kết quả tốt, ít nhất phải có một bên ngã xuống.”
“Ayaka, hôm nay không cần phải làm việc sao?”
Đi trên đường phố, Takeo đón nhận vô vàn ánh mắt nồng nhiệt từ người dân xung quanh, thậm chí còn có vài đứa trẻ bạo gan chạy đến chặn đường hắn, danh tiếng của Takeo lại một lần nữa bạo phát phảng phất như mười năm trước khi hắn vừa mới thực hiện thành công nghi thức ngự tiền quyết đấu với Raiden Shogun.
Ayaka sắc mặt trịnh trọng lập tức đánh gãy Takeo:
“Mười năm trước ta vô cùng ngưỡng mộ võ nghệ của Takeo khách khanh, ngày hôm nay ta lại thêm một lần nữa ngưỡng mộ tài trí của ngài.”
. . .
“Bạch hạc, báo cáo tình hình gần đây đi.”
Nói rồi thân ảnh hai người trong đó nháy mắt liền biến mất, băng tinh và hoa anh đào rải rác khắp nơi trong không khí.
Ayato tiến tới nở một nụ cười ấm áp nhìn Ayaka, sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Là về sự việc lãnh địa bên kia sao?”
Thời gian rất nhanh trôi qua, đối với Takeo mà nói, những ngày này chỉ có tu luyện, hiếu kính với Yae Miko, cuối cùng làm ổ trong Tenshukaku ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế của Raiden Shogun, hiện tại hắn chính là một gã ăn không ngồi rồi đúng nghĩa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Làm, làm sao các ngươi có thể chụp loại ảnh này, quá không đứng đắn!”
Người được gọi là bạch hạc lấy từ trong tay ra một phong thư, sau đó xé mở nó ra, hàng loạt những bức ảnh lập tức rớt xuống mặt bàn.
Bạch hạc gật đầu tán thánh với tiên hồ, sau đó cầm lên xấp ảnh nhét lại vào trong phong thư rồi đứng dậy thi lễ nói:
“Là vậy sao, rất tốt, tổ chức tình báo của ngươi quả nhiên không thể coi thường, cố gắng hành xử thật bình thường đừng để cho hắn phát hiện, mũi của hắn rất thính.”
“Ha ha, Ayato, Ayaka thế mà không hề để ý ngươi nha, thế nào, là do ngươi chọc giận nàng sao, có cần ta tới nói nhỏ mấy câu với nàng không?”
“Cho dù có là vào tình huống tồi tệ nhất, cưỡng ép bên kia phải thay đổi sẽ chỉ làm cho tình hình tồi tệ thêm, không cách nào đạt tới hiệu quả mong muốn được.”
Từ sau lần bị sức mạnh cắn trả đó, Takeo lại học được thêm một bài học nữa cho mình. Dù sao cũng là lần đầu tiên mà hắn sử dụng toàn bộ sức mạnh thức tỉnh trái ác quỷ của mình, vậy mà không nghĩ đến sẽ còn bị năng lực của mình phản phệ lại, dẫn đến suýt chút nữa m·ất m·ạng.
“Cũng-”
Người thứ ba ngồi bên cạnh hai nàng có chút tò mò cầm một tấm ảnh lên xem, sau đó máu mũi từ từ chảy xuống.
Cả hai nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Ayaka cũng lập tức thu liễm vẻ mặt hiếu kỳ lại, sau đó khẽ gật đầu.
Từ sau khi nghe tin Takeo khách khanh thuyết phục thành công Raiden Shogun xóa bỏ lệnh bế quan toả cảng, chuẩn bị mở cửa lại đất nước, chưa lúc nào người dân trên vùng đất Inazuma lại vui sướng như lúc này.
“Nếu như ngươi không thích có thể trả lại cho ta, tiêu cung.”
‘Bạn, bạn thân của ta, ta phải bảo vệ danh tiếng của hắn, không thể để cho những tấm ảnh này rơi vào tay người khác được.’
Động tác vung kiếm làm hiện lên từng thớ cơ bắp rắn chắc căng tràn sức mạnh của hắn, những sợi cơ sắc nét tựa như được làm từ những bó dây thép bền bỉ nhất. Đôi mắt đẹp màu đen sâu thẳm cùng gương mặt anh tuấn phi phàm làm cho bất kỳ thiếu nữ nào cũng đều phải đỏ chín mặt.
Nhìn thấy Takeo dừng chân chờ mình, Ayato cũng đứng lại thi lễ với hắn.
“Nói cho cùng không có kẻ địch vĩnh viễn cũng như không có bạn bè vĩnh viễn. Chỉ có lợi ích quốc gia mới là vĩnh viễn.”
Cầm trên tay một ly trà sữa, Takeo nhún vai một cái nhìn Ayato, sờ sờ cằm dò hỏi:
“Takeo đại nhân, đến bao giờ ngài mới nhận ra tình yêu của ta đây?”
“Ta cứ tưởng hôm nay ngươi sẽ tiếp tục công việc chuẩn bị cho lễ hội sắp tới, tại sao lại ở nơi này, là có sự việc khó khăn gì cần hỗ trợ sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lại nói, gần đây ngươi rất hay đi lại với hắn, đã có tiến triển gì chưa?”
Qua mấy phen giao lưu và tâng bốc lẫn nhau, Ayato mới lắc đầu cười nhạt nhìn Takeo rồi nói:
Tiêu cung nghe vậy lập tức đem tấm hình giấu ở trong áo, sau đó lắc đầu nguầy nguậy nói:
Thật may Yae Miko đã kịp thời giúp Takeo phong ấn lại thứ sức mạnh này, vì vậy cho nên hiện tại hắn vẫn còn sống, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là được, nhưng đây cũng là một lời cảnh tỉnh cho Takeo.
Nói rồi hắn đưa bàn tay vào trong ống tay áo của Ayato mò mẫm một hồi, sau đó mới chậm rãi rút tay ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.