Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Nghe nói hai người các ngươi cãi nhau?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Nghe nói hai người các ngươi cãi nhau?


Bịch.

Chỉ thấy Beidou cười to vài tiếng, lấy ngón tay cái chỉ vào mình nói:

“Thuyền trưởng Beidou, Takeo đại nhân hắn… ít nhất cũng hơn ngài 5-6 tuổi, tiểu tử thì có hơi…”

“Nếu ngài không tin thì cũng không cần thiết, dù sao cũng chỉ là một cái danh xưng, con người ta đối xử với người khác bằng tình cảm cũng không phải qua tuổi tác, ừm… Beidou đại tỷ.”

Chương 15: Nghe nói hai người các ngươi cãi nhau?

Cảng Ritou, lúc này đây đang đậu một con thuyền vô cùng khổng lồ cùng nguy nga, hai bên thuyền được trang bị rất nhiều hoả lực tiến công hạng nặng cùng với ba cây cột buồm to lớn rất chắc chắn, lá hải kỳ đang tung bay phấp phới trong gió.

Takeo: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hứ, tạm chấp nhận lời xin lỗi. He he, nhìn ống pháo hoa này xem, ta biết ngươi rất có năng khiếu làm pháo hoa mà, như vậy cả ngày hôm nay ngươi sẽ là phụ tá của ta, đi thôi phụ tá, chúng ta cùng đi giao hàng thôi.”

Từ đằng xa một thiếu niên có mái tóc vàng bù xù đang từ từ tiến đến, vẫy vẫy tay mỉm cười chào:

Ở ngay trên thành thuyền đang có một thân ảnh ung dung gác chân ngồi đó, nhìn từ vẻ ngoài thì là một người phụ nữ cao lớn có mái tóc màu nâu sẫm bồng bềnh dài đến thắt lưng, phần đỉnh tóc được buộc bằng một chiếc kẹp màu vàng tinh xảo vấn ở một bên đầu. Tóc mái để chéo và bao phủ một bên mắt trái cùng một chiếc bịt mắt màu đỏ, trên người nàng mặc một bộ xường xám không tay màu đỏ cùng một bộ đồ bó sát toàn thân màu đen.

“Ha ha, tiểu tử, ngươi vậy mà cũng dám đùa giỡn ta. Thế nào, có hứng thú lên Nam Thập Tự cùng ta chu du thế giới không?”

“A, nhìn xem đối tác của chúng ta tới rồi.”

“Hải, hải… hải tặc!? Không phải, Nam Thập Tự không phải hải tặc, chúng ta hoạt động hợp pháp, đường đường chính chính có giấy phép hoạt động. Mặc dù có thực hiện một vài phi vụ nhưng chắc chắn không phải hải tặc, ngay cả Ningguang cũng không thể khép tội ta.”

“A, là phụ tá sao. Hân hạnh được gặp, quý ngài “Phụ tá”.”

Ở dưới mạn thuyền liền xuất hiện thêm vài người, một người trong số đó lo lắng nhìn xung quanh nói:

Yoimiya mỉm cười rạng rỡ lắc lắc cánh tay của Beidou, sau đó từ trong cái túi sau lưng lấy ra một loạt các loại pháo hoa đưa cho nàng.

Yoimiya thở dài muốn vỗ vai Takeo an ủi nhưng do cách biệt về chiều cao nên nàng chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng hắn, giọng nói có chút oán trách:

Cầm lấy ống pháo hoa Yoimiya nhìn thật sâu Takeo một cái rồi mới cất nó vào cái túi đeo đằng sau lưng, miệng cười hì hì nói:

Một gương mặt tuyệt mỹ, khí chất thành thục ổn trọng, trên tay nàng cầm một bình rượu khẽ uống từng ngụm, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh.

Beidou nhìn thấy gương mặt hiếu kỳ của Takeo liền mỉm cười mang theo chút tự hào khoanh hai tay lại trả lời:

Phía đầu thuyền được chạm khắc hình đầu rồng cực kỳ tinh xảo làm cho con thuyền tỏa ra một loại khí tức áp bách mạnh mẽ, tựa như có thể dời non lấp bể đâm xuyên qua tất cả m·ưa b·ão.

“Nè nè ta nghe nói Tenshukaku hai tuần trước vừa b·ị c·hém làm hai, mọi người đều bảo là do Shogun đại nhân trong lúc tức giận vì cãi nhau với Takeo khách khanh nên rút đao chém hắn. Nè nè có thật không vậy? Bây giờ khắp Thành Inazuma đều đang truyền tai nhau vụ này đó nha.”

. . .

“Ha ha! Tiểu tử, đừng có nhát gan như vậy, chúng ta chính là Nam Thập Tự, quân Mạc Phủ thì lại như thế nào. Vả lại lần này đến đây là quan hệ đường đường chính chính hợp tác, có giấy phép xuất nhập cảnh cũng không phải tự tiện tiến vào.”

Thoma nghe vậy liền mỉm cười gãi đầu nói:

Beidou nụ cười trên mặt một lần nữa cứng lại, sau đó vỗ vai Takeo cười to:

Từ phía trên thành thuyền người phụ nữ ngay lập tức xoay người nhảy xuống bến cảng, bước chân gõ từng nhịp xuống mặt đất, dáng đi đầy mạnh mẽ hào hùng nhưng cũng không kém phần thướt tha uyển chuyển.

Takeo nhìn theo bóng lưng quyến rũ cũng như tràn đầy mạnh mẽ của nàng, khẽ nhún vai một cái rồi lại tiếp tục cùng Yoimiya đi giao hàng xung quanh bến cảng Ritou.

“Đương nhiên, Nam Thập Tự chúng ta thế nhưng là đều đã từng đi qua cả bảy quốc gia, chưa bao giờ đầu hàng trước m·ưa b·ão, ngay cả Inazuma bế quan toả cảng như hiện tại cũng không thể ngăn cản được. Trên thế giới này ngoại trừ những khu vực mà tàu thuyền không thể đi vào, không có gì có thể ngăn cản Nam Thập Tự!”

Nghe được tiếng cười hào sảng của Beidou, Takeo cũng bắt chước sờ sờ cằm một chút rồi hỏi:

Yoimiya nghe vậy vội che miệng lắc cái đầu nhỏ nguầy nguậy, sau đó mới mỉm cười hì hì nói:

“Tiểu tử ngươi nói đúng, như vậy hôm nay dừng ở đây thôi, ta còn có việc cùng với tên tiểu tử tóc vàng này, lần sau nếu có hứng thú có thể đến Nam Thập Tự tìm ta, ta sẽ ở lại đây một khoảng thời gian.”

Thoma đi từng bước nhảy chân sáo đến trước mặt nàng, mỉm cười thân thiện chào hỏi:

“Ta sẽ ở trên Nam Thập Tự chờ ngươi, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ Beidou ta đến tột cùng là cái trình độ gì sao?”

“…”

“Đã từng nghe nói qua Nam Thập Tự bao giờ chưa? Ta chính là thuyền trưởng của hạm đội vũ trang này, Beidou!”

“Ha ha!”

Beidou nghe Thoma nói vậy liền trừng mắt nhìn Takeo, vươn tay ra xoa nắn bóp nhéo gương mặt hắn một hồi rồi sửng sốt chỉ ngón tay vào Takeo, quay sang Thoma hỏi lại một lần nữa:

“Đã qua bao lâu rồi ta mới đến Inazuma, chậc, cái lệnh bế quan toả cảng này thật phiền phức.”

Thiếu nữ mặt mũi dính đầy khói bụi nhăn mặt, hai tay muốn xoa xoa cái mũi nhưng vì vẫn còn ôm khư khư cái hộp gỗ nên chỉ có thể đáng thương khịt mũi. Tuy nhiên sau đó đã có người vươn tay tới cầm giùm nàng cái hộp, tiện thể lau đi gương mặt dơ bẩn hề hề của thiếu nữ.

Nói xong nàng tiến lại gần trước mặt Takeo, bàn tay sờ loạn khắp người hắn rồi ánh mắt tràn ngập tò mò hỏi:

“Tiểu tử, không biết ngươi có bao giờ nghe qua chưa, ở Liyue chúng ta có một câu nói: Hùng sư cho dù ngủ cũng sẽ lộ răng nanh. Ngươi biết nó có nghĩa là gì không?”

Takeo cũng thở dài, từ trong túi đồ lấy ra một cái ống pháo hoa đưa cho Yoimiya, sau đó xoa đầu nàng áy náy nói:

“Ai ui, chẳng phải đã bảo tránh ra rồi sao? Đau c·hết mất thôi.”

“Beidou tỷ tỷ, đây là quà cảm ơn của ta, nếu như không có ngươi trợ giúp trong thời gian qua thì pháo hoa của ta không thể nào vận chuyển ra ngoài Inazuma được. Đây là pháo hoa ta thức rất nhiều đêm chế tạo, đảm bảo vô cùng hoành tráng.”

Takeo chỉ biết lắc đầu cười ngu ngơ nhìn nàng, lười nhác nhún vai trả lời:

Không để cho nam nhân nói hết câu, nàng đã cắt ngang cao giọng cười nói:

“Ngươi mong ta c·hết như vậy sao? A, thật là đáng buồn bạn thân của ta Rin.”

“Thật xin lỗi, là do ta suy nghĩ chưa chu toàn. Ngươi nói đúng là ta quá ích kỷ, như vậy hôm nay để tạ lỗi Yoimiya “Đại nhân” muốn thứ gì ta sẽ ngay lập tức đền bù.”

“Đây là phụ tá ta mới thuê, đừng nhìn hắn như vậy nhưng tay nghề chế tạo pháo hoa chỉ thua kém mỗi ta, pháo hoa của hắn làm ra rất là đặc sắc đó nha.”

“Đã lâu không gặp thuyền trưởng Beidou, thật may cuối cùng ngài cũng đã tới. Xin lỗi vì để cho mọi người chờ đợi.”

“Ngươi nói tên tiểu tử này hơn ta bao nhiêu tuổi? Nhìn hắn cũng chỉ mới hơn 20 thôi mà.”

Beidou nghe vậy liền cười to rồi xoay người rời đi, cánh tay phất phất sau đầu để lại một câu nói sau cùng:

“Hân hạnh được gặp, xin hỏi ngài là?”

“A là Yoimiya sao? Đã lâu không gặp.”

Takeo cũng nở một nụ cười tiêu chuẩn nắm lấy bàn tay Beidou nói:

Beidou ý vị thâm trường nhìn Takeo, khoé miệng có chút nhếch lên đánh giá người trước mặt rồi vươn cánh tay ra nói:

“Này!”

“Ta còn nghe nói lính gác trong Mạc phủ tận mắt nhìn thấy ngươi suýt chút nữa nữa b·ị c·hém làm hai, cả người còn bị sét đánh cháy đen nữa.”

Takeo nghe Beidou giải thích liền ồ lên, vẻ mặt có chút hiếu kỳ nói:

“Takeo ngươi vậy mà còn sống!?”

Đang lúc Beidou vừa định nói gì đó, một thân ảnh đã nhảy đến cắt ngang hai người, giọng nói vô cùng hào hứng chạy đến ôm lấy Beidou.

Beidou cũng mỉm cười nhận lấy pháo hoa của Yoimiya, sau đó ánh mắt như có như không nhìn về người đứng bên cạnh Yoimiya, giọng nói có chút tò mò hỏi:

“Ngươi thật là, tại sao lại đi cãi nhau với Shogun đại nhân cơ chứ, giờ nhìn ngươi xem, thật là giống nhóc đáng thương bị đuổi ra khỏi nhà. Lúc nghe nói ngươi đi cãi nhau với Shogun đại nhân ngươi có biết ta lo lắng thế nào không? Ta lúc đó chạy khắp Thành Inazuma tìm ngươi đó nha! Chúng ta không phải bạn thân sao, bạn thân sẽ luôn chia sẻ phiền muộn cho nhau, chứ không phải giấu diếm rồi tự mình chạy đi làm sự tình như ngươi. Ta rất tức giận!”

Phố Hanamizaka, Tiệm Pháo Hoa Naganohara, một thân ảnh đang bận rộn chạy quanh cửa hàng, trên tay bưng theo một cái hộp to nhảy tới nhảy lui từ bên trong vọt ra ngoài. Vừa đi tới một góc rẽ trên phố, thiếu nữ lập tức đụng vào một thứ gì đó ở hướng ngược lại làm nàng ngã ngồi xuống đất.

“Thì ra là vậy, như vậy mục đích của Nam Thập Tự là gì, bôn ba khắp thế giới chinh phục từng vùng biển sao?”

“Không phải ngươi đừng hiểu lầm, chỉ là quá vui mừng nên nói nhầm thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thoma bên cạnh nghe được Beidou xưng hô liền gãi đầu lúng túng nhìn nàng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Takeo nghe màn giới thiệu hoành tráng của Beidou cũng gật gù đồng ý, ánh mắt nhấp nháy ý cười nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Takeo có chút buồn cười nhìn gương mặt dính đầy muội than của Yoimiya, lấy ra một cái khăn tay lau đi gương mặt nhem nhuốc của nàng.

Takeo xoa xoa một chút gương mặt sưng đỏ cũng cười khổ nói:

Takeo nội tâm đang có chút áy náy bỗng nhiên bị quét sạch sành sanh, bất đắc dĩ nhìn nàng nói:

“Quả thật là vậy, Nam Thập Tự khét tiếng khắp biển cả không kẻ nào không biết. Thuyền trưởng là Long vương không ngai Beidou, anh hùng chém g·iết Hải Sơn quái thú cho dù còn không có Vision, là một người rất đáng được nể trọng.”

“Beidou tỷ tỷ đã lâu không gặp!”

“Thuyền trưởng Beidou mong ngài thông cảm, đây cũng là việc không ai mong muốn.”

“Hải tặc?”

“Xin lỗi, không nghĩ tới ngươi tại từ đằng sau góc rẽ xông tới như vậy.”

Takeo tất nhiên là nói dối, Haki quan sát của hắn có thể bao trùm toàn bộ Inazuma, làm sao lại không thể phát hiện ra Yoimiya từ sau góc rẽ. Hắn vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc nàng một chút, không ngờ Yoimiya lại càng không phải người thường, tới càng gần chỗ rẽ lại càng phóng hết tốc lực nên mới đụng phải hắn.

Beidou khoanh hai tay lại nhìn Thoma, giọng nói có chút bất mãn thở dài: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Yoimiya nắm lấy tay của Takeo rồi kéo hắn chạy một mạch về phía trước, Takeo cũng vác cái hộp gỗ trên vai rồi cùng nàng chạy đi, hai người cứ như vậy rong ruổi khắp phố xá Thành Inazuma.

Yoimiya chu miệng đứng lên, nhìn rõ người trước mặt là ai liền trợn tròn mắt nhảy đến lắc lắc cổ áo hắn hét lên:

Beidou ngay lập tức đứng khựng lại, tiếng cười cũng im bặt, trên mặt xuất hiện vẻ bối rối. Thoma đứng kế bên cũng thừ mặt ra, một đôi mắt cá c·hết nhìn Takeo.

“Xin hỏi vị này là?”

Beidou nhìn thấy người trước mặt liền khẽ cười, vỗ vỗ lưng của nàng nói:

“Ngươi nghe thiếu rồi, ta còn bị cách chức khách khanh, hiện tại chỉ là một gã thường dân mà thôi.”

Takeo cùng Yoimiya cũng thức thời tạm biệt Beidou không làm phiền nàng cùng Thoma nữa. Tuy nhiên đến lúc đi ngang qua Beidou bỗng nhiên nhìn hắn một cái, ánh mắt hừng hực như lửa nhếch khóe miệng nói:

“Tiểu tử, thời tiết của Inazuma càng ngày càng kém, nếu cứ tiếp tục như vậy thì lần hợp tác tiếp theo nói không chừng sẽ phải tăng thêm thù lao cho Nam Thập Tự chúng ta thôi.”

Yoimiya nghe Beidou hỏi vậy liền kéo cánh tay của Takeo mỉm cười trả lời:

“Tha cho ta đi Beidou đại tỷ, ta tài học thô thiển lại lêu lỏng thất nghiệp, hiện tại chỉ là một gã phụ tá bình thường mà thôi.”

“Đại tỷ, thật sự không sao chứ? Inazuma hiện tại không còn như xưa, chúng ta tự tiện tiến vào như này, ngài nhìn đám quân Mạc Phủ bên kia đang canh chừng chúng ta-“

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Nghe nói hai người các ngươi cãi nhau?