Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Gặp Lại Em, Gặp Lại Anh

Mộc Mộc Mộc Mộc

Chương 14: Chương 14

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Chương 14


Còn nếu cô đồng ý... thực ra Giang Nhiên chưa từng dám nghĩ đến khả năng này.

42 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

38.

Ống tay áo sơ mi của Giang Nhiên có dính máu. Anh im lặng, chỉ hơi ngẩng cằm, ra hiệu về phía phòng khám. Bên trong, bác sĩ đang kiểm tra cho một người phụ nữ.

“Bao năm rồi, con vẫn chưa quên được sao?”

Bà cũng nhận ra mình lỡ lời. Môi mấp máy, nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa.

"Ai bảo cô tới đây."

Là cô gái ban nãy. Vết thương đã được xử lý, cô đã thay sang bộ đồ bệnh nhân, trên cổ tay đeo vòng tay màu vàng có ghi tên: Chúc Linh.

Chúc Linh hoàn toàn tuyệt vọng.

Mẹ chồng bảo người đưa Giang Miên ra ngoài, sau đó đến tìm anh nói chuyện. Bệnh tình của anh chưa khỏi, còn ho khẽ vài tiếng, bàn tay siết thành nắm, đặt trước môi để kiềm lại. Xương gáy nhô cao, khiến cả người trông gầy guộc đến đáng thương.

"Giang tiên sinh..." Chúc Linh chặn đường, giọng nói run rẩy, nước mắt rưng rưng: "Tôi không cố ý.”

Nhưng may mắn thay, anh đã kịp kiềm chế lại, hít sâu một hơi.

"Hãy đưa tôi về, chôn cạnh Lê Kha." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tiên sinh, vừa rồi anh chưa kịp ghi số của tôi đâu."

40.

Ánh mắt anh nứt vỡ, để lộ sự cực đoan đầy chông chênh. Một Giang Nhiên mất kiểm soát là một kẻ điên không lý trí.

Bãi đỗ xe là lối đi dành riêng cho VIP.

Mọi chuyện đều có sắp đặt. Ngay từ đầu, gương mặt của Chúc Linh đã có nét tương đồng với Lê Kha, sau khi chỉnh sửa thêm, mức độ giống nhau đã đạt đến 90%.

“Mẹ!”

Thẩm Dung tìm thấy Giang Nhiên ở bệnh viện.

"Ừm."

Cô ta mắc một căn bệnh mà chỉ người có tiền mới có khả năng điều trị. Có người nói với cô ta rằng, tổng giám đốc tập đoàn Giang thị luôn đau đáu nhớ về người vợ đã khuất.

Vài ngày sau, cô ta nhận được một khoản trợ cấp y tế.

"Cô ấy..."

Cô ta chỉ có thể chờ c·h·ế·t.

Bình thản, trống rỗng, như một con rối không có linh hồn. Lê Kha qua đời, mang theo cả linh hồn của anh. Trong ánh mắt của Giang Nhiên, Thẩm Dung nhìn thấy một từ: Chán sống.

Từ lúc bệnh tình của Giang Nhiên dần lộ ra, cậu ta đã nhiều lần khuyên anh đi điều trị. Nhưng vào chính ngày hôm đó, Giang Nhiên nói một câu khiến người ta lạnh sống lưng:

Chương 14: Chương 14

Nhẫn cưới là do chính tay anh thiết kế.

Chuyện Giang Nhiên xăm hình có thể nhỏ mà cũng có thể lớn. Tin đồn từ công ty lan đến tận Giang gia.

Sau đó, anh rẽ sang hướng khác, không quay đầu lại.

Bất chợt, người phụ nữ hét lên một tiếng. Từng giọt m.á.u nhỏ xuống sàn. Cô ấy ngước lên, bàn tay nhuốm m.á.u siết lấy tay áo hắn.

Lần này thời gian trôi qua rất nhanh.

Mà là một người có gương mặt giống tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chính anh nhờ Thẩm Dung hỏi Lê Kha có muốn kết hôn hay không.

Khi ấy, anh đã chuẩn bị ba phương án.

"Xin... xin lỗi anh, tôi không cẩn thận."

Giọng điệu chậm rãi hơn, cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi.”

Bởi anh không tin rằng Lê Kha sẽ yêu mình.

Nếu cô do dự, anh sẽ gặp cô, dùng sự chân thành để theo đuổi.

“Giang Nhiên, rốt cuộc con đang làm cái gì vậy! Lê Kha có tốt đến đâu đi nữa, nó cũng đã mất rồi. Nhiều năm như vậy, tình cảm có sâu đậm thế nào, con cũng nên buông xuống.”

Thẩm Dung nhìn theo, sững sờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu cô từ chối, anh sẽ nhờ Thẩm Dung làm trung gian giúp cô giải quyết nợ nần rồi biến mất khỏi cuộc đời cô.

Cơ thể tôi nhẹ dần đi mà không hay biết.

"Không cần."

Bà vừa tức giận lại vừa xót xa:

Không phải tôi.

Ra khỏi phòng khám, anh bị một người chặn lại.

Giang Nhiên không có ý định trò chuyện:

Trợ lý rời đi để xử lý công việc còn dang dở. Thẩm Dung xoa thái dương, giọng điệu bất lực:

Thẩm Dung nghẹn lời, tức đến mức chẳng biết phải nói gì.

Rất giống. Đến cả nốt ruồi nơi khóe mắt cũng không sai lệch. Nhưng có thể bắt chước gương mặt, lại chẳng thể học được từng ánh mắt, từng nụ cười của Lê Kha.

Quay trở lại thời gian một tiếng trước.

Người phụ nữ không chịu đi, nhất quyết đòi bồi thường. Hôm nay Giang Nhiên đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, cảm lạnh kéo dài khiến anh còn ho ra máu.

Về sau, khi ngày cưới được ấn định, Giang Nhiên gác lại toàn bộ công việc, bay ra nước ngoài chỉ để mang về viên kim cương đẹp nhất dành cho cô.

Tôi nhìn đến mức mắt cay xè, cứ thế dõi theo thật lâu.

Tin tức Giang Nhiên ho ra m.á.u đã được công ty ém nhẹm.

Cô giả vờ ngây thơ, nghiêng đầu cười tít mắt: "Anh nói gì cơ?"

Chỉ có hai người biết: Trợ lý và Thẩm Dung.

Sau khi kiểm tra cho Giang Nhiên xong, Thẩm Dung lộ rõ vẻ mặt không mấy lạc quan. Cậu ta vừa định nói một tràng dài thì Giang Nhiên đã lên tiếng trước: "Sắp c.h.ế.t sao?"

Giang Nhiên không rơi một giọt nước mắt.

Tất cả sự giả dối, vụng về đều phơi bày. Dù Giang Nhiên không nói gì, nhưng ánh mắt anh khiến người ta không khỏi cảm thấy xấu hổ.

39

Tên người tài trợ: Lê Kha.

"Tiên sinh đến khám bệnh sao?"

"Cậu bị thương ư?"

41

Mặt trong chiếc nhẫn của anh có khắc một dòng chữ:

Tối qua Giang Miên sợ đến phát khóc. Con bé ngày càng lo lắng, cứ quấn lấy anh, năn nỉ cha đến bệnh viện để điều trị nghiêm túc.

Mọi người đều nói, vợ chồng bọn họ chẳng hề có tình cảm đúng như những lời đồn đại bên ngoài. Nhưng chỉ có Thẩm Dung biết, cuộc hôn nhân mà không ai tin tưởng ấy, thực chất là do chính Giang Nhiên cầu xin mà có.

Giang Nhiên không biểu lộ cảm xúc gì.

"Thẩm Dung, nếu tôi c.h.ế.t rồi.”

Cô ta đã đứng đợi từ trước. Nhưng rõ ràng, kế hoạch còn chưa bắt đầu đã thất bại thảm hại.

"Đừng hành hạ bản thân nữa. Cậu định không sống qua tuổi ba mươi thật à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Muốn cùng Lê Kha bạc đầu giai lão.

Cô ấy đưa tờ giấy ghi số liên lạc. Ánh mắt Giang Nhiên dừng lại trên khuôn mặt cô ấy ba giây, sau đó dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào gạt tàn.

Có người va quẹt vào xe của Giang Nhiên. Người đó viết vội một tờ giấy, định kẹp vào tay nắm cửa nhưng kính xe lại hạ xuống. Cô gái ấy thoáng ngây ra, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc, giọng nói có chút lắp bắp:

"Tôi chỉ muốn được sống."

"Làm ơn... gọi bác sĩ giúp tôi."

"Là Lê Kha sao?"

Giang Nhiên dừng bước, nhắc nhở: "Bệnh nhân không nên xúc động quá mức."

Anh đóng cửa xe, rút chìa khóa xuống xe, phía sau, cô gái kia cũng vội đuổi theo, bước vào thang máy cùng anh. Cô ấy nhìn anh, ánh mắt có phần mập mờ:

“Huống chi, giữa hai đứa có cái gì…”

Giang Nhiên tự gật đầu, thản nhiên kết luận: "Không c.h.ế.t được, chẳng có gì to tát cả."

Ba năm trước, Lê Kha đã mất rồi.

Có lẽ, trong ký ức của Giang Nhiên, cái tên Lê Kha đã ngày càng trở nên xa lạ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Chương 14