Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Gamer Xưng Bá Dị Giới

Đang Cập Nhật

Chương 117: Cơ quan

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Cơ quan


Một vài vị trưởng lão tại trường quan sát thì cũng bắt đầu bàn tán:

- Không thể nào, Giai Giai nay đã là thất tinh Đại Võ Sư thì mới là người về nhất chứ.

- Lần này ta ngược lại coi trọng Phạm Thanh Nhã nhiều hơn.

- Đường cụt rồi !

-------☆☆☆☆-------

Phạm Bạch Ngôn liền lắc đầu cười nhạt mà không nói gì.

- Mặc dù ta rất có hứng thú nghiên cứu cấu tạo của các ngươi một chút nhưng danh ngạch lần này đối với ta quan trọng hơn nhiều.

- Sợ gì không dám !

- Rầm !!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Con mẹ nó ngươi dám đánh cược không !

- Phạm Minh lần trước tại tộc hội biểu hiện cũng không kém, cảnh giới cũng đã là ngũ tinh Đại Võ Sư nên có hy vọng khá lớn đạt giải nhất đấy.

Mọi người im lặng, may mắn cái từ này hoàn toàn không có trong từ điển của tên đệ tử kia của đại trưởng lão. Mọi người nghĩ đến thứ được đặt ở bên trong tòa kiến trúc kia thì âm thầm lắc đầu ngao ngán.

Hai bên vách tường của căn phòng bắn đầu xuất hiện những cánh cửa được mở ra sau đó sáu sinh vật hình người toàn thân làm bằng kim loại màu đồng tiến ra ngoài.

Bỗng có một vị trưởng lão phản bác: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Fan của hai người tạo thành hai thái cực nhổ nước bọt lẫn nhau rất ác liệt.

Phạm Thiên kiểm tra mấy cái thùng gỗ một chút thấy không có gì đặc biệt thì liền quay trở lại theo đường cũ và lúc này hắn mới đi về phía thông đạo bên phải so với lúc mới tiến vào căn phòng.

Mọi người vội vàng chạy tới xếp hàng để nhận lấy lệnh bài, Phạm Thiên đứng ở khoảng giữa thì sau năm phút cũng tới lượt. Hắn đưa ra lệnh bài gia tộc để chứng minh thân phận sau đó nhận lấy một tấm lệnh bài rồi đứng qua một bên.

- Xem ra là mình phải tự tìm đường rồi.

- Giai Giai mới về nhất !

Mấy vị trưởng lão nhìn nhau nói:

Phạm Bạch Ngôn thần tình nhàn nhã cười đáp lại:

Cho dù có tới sau con nhưng đối với những người tham gia lần thi tuyển này cũng không phải quá khó giải quyết.

Đại trưởng lão cũng hết sức đau đầu nói:

Những con người máy bắt đầu lao về phía Phạm Thiên, tốc độ của chúng tuyệt đối không hề chậm chút nào.

Mấy vị trưởng lão nghe vậy thì liền bỏ qua Phạm Thiên và tiếp tục bàn tới người khác.

Hắn cảm thấy xung quanh có không gian trận pháp đang dao động nên phía bên trong tòa kiến trúc này hẳn là phải lớn hơn rất nhiều so với phía bên ngoài.

Đại trưởng lão cười khổ, mặc dù hắn là đại trưởng lão của Phạm gia nhưng cũng chỉ có hai danh ngạch, ngoại trừ bản thân hắn chiếm mất một cái thì một cái khác đã để dành cho cháu gái Linh Nhi của hắn rồi nên tên đệ tử kia mới phải tới đây tham dự vào lần thi tuyển này.

Mấy vị trưởng lão kia cũng thi nhau gật đầu đồng ý. Khác với những tộc nhân khác thì các vị trưởng lão hiểu rõ bên trong tòa kiến trúc kia đang có thử thách gì nên họ càng thêm coi trọng thất tinh Đại Võ Sư Phạm Giai Giai.

Phạm Thiên rẽ trái (lúc này main đi ngược lại nên nó nằm ở bên trái) tiến vào trong một thông đạo dài hơn hẳn so với thông đạo vừa rồi và sau đó tới được một căn mật thất hình chữ nhật dài.

……

- Rắc !!! Rắc !!!

Phạm Thiên lập tức tiến về phía trước, về phần đám người máy này thì hắn có thể hỏi mượn được nó từ Phạm Thường Hi. Hắn không tin rằng một ngũ giai Trận Pháp Sư như nàng lại không có những thứ tương tự như đám người máy này.

Lối đi đằng sau lưng Phạm Thiên bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa sắt lớn chặn lại đường quay về của hắn.

- Ta thấy tên nhãi đệ tử của đại trưởng lão lại càng có khả năng thông quan sớm nhất.

Huyền Thiết Côn trên tay Phạm Thiên đánh mạnh vào chân của một con người máy khiến cho nó lập tức gãy lìa ra và con người máy đã lảo đảo.

Thậm chí là đại thiếu gia của Phạm gia, Phạm Bạch Ngôn cũng có mặt ở đây.

Phạm Thiên thử tiến về phía thông đạo đối diện mình và đi dọc theo đó tới được một căn mật thất trống rỗng chỉ có một vài cái thùng gỗ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Tên tiểu tử đó ta có gặp qua, cảnh giới chỉ là bát tinh Võ Sư, muốn chiếm được một danh ngạch đã là khó như lên trời rồi.

- Người ta đang là thi tốc độ thứ không phải thi võ lực, Phạm Giai Gia mặc dù cảnh giới cao cũng chắc gì đã thông quan nhanh bằng Minh ca.

- Ta thấy nha đầu Giai Giai kia cũng không tệ, năm nay mới 26 tuổi không thông qua quán đỉnh mà tu luyện tới thất tinh Đại Võ Sư cũng là kỳ tài hiếm thấy.

Mọi người liền quay qua nhìn về phía đại trưởng lão. Ai mà không biết tên đệ tử của đại trưởng lão sinh ra đã như là thiên sát cô tinh, vận rủi quấn thân. Mặc dù một thân chiến lực không hề tệ thế nhưng bên trong thử thách lần này thì may mắn cũng đóng một vai trò cực kỳ quan trọng.

- Nhắc tới Chiến lão, không phải hắn còn có một tên đệ tử cũng mới tới hoàng thành sao ? Tên tiểu tử đó còn là đệ tử của thất muội nữa, có lẽ cũng sẽ là một con hắc mã đấy.

Phạm Thiên bắt đầu tiến hành thôi diễn hướng đi của trận pháp, sau một lát hắn liền tiến về hướng 11 giờ và đi không lâu thì đã tới trước một thông đạo khá rộng.

- Không biết các vị có coi trọng người nào không ?

- Tiểu nha đầu đó dù không tệ nhưng cũng chỉ là tam tinh Đại Võ Sư, muốn lọt vào top 10 có lẽ không phải vấn đề nhưng muốn về nhất e rằng hơi khó.

Sau mười lăm phút toàn bộ hơn 800 người tham gia đều đã nhận được lệnh bài thì các vị chấp sự liền ra hiệu cho bọn họ tiến vào bên trong tòa kiến trúc. Đám phụ huynh đứng bên lúc này mới tiến hành di chuyển về phía bên kia của tòa kiến trúc sau khi các vị chấp sự đóng lại cánh cửa sắt nặng nề.

Ở phía bên kia, đã có không ít người đang đứng chờ ở đó rồi, một số vị trưởng lão cũng đã tới để quan sát xem ai se là người vượt qua được 800 người còn lại để trở thành 10 người thông quan nhanh nhất.

Một vị trưởng lão trông khá trẻ tuổi lên tiếng:

Linh Nhi đứng ở bên cạnh gia gia của mình thì trong lòng âm thầm cổ vũ cho Phạm Thiên. Phạm Giang Tích cũng có mặt ở nơi này, cha của hắn thân là chấp sự thì cũng đạt được một danh ngạch nhưng đã nhường lại nó cho con trai mình nên hắn không cần phải thi tuyển.

Một vị trưởng lão thấy không khí có vẻ gượng gạo liền quay qua hỏi Phạm Bạch Ngôn đứng ở bên:

Những đám người này đều đang thi nhau đoán xem ai sẽ về nhất, hai phe nổi bật nhất là đang ủng hộ hai người là Phạm Minh cùng Phạm Giai Giai. Phạm Minh lớn lên tuấn tú đẹp trai nên có rất nhiều thiếu nữ trong tộc ủng hộ còn Phạm Giai Giai dung nhan tú lệ, làm người hòa nhã nên rất được nam tính hoan nghênh.

- Hắc hắc, gì chứ so trận pháp thì ta sẽ không thua ai đâu !

Phạm Thiên tiến vào bên trong thì liền thấy xung quanh đã không còn một bóng người nào cả. Mặc dù bên trong khá tối nhưng nhờ vào ánh sáng nhàn nhạt không biết được phát ra từ đâu Phạm Thiên vẫn có thể quan sát được mọi thứ xung quanh một cách dễ dàng.

- Con mẹ nó người máy !!!

Có vẻ như chúng là sản phẩm kết hợp giữa luyện khí và trận đạo, mỗi một con đều cực kỳ tinh xảo và cử động đều hết sức thuận lợi chứ không giống như những con robot nửa mùa tại tiền thế.

- Phạm Thanh Nhã ? Có phải là tiểu nha đầu mà lần trước Chiến lão mang tới không ?

Phạm Thiên dọc theo thông đạo khoảng một khắc thì đã tới được một gian mật thất rất rộng. Hắn cẩn thận quan sát xung quanh thì liền thấy được một số những cạm bẫy được ẩn giấu bởi trận pháp.

- Nếu thằng nhãi đó may mắn không gặp phải thứ đó thì vẫn có hy vọng về nhất, nếu không có lẽ ngay cả top 10 cũng không chen chân vào nổi.

Bằng Phá Vọng Chi Nhãn của mình Phạm Thiên dễ dàng vượt qua những cạm bẫy đó và tiến vào bên trong một căn phòng.

Chương 117: Cơ quan (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này các vị tộc nhân đang bàn tán xôn xao xem ai sẽ là người thông quan đầu tiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phạm Thiên nhận ra đám người máy này cũng không quá mức đáng sợ, tốc độ và cường độ thân thể của chúng cùng lắm chỉ ngang với tam, tứ tinh Võ Sư là cùng.

Ngay khi con người máy cuối cùng ngã xuống thì cánh cửa sắt ở phía sau lưng Phạm Thiên đã một lần nữa mở ra và bên phía đối diện cũng xuất hiện một lối đi mới.

Sáu con người máy quay qua nhìn về phía Phạm Thiên và đôi mắt bằng bảo thạch của chúng bỗng phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ giống như lũ robot chuyển sang trạng thái chiến đấu vậy.

Nhưng trong mắt Phạm Thiên tốc độ này của chúng cũng không nhanh lắm nên ngay khi đám người máy tiếp cận thân hình của hắn đã lóe lên và lướt qua một con người máy.

- Rầm !! Rầm !!

- Không biết thiếu tộc trưởng có coi trọng ai không ?

- Không, là Minh ca…

- Xem ra mình còn khá nhiều thứ phải học hỏi từ sư phụ.

Lúc này đây ở ba vách tường còn lại của mật thất này đều có một thông đạo riêng biệt và chỉ thông qua thôi diễn trận pháp thì hắn cũng không thể tìm được lối đi chính xác.

- Rắc !!!

Phạm Thiên giật mình khi nhìn thấy đám người máy này, hắn vội vàng lấy ra Huyền Thiết Côn và cẩn thận quan sát những tên người máy này.

Phạm Thiên không chút chần chừ lao tới t·ấn c·ông, dưới côn pháp của hắn mấy con người máy này nhanh chóng b·ị đ·ánh tới mức mất đi khả năng di chuyển.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 117: Cơ quan