Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 53: Buồn cười

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Buồn cười


Chu Hi Dật bèn lấy thân phận thương gia ở lại khách đ**m.

Một lát đối diện, Tạ Tranh cuối cùng cũng rụt cổ lại, không còn bộ dạng hào hứng nói cười vừa rồi, chỉ cúi đầu nhìn Võ thị, nói: “Thư viện dạo trước có trộm, lấy đi đồ quý giá. Vốn là con mai phục muốn bắt sống, kết quả lão tam Từ gia cứ nhất định phải đi theo làm đuôi, suýt nữa đã kinh động đến trộm. Con bận bắt trộm, hắn luống cuống chân tay kéo chân sau không nói, còn suýt nữa đốt luôn cả phòng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

A Yên ngạc nhiên, chợt nhớ ra chuyện Tạ Thục khoe khoang với nàng khi ra khỏi Chiếu Nguyệt Đường hôm qua, không khỏi nói: “Đây là bộ váy mới làm sao?”

“Không đi.”

Tạ Đĩnh thấy cô muốn khép sách lại để phi tang chứng cứ liền nhanh như chớp tiến lên, ngón tay kẹp vào trang sách nàng vừa đọc, cổ tay hơi dùng sức, liền đoạt được thoại bản. Lật ra xem, trên đó đang viết về chuyện bọn cướp hung hăng làm bậy, b·ắ·t· ·c·ó·c tiểu nương tử qua đường, có nửa điểm buồn cười nào đâu?

Việc tìm kiếm sào huyệt của thích khách, khi tang lễ của Tạ Mạo còn chưa xong, Tạ Đĩnh đã phái người đi.

Chiến sự Lũng Hữu ở ngay trước mắt, Tạ Đĩnh không có thời gian rảnh để phái nhân thủ đến địa bàn của Lương Huân để diệt tận gốc sào huyệt của chúng, nhiệm vụ được giao cho những nhân thủ đó là tìm hiểu rõ ràng bàn tay đen phía sau.

Ở kinh thành, nàng từng nhìn thấy lễ Thân Tằm của Hoàng hậu từ xa, đó là do Lễ bộ và Nội đình hợp lực tổ chức, được tổ chức hàng năm và là một điển phạm về quy tắc. Hiện tại, phủ vương gia tổ chức lễ than tằm, cũng là theo ý chỉ của Thiên tử, truyền ý chỉ thân tằm của Hoàng đế và Hoàng hậu đến muôn dân thiên hạ, ngoại trừ quy chế giảm bớt rất nhiều, những thứ khác đều giống nhau, học không khó.

Đang vẽ thì ngoài cửa có tiếng của Tạ Thục.

“Ừm.” A Yên vội vàng cắn môi.

Võ thị thấy nàng hiểu ngay lập tức, đương nhiên là vui mừng.

Tạ Đĩnh bèn ở lại đây bàn bạc mọi việc trong hai ngày.

Mãi cho đến khi Thập Châu Xuân đột nhiên trở nên vắng vẻ, không còn sự đồng hành âm trầm nhưng từ ái của Tạ Mạo, cậu bé mới mơ hồ nhận ra ý nghĩa chân thật của việc phụ thân rời đi. Lúc đầu cậu bé sẽ khóc lóc, dù người lớn dỗ dành cũng không chịu nghe, đứa bé nhỏ tuổi khóc thật đáng thương, khiến A Yên rơi lệ không nói, ngay cả Võ thị tính tình cương cường như vậy, cũng ôm con đỏ hoe mắt.

“Những thích khách kia.” Tư Dụ vẫn kiệm lời như vàng, đôi mắt trầm tĩnh không mang cảm xúc nhìn về phía Tạ Đĩnh, “Bọn họ đến từ đâu?”

Một lát im lặng, Tư Dụ cảm nhận được hảo ý của hắn, trở tay nhận lấy đồ vật, nói: “Đa tạ.”

A Yên thông qua cánh cửa sổ khép hờ nhìn ra, liền thấy Tạ Thục dắt Tiểu Tạ Dịch, đang cười nói chuyện với Điền ma ma. Chú c·h·ó lông xoăn đen sì nhìn thấy thỏ được nuôi trong sân, đột nhiên lao tới, khiến thỏ sợ hãi chạy trốn. Hai đứa nhỏ vô duyên vô cớ đuổi theo, một đứa trắng trẻo đáng yêu, một đứa đen như than, Tiểu Tạ Dịch nhìn thấy trong mắt, không khỏi bật cười.

Thiếu niên lớn lên trong thư hương môn đệ, tuy đối với việc rong ruổi sa trường lập công xây dựng sự nghiệp đã từng có rất nhiều mơ tưởng, nhưng khi thật sự bị ném vào quân doanh, mỗi ngày đều phải chịu đựng huấn luyện té ngã chịu đòn, ăn không ít khổ sở.

Trong lòng Tạ Đĩnh sinh ra lo lắng, nhưng không hề lộ ra nửa phần, chỉ lấy đầu ngón tay nhẹ gõ lên bàn đá, nói: “Hôm nay gọi ta đến là để nói điều này?”

Tạ Đĩnh theo vào, bên trong không một bóng người.

Sau này thì có chút trầm mặc, luôn buồn bã không vui.

Ngày hôm đó, mây đen che phủ, khi ra khỏi Triệu Nguyệt Đường thì bắt đầu mưa phùn.

Bây giờ xem ra, người thua cược dâng tranh chính là Từ Bỉnh Quân.

A Yên có chút ngại ngùng.

Cũng may xuân quang tươi đẹp, có rất nhiều việc có thể làm.

Sau khi xác minh, thân phận được xác nhận không sai.

“Là con sơ suất. Đã để hắn đi theo làm đuôi, đáng lẽ phải để mắt đến hắn, không để hắn làm hỏng việc.”

Tạ Đĩnh liền thu tay, thấy thiếu niên cố chấp ngăn cản hắn, lạnh giọng nói: “Chỗ ở bí ẩn cao thủ như mây, ngươi đơn thân độc mã đi rất nguy hiểm.”

“Điện hạ cũng từng bị đánh sao?” A Yên đôi mắt đẹp trợn tròn, rõ ràng là ngạc nhiên.

“Không yên tâm về A Yên?”

“Đều có đủ cả.” Tạ Thục cười đầy ẩn ý.

………..

Cậu bé đã rất nhiều ngày chưa cười rồi.

Võ thị nói hắn sau khi bị đánh còn bị phạt trồng cây chuối, không có ma ma trông giữ, Tạ Đĩnh không yên tĩnh được sẽ lấy cánh tay làm chân, ở trên mặt đất hứng thú bừng bừng luyện tập lực cánh tay. Mãi đến khi bị Tạ Cổn phát hiện, roi mây nặng nề quật tới trước mặt, mới ngoan ngoãn trồng cây chuối trở lại, ở góc tường một mình đợi nửa ngày.

Thật ra không phải muốn đi báo thù.

Còn chưa đọc xong, lại bị A Yên cướp lại.

Biệt viện, Chu Hi Dật chờ đợi đã lâu, mấy vị lão tướng cũng đã lục tục đến.

A Yên không nhịn được cười, đợi Tạ Tranh đi xa rồi mới cười nói: “Tam đệ đã rất xuất sắc rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong loại truyện này thường nói chuyện kỳ quái, không thiếu chuyện phong lưu, dùng để giải buồn thì rất thú vị, đưa cho Tạ Đĩnh xem thì có hơi kỳ quái. Trước đây nàng mang đến những quyển đó đều khóa trong sương phòng, dù có lấy ra đây xem, cũng đều cất đi không để lộ dấu vết khi Tạ Đĩnh đi vào, hôm nay bị hắn đoạt đi xem, thật sự là quá bất ngờ.

A Yên cười đến mức gục xuống bàn, vai khẽ run rẩy.

Do Tiết độ sứ Kiếm Nam Chu Thủ Tố tự tay viết, nói sự việc bàn luận liên quan đến trọng đại, thư tín khó có thể diễn đạt hết ý, người này là con trai út của ông ta Chu Hi Dật, sự việc hai nhà mưu tính Tạ Đĩnh có thể bàn bạc với hắn.

Thị vệ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, gõ cửa.

Lời này nói cũng không hề kiêng dè.

Giờ phút này Tạ Đĩnh dẫn người phi ngựa ra khỏi thành, là muốn đi trang diện thao trường.

Mặt Võ thị trầm xuống, không giận mà uy.

Thiếu niên liếc mắt nhìn rồi không nhận, xoay người muốn đi.

A Yên mỉm cười, bảo Lư ma ma ôm thỏ đến cho cậu bé chơi.

Hôm qua ở Chiếu Nguyệt Đường, lão thái phi nói rằng những ngày lễ tết bận rộn, chưa may y phục mùa xuân cho các nữ quyến trong phủ, nên để Võ thị tìm thợ thêu, thợ may và vải vóc gấm vóc, rồi sau này sẽ may cho mỗi người vài bộ. Sau khi mọi người tản ra, Võ thị có việc phải đến thư phòng, A Yên cùng Tạ Thục đi cùng nhau, Tạ Thục nói rằng váy xuân của nàng ấy đã may xong rồi, là do nàng đánh cược thắng được ba bức tranh, thêu lên áo, so với hoa văn bình thường thì mới lạ hơn nhiều.

Bên cạnh, Ngọc Lộ bưng trà thơm tới, Tạ Thục tùy ý nhận lấy, ngồi xuống dưới giàn tử đằng che mát, vạt váy xòe ra, trên đó là những đóa hải đường mới nở xinh xắn, có cánh bướm lượn lờ. Ngay cả trang phục cũng được phối hợp hết sức thanh nhã, hoa lụa cài trên búi tóc sống động như thật, dải lụa kết hạt châu vàng rủ xuống phía sau búi tóc, theo bước chân nàng lay động nhẹ nhàng, càng thấy rõ vẻ yểu điệu thục nữ của thiếu nữ.

Võ thị cười nói: “Con cái nhà thư hương môn đệ, phần lớn đều hiểu biết lễ nghĩa, phải nuôi dưỡng thành người quân tử khiêm tốn. Nhà chúng ta lại khác, người phải ra trận cầm quân g·i·ế·t địch, không thể chỉ dựa vào mưu lược và lễ số, luôn phải có chút cương liệt huyết tính. Nhưng cũng không thể quá mức, tránh nuôi thành kẻ vũ phu không coi ai ra gì. Cái chừng mực này phải nắm bắt như thế nào, đều là mò mẫm đá qua sông. Nói ra thì, nó cũng từng chịu không ít oan ức đánh đập.”

A Yên nghe vậy thì ngạc nhiên, “Huynh ấy lại bị dạy dỗ sao?”

A Yên mím môi, cố gắng nhịn cười, từ trên ghế bành đứng dậy nói: “Điện… Phu quân đã về, đã dùng cơm chưa?”

Năm tháng phong hoa in dấu trên váy áo, quý giá không chỉ là bức tranh được thêu lên đó. A Yên nhìn đường muội đã đến tuổi gả chồng, tư đungieemx lệ, thừa lúc những người khác đang trông nom Tiểu Tạ Dịch, liền ghé lại gần, thấp giọng trêu chọc: “Thì ra muội đi theo Tạ Tranh ra ngoài, không phải là để luyện cung ngựa bắn tên, mà là để thắng cược”

Cả viện ngập tràn ánh xuân, bên cạnh lối đi, cỏ biếc trải thảm, gió lay nhẹ cành hoa, cũng lặng lẽ v.uốt ve tà váy thêu gấm.

Thấy Tư Dụ đột nhiên xuất hiện, bèn ghìm ngựa vào hẻm nhỏ, ra lệnh cho tùy tùng canh giữ bên ngoài.

Phiên vương hay là sai dịch, trong mắt hắn đều không có gì khác biệt lớn.

Mưa nhỏ chưa dứt, hắn khoác áo mưa trên người khô ráo nhưng dưới chân vạt áo lại ướt sũng.

A Yên cố gắng nhịn cười, thần sắc lại không giấu được vẻ trêu chọc.

Những năm trước mỗi khi đến mùa xuân, nữ quyến trong phủ ít nhiều cũng sẽ đi đạp thanh vài lần, Võ thị và Cao thị cũng có thể nhân cơ hội này cùng người nhà mẹ đẻ thưởng xuân tìm niềm vui. Năm nay xảy ra chuyện của Tạ Mạo, việc đạp thanh du ngoạn tự nhiên là miễn. Lão thái phi bệnh tật ốm yếu không có bao nhiêu tinh thần, lại phải lo lắng chuyện hôn sự của Tần Niệm Nguyệt, rất ít khi ra cửa. Võ thị gần đây chân không khỏe, lười nhúc nhích, A Yên dù sao cũng là em dâu của Tạ Mạo cũng không nên phô trương, tránh chọc người để ý.

Nói xong, nhảy lên mái nhà.

A Yên gật đầu, “Rất đẹp. Nhưng hoa văn này thật mới lạ, rất có pháp họa, không phải là do thợ thêu bình thường vẽ đâu nhỉ?”

Sau đó, hắn dạo một vòng trong thành, giả bộ không thể đàm phán thành mối làm ăn, ủ rũ ra khỏi thành. Rồi do Giả Tuân đích thân sắp xếp, mời đến biệt uyển ngoài thành, lại triệu tập thân tín trọng tướng đến, cùng bàn đại sự.

Hiện tại cậu bé cuối cùng cũng đã khá hơn.

“Ở đâu?”

“Đã dùng rồi. Nàng cười gì?”

Tư Dụ thật ra chưa từng nghĩ tới chuyện này, chỉ nhìn về phương xa nói: “Nàng ở đâu, ta ở đó.”

Tạ Tranh ngồi trên bồ đoàn, tự rót trà uống, cười nói: “Mấy hôm trước nhị ca bắt bọn con huấn luyện, từ đô úy đến tân binh, ai bị điểm tên đều bị ném xuống nước luyện nửa ngày, vừa lăn bùn lầy vừa leo bãi cát, đứng lên cũng không cho thay quần áo. Còn thảm hơn thế này nhiều.”

Võ thị hừ một tiếng, nhìn hai vai hắn ướt đẫm, đưa tay muốn thử xem ướt đến mức nào. Nếu ướt sũng thì nên nhanh chóng thay, tránh bị cảm lạnh.

Tạ Đĩnh sao có thể tin?

Trong thành Ngụy Châu vẫn còn không ít tai mắt từ kinh thành đến, Tạ Đĩnh cố ý mượn mắt của bọn họ để đưa tin giả lầm đường Cát Phủ, cũng không hoàn toàn nhổ bỏ. Người lạ vãng lai vương phủ khó tránh khỏi khiến người để ý, để bảo đảm không xảy ra chuyện gì, hôm đó cũng không nói chuyện chi tiết, sau hai nén hương liền đưa người ra khỏi phủ.

Mấy ngày sau đó, Tạ Đĩnh vẫn không thấy bóng dáng.

Có gì khó!

Hai bên hẻm nhỏ có nhà dân, Tư Dụ đường nhiên vào nhà.

Lúc nói chuyện, ngoài đắc ý khoe khoang còn có không ít vui mừng.

“Đẹp không?” Tạ Thục mi mày nhuộm ý cười.

A Yên cùng Võ thị trở lại Bích Phong Đường để bàn bạc chuyện vặt, vừa lúc gặp Tạ Tranh trở về phủ sau ngày nghỉ.

Nhưng phần nhiều là do chính hắn mà sinh ra.

Sinh ra trong vương phủ, hưởng hết vinh hoa, đã kế thừa tước vị vương gia này, nắm giữ thiết kỵ hùng binh này, trên người hắn tự có trách nhiệm phải gánh vác. Trước khi tâm nguyện đạt thành, giang sơn vững bền, hắn nhất định không thể giống như Tư Dụ bỏ qua tất cả, đem cả thể xác lẫn tinh thần đều ở trên một người. Mà sai lầm lúc mới thành hôn khiến giữa hắn và A Yên quả thật còn chút ngăn cách, khiến nàng vẫn không dám yên tâm phó thác, còn có lòng muốn hòa ly.

Tạ Đĩnh hôm nay vốn định đi biệt uyển ở ngoài thành.

A Yên nhìn thấy nụ cười hiếm thấy của đứa bé, trong lòng rất vui mừng, vội vàng bước ra, cười nói: “Từ Thập Châu Xuân đến đây sao?”

Một lát trầm ngâm, hắn rốt cuộc cũng nói ra một địa điểm, lại lấy ra một cái minh tiêu và một cái lệnh bài đưa cho, nói: “Đơn thân độc mã mạo hiểm là không nên. Minh tiêu có thể cầu viện điều người, cầm lệnh bài này, người ta phái đi dò la sẽ nghe theo ngươi sắp xếp.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tư Dụ nào để hắn đi?

“Nó là tuổi trẻ hăng hái, luôn phải lúc nào cũng gõ vài câu, tránh cho không biết trời cao đất dày, làm việc mất chừng mực.” Võ thị đưa phong thiếp đã khô cho nàng, trên mặt nổi lên ý cười, lúc khóe mắt năm tháng phong sương hiện lên vài nếp nhăn, trông lại càng thêm từ ái, “Trước kia Đĩnh nhi cũng rất nghịch ngợm, còn hư đốn hơn cả nó. Phụ thân nó còn sống, mỗi tháng đều phải đánh nó một trận.”

Trong sân cây hòe già che bóng, bóng cây lay động, thiếu niên dựa vào thân cây, tuy vẫn là tư thái ít nói trầm mặc nhưng so với khi ủy thân làm xa phu đã bớt đi vài phần thu liễm.

Tư Dụ không thích nói dối, càng không muốn giải thích chi tiết, chỉ lẳng lặng nhìn xuống mặt đất.

Có lẽ là do nghe chuyện xưa, tối hôm đó Tạ Đĩnh đội mưa trở về rất khuya, A Yên đang cuộn tròn trên ghế bành ngẩng lên nhìn thấy, trong đầu hiện lên bộ dạng thuở nhỏ của hắn bị đánh đập.

Nhưng hắn cũng không thể nói gì.

Tên nhóc ranh mãnh, còn muốn gạt người.

“Đưa sách cho ta xem, hoặc là khai thật.”

Giả Tuân đích thân tiếp đón, dẫn đến trước mặt Tạ Đĩnh.

Hai ngày trước, phủ Trưởng sử nhận được một tấm danh thiếp, người đến tự xưng họ kép Nam Cung, vì ngày đến cửa trùng khớp với tin tức bí mật từ Kiếm Nam gửi đến, lập tức mời vào phủ. Hắn mặc toàn gấm vóc lụa là, giả dạng bộ dáng thương nhân, tuy tuổi chưa đến đôi mươi nhưng lại có vẻ lão luyện từng trải sau khi đi bốn phương.

“Xem ra lại có tiến bộ.” A Yên mỉm cười.

“Không, bị đá xuống thì không ghét bẩn nữa, xông lên còn nhanh hơn ai hết, sau này còn đoạt được hạng ba.”

Bộ trang phục như vậy, khác hẳn với lúc mới gặp.

Khi bước ra khỏi Vạn Vân Cốc, lúc phụng mệnh đoạt mạng người, hắn đã biết sẽ có một ngày, hắn cũng sẽ bỏ mạng dưới lưỡi đao. Nhân quả tuần hoàn, tranh đấu lẫn nhau, lúc ấy hắn suýt chút nữa mất mạng dưới tay đối phương, chẳng qua là mỗi người trung thành với chủ nhân của mình, nguyện chiến bại vong.

“Tư Dụ!” Tạ Đĩnh gọi hắn lại, vẻ mặt mang theo vài phần nghiêm túc, đưa minh tiêu cho hắn, nói: “Ngươi và ta không thân không thích. Nhưng nếu ngươi c·h·ế·t, A Yên sẽ đau lòng.”

Ngay lúc này, Tư Dụ lại nhắc đến chuyện cũ, Tạ Đĩnh không khỏi nhướng mày, “Đi báo thù?”

Chương 53: Buồn cười

“Từ Bỉnh Quân?”

Hắn vừa bước vào thì A Yên không để ý, nàng cuộn tròn trong ghế bành, đắp chăn mỏng, chăm chú đọc truyện. Mãi đến khi cảm nhận được động tĩnh của anh, cô mới ngẩng lên, đôi mắt xinh đẹp trong veo ánh lên ý cười, lại cố gắng kìm nén, rõ ràng là đang cười nhạo hắn.

Tạ Đĩnh nhìn hắn, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần.

“Đằng nào về cũng phải ướt, thay làm gì cho phiền!”

A Yên chậm rãi nghiền mực, lại hỏi han nhiều chuyện về Từ Bỉnh Quân.

Nghĩ đến thật sự khiến người ta vui mừng.

Sau khi thư thả một chút, A Yên bắt đầu học về lễ thân tằm.

Yết hầu Tạ Đĩnh nghẹn lại, ánh mắt theo đó mà trầm xuống, “Ngươi chẳng lẽ đang đợi nàng hòa ly?”

A Yên lúc đó đã cảm thấy có gì đó không ổn.

“Sao tỷ đoán trúng vậy!” Tạ Thục hơi ngạc nhiên, rồi đứng dậy cầm váy lên, trải rộng mặt váy ra cho nàng xem, quả nhiên là thanh lệ thác lạc, ý xuân ngập tràn.

“Dịch Nhi nói muốn gặp ngươi, ta liền đưa đến.” Tạ Thục vừa nói, vừa cúi người chọc chọc đứa cháu nhỏ, “Có phải không, bé con.”

Thê tử mình bị nam nhân khác để ý tới, chưa bao giờ là chuyện vui vẻ gì, huống chi Tư Dụ vốn đã quen biết A Yên, ân tình cứu mạng không chỉ là lòng trung thành giữa chủ tớ.

Trong Xuân Ba Uyển, A Yên ngược lại khá rảnh rỗi.


Tạ Đĩnh hơi ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh nhớ ra, ngày đó tại sảnh bên vương phủ, khi Tạ Mạo chỉ nhận thân phận của Tư Dụ, đã từng lấy lời khai của thích khách bị bắt làm căn cứ. Chỉ là lúc ấy hắn bị thương đi đến, vốn là gắng gượng thân thể bày ra khí thế ác liệt, sau lại tận mắt nhìn Tạ Mạo uống thuốc độc mà c·h·ế·t, trong lòng chấn động kịch liệt, nhất thời quên mất.

Tạ Tranh lại cho rằng sắp bị đánh, liền nhảy dựng lên.

“Được rồi được rồi, sau này con sẽ để ý. Mẫu thân và nhị tẩu bận thì cứ làm đi, con đi xem tổ mẫu.” Nói xong, liền quay người chạy đi, như là sợ bị gọi lại dạy dỗ.

Thiếu niên mặc cẩm y ngọc phục đội mưa đến cũng không che dù, vào nhà thì lấy tay lau mặt một cái, tùy ý vẩy đi giọt nước, đầu tóc ướt sũng liền đi vào gian bên. Gặp được hai người đang đối trà bàn việc bên bàn, chắp tay thi lễ vấn an xong, giọt nước trên tóc theo trán lăn xuống, lại tùy tay lau rồi vẩy đi.

Khuôn mặt kia nghiêm nghị như gọt giũa, dưới ánh nến anh tuấn mà đoan trang.

Vốn tưởng là cô nương trong lòng đang giấu giếm điều xấu xa nhưng hóa ra là chính mẫu thân đã đem những chuyện xấu hổ trước đây của mình ra kể hết. Khí thế hung hăng đòi hỏi cũng trong nháy mắt thu lại, thậm chí có chút xấu hổ vì bị vạch trần chuyện xấu.

Cuối cùng, Võ thị viết xong một phong thiếp, đặt bút xuống bên cạnh, ánh mắt liền rơi vào người Tạ Tranh, “Từ công tử tâm tính thanh nhã, không chỉ văn mặc đều tốt, tài hoa nổi bật, đến quân doanh cũng tiến bộ thần tốc. Ngược lại là con, dạo này nhị ca của con bận đến không lo được, ta nghe tiên sinh nói, con suýt nữa đã đốt thư viện rồi?”

Ai ngờ vận may không kéo dài được bao lâu, còn chưa cười nhạo Tạ Đĩnh xong, bụng đã bắt đầu âm ỉ đau. Nàng nhịn một lát, nhận thấy cơn đau càng lúc càng tăng theo tiếng mưa bên ngoài, đột nhiên phản ứng lại — không xong, nguyệt sự tới rồi.

Dù sao, những ngày Tư Dụ làm xa phu chưa từng có nửa điểm vượt quá giới hạn, còn từng vì lời dặn dò của A Yên mà trong lúc nguy hiểm đã rút kiếm tương trợ.

Tạ Đĩnh thần sắc biến đổi, giả bộ nghiến răng uy h**p, “Không được cười!”

Nụ cười kia quá mức không thân thiện, A Yên cân nhắc độ sâu của hai cái hố, cuối cùng đành phải nói: “Hôm nay ở Bích Phong Đường, mẫu thân đã kể cho ta nghe vài chuyện cũ. Tỷ như…” Nàng liếc nhìn Tạ Đĩnh, đáy mắt không nhịn được lại ánh lên ý cười, “Tỷ như phu quân đã từng bị đánh như thế nào, khi thắng khi bại, càng áp chế càng gan dạ.”

Tư Dụ đã cởi bỏ thân phận xa phu vương phủ, liền không cần để ý đến thân phận tôn ti. Từ trước khi phụng mệnh hành sự, hắn không phải chưa từng thử ám sát hoàng thân quốc thích. Đều là thân thể máu thịt, thật sự bị g·i·ế·t nằm trên đất, đều phải nhập thổ an táng tan thành khô cốt, chỗ khác nhau chỉ ở chỗ loại quý nhân này bên cạnh phòng vệ nghiêm mật hơn mà thôi.

——— Nếu thật sự có liên quan đến Tạ Lệ, thì thật khiến người ta kinh hãi.

Cảm giác ngột ngạt quen thuộc lại nghẹn ứ trong lồng ngực.

A Yên nghe vậy bật cười, “Không thể tưởng tượng được bộ dạng điện hạ bị đánh.”

Võ thị thấy thế thì cau mày, nói: “Đây là vớt được con khỉ từ cái mương nước nào vậy, mau đi thay bộ quần áo, trời mưa cũng không biết tránh.”

Nơi đó ở ngoài Hà Đông, thuộc quyền quản hạt của Tiết độ sứ Tuyên Vũ Lương Huân, được giấu rất kín đáo. Bên trong nuôi dưỡng không ít cao thủ, không giống như cách thức nuôi trùng tự tàn sát lẫn nhau để chọn ra cao thủ của Vạn Vân Cốc, thích khách ở nơi đó không chỉ thân thủ xuất chúng, mà còn có ý tứ bày binh bố trận theo quân pháp, hẳn là phía sau còn có cao nhân khác.

Hắn lại kiên trì vượt qua, càng bị làm nản lòng càng dũng cảm.

Sau khi Tạ Mạo ra đi, lúc đầu cậu bé còn chưa hiểu chuyện gì, khi nhìn thấy tang sự bận rộn, còn không biết những điều này có nghĩa là gì.

Nói trong lòng không chua xót, đó là giả.

Ngày nay, nàng ấy bỗng nhiên trở nên thục nữ hơn vài phần?

Đàn không hầu trong gian bên gần như đóng bụi, A Yên ngứa tay đàn hai lần, khi lên đài cao nhìn thấy cả vườn xuân sắc tươi tắn, có chút ngứa tay, không khỏi trở về phòng mài mực trải giấy, vung bút ký tình.

Tạ Đĩnh thân cư vương vị tiết độ một phương, sau khi lập tước đã cùng đám hồ ly già trong ngoài Hà Đông thường xuyên giao đấu, hiếm khi gặp được một người thâm tàng bất lộ mà tính tình lại cố chấp chân thật như vậy, ít nhiều có chút thưởng thức – cho dù thiếu niên này trung thành với thê tử của hắn một cách khác thường.

“Chẳng phải ngươi đã nghe thấy rồi sao, nàng chưa chắc đã nguyện ý ở lại lâu.”

Điều này đều không liên quan đến Tư Dụ, là hắn tự mình chuốc lấy.

A Yên vẫn còn nhớ, khi mới gả đến, Tạ Thục tuy vì mê mẩn thoại bản mà mắc tật cận thị nhưng vì lớn lên trong nhà tướng, từng học qua cung ngựa nên khi chọn trang phục thường chọn loại gọn gàng. Trên búi tóc cũng rất ít khi cài đồ trang sức rườm rà, phần nhiều là trâm cài ngọc bích điểm xuyết, vừa không mất vẻ quý phái của con gái nhà cao môn, cũng có thể tùy thời xắn tay áo phi ngựa, rất là phóng khoáng. Nàng trước đây từng theo Tạ Tranh trèo cây vượt tường, không ít lần gây chuyện, tính tình có thể thấy được.

Lần này muốn đi tìm hiểu ngọn ngành, là do hắn hành tẩu trong bóng tối nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải thất bại lớn như vậy, tự nhiên muốn tìm hiểu rõ ràng lai lịch của đối phương. Nếu có thể nhân cơ hội lấy được độc dược mà đối phương sử dụng, sau này nếu gặp lại, có thể loại bỏ rất nhiều kiêng kỵ. Huống chi, những người kia đã dọa sợ A Yên, ít nhiều khiến hắn trong lòng có chút khó chịu.

Cái tính khí bướng bỉnh này thật là…

A Yên cũng cười, đợi Tạ Dịch chơi đùa đủ với thỏ con, liền dẫn cậu bé cùng đến Bích Phong Đường thăm bà mẫu Võ thị.

A Yên không nhịn được liền cười.

“Ta không cười mà. Ừ, là quyển thoại bản này, chuyện bên trong có chút buồn cười.” A Yên nào dám trêu chọc hắn, vội vàng đổ lỗi cho cuốn sách đang cầm trên tay.

“Không… không có!” Tạ Tranh vội vàng xua tay.

Từ nhỏ đã sống trong vực sâu tăm tối sớm tối không yên, ngay cả cái mạng này dường như cũng có thể có cũng không, Tư Dụ chưa bao giờ dám tham cầu gì, nhưng lời này lại hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng.

Dù sao hắn cũng không có nhà để về.

Chuyện buồn cười này,Tạ Đĩnh bây giờ chắc chắn sẽ không làm.

Tạ Đĩnh ra quân bất lợi, không dây dưa thêm nữa, bưng bộ dáng thẳng tắp đi tắm, bước chân lại rõ ràng vội vàng.

Trời đất bao la, bầu trời rộng lớn, khi bóng dáng đơn độc qua lại, thiếu nữ với nụ cười rạng rỡ là mối liên hệ duy nhất. Từ thuở nhỏ bị mắc kẹt trong thung lũng, lúc nào cũng đầy rẫy nguy cơ, mài mòn tình cảm, lớn lên với lòng h.am m.uốn g·i·ế·t chóc, thế gian đối với hắn mà nói tĩnh mịch như mùa đông lạnh giá, nguy hiểm như đêm tối, ngoài sự sống và nguy hiểm ra thì không còn gì khác.

Thân ảnh quỷ mị chợt lóe qua, lập tức quấn lấy Tạ Đĩnh, hai người giao đấu vài chiêu, một người tung hoành sa trường thủ đoạn lạnh cứng, một người ẩn mình trong đêm tối g·i·ế·t người không tiếng động, đánh ngang tay.

“Vậy tỷ đoán xem là ai vẽ?”

“…” Tạ Đĩnh hơi khựng lại.

Tạ Đĩnh không phải là người có tính khí thích gì được nấy, đứng dậy liền muốn rời đi.

Võ thị tìm đủ mọi cách để dỗ dành cậu bé, mấy vị thẩm thẩm và Tạ Thục cũng thường xuyên đến bầu bạn, ngay cả Tần Niệm Nguyệt gần đây đang ẩn mình trong Chiếu Nguyệt Đường cũng đã đến thăm hai lần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thiếu niên rũ mắt không nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó, đối phương đưa thư mật.

Còn nàng, liền như ánh bình minh bừng sáng buổi sớm, ý xuân được gió ấm mang đến, trên nền đất khô cằn nở ra một đóa hoa dịu dàng, khiến hắn nhìn thấy một chút phong tình trong hồng trần.

Có lẽ là hai thiếu niên này thật sự hợp nhau, Từ Bỉnh Quân vừa vặn được phân vào quân doanh của Tạ Tranh, A Yên cứ cách một đoạn thời gian lại nghe được tin tức của hắn từ miệng Tạ Tranh. Ví dụ như cung ngựa tiến bộ, ví dụ như lúc huấn luyện bị té bị thương, ví dụ như đao thuẫn dùng càng ngày càng thuần thục… tin tức rời rạc ghép lại, có thể thấy được những khổ cực và đủ loại tiến bộ mà Từ Bỉnh Quân đã trải qua trong mấy tháng này.

Tạ Đĩnh nhìn ra điều không đúng, khóe miệng cong lên ý cười, chống tay lên bàn, cúi người tới gần.

Vì chuyện tiến đánh Lũng Hữu.

Lúc này Tư Dụ rời đi, Tạ Đĩnh vẫn thúc ngựa ra thành.

Dù cách biệt bởi sân vườn sâu thẳm, cũng như gió xuân thổi qua.

“Vậy con liền chối bỏ trách nhiệm sao?”

Tiểu Tạ Dịch gật gật đầu, “Con muốn chơi với thỏ.”

Tạ Đĩnh ngồi xuống ghế đá, “Ngươi chưa đi?”

Nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy thú vị.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Buồn cười