Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 103: Chương 103

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Chương 103


Lúc đó, Ngụy Tân mưu phản, kinh thành gió mưa bão bùng.

Dược tính quả thực rất mạnh.

Trong lúc bận rộn cũng không cảm thấy năm tháng trôi qua.

Không thể để Tạ Đĩnh lo lắng, bận tâm.

Từ Diệu và ám vệ đi theo cũng lao sang hai bên, bắt giữ toàn bộ những kẻ mai phục, tịch thu cả nỏ, tên và những thứ khác, mang về thẩm vấn nghiêm ngặt.

“Vậy là phải thử dược tính trước?”

Vừa bước qua ngưỡng cửa, một mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, dù là giữa mùa hè đã mở cửa sổ, vẫn còn rất đậm đặc. Mấy người trông có vẻ là lang trung đang bàn bạc ở gian bên, tóc và râu của Chu lão đã bạc trắng vì lo lắng, bày biện một đống dược liệu thu thập được, bọng mắt thâm quầng rất rõ. Còn trong nội thất, hai thị vệ đứng hầu hạ bên cạnh giường, Tạ Đĩnh an tĩnh hôn mê, mặc áo trắng đơn giản.

May mắn thay, y thuật tinhthông, liều lượng nắm bắt chuẩn xác.

Tằng Mị Quân gần như không cởi áo, những ngày đêm đầu tiên luôn túc trực bên cạnh A Yên, sợ xảy ra sơ suất gì.

A Yên không ngờ Tạ Lệ tư tâm tác quái, lại còn để lại hậu họa lớn đến vậy, trong lòng lo lắng, nóng như lửa đốt, nhưng không thể có nửa điểm hoảng loạn, chỉ nói với Võ thị: “Người giỏi giải độc nhất ở Hà Đông, tự nhiên là Chu lão không ai khác. Ông ấy đã bó tay, e rằng độc này làm ra vô cùng quỷ dị, ngay cả dược liệu và phương pháp bào chế thuốc, e rằng đều là độc nhất vô nhị của Bắc Lương. Không biết ngoài Chu lão, có ai tinh thông độc vật Bắc Lương không ạ?”

“Phương thuốc giải độc là ghi trong sách, trước đây chưa từng có ai thử qua, trong đó có một vị thuốc dược tính cực mạnh lại là tìm kiếm vội vàng, liều lượng rất khó nắm bắt.” Trời đã xế chiều, Tằng Mị Quân cùng A Yên ngồi ở góc vắng vẻ, vẻ mặt hơi nghiêm nghị, “Tình trạng thân thểvương gia bây giờcháucũng biết, dù nền tảng vẫn còn, dù sao cũng đã hôn mê hơn hai mươi ngày, thân thể rất suy yếu. Dùng ít thì không hợp, không chế ngự được dược tính của vị độc khácnhưng nếu dùng nhiều quá…”

Nỗi lo lắng, đều gửi gắm vào thư nhà.

Tằng Mị Quân liếc nhìn nàng một cái trách móc.

Hai người nằm trên giường, mỗi người uống thuốc thang.

“Đúng vậy. Chưa từng có tiền lệ, mạo muội dùng trên người vương gia rủi ro cực lớn. Tốt nhất là tìm một người thể trạng yếu hơn một chút, ta thử dược tính trước mới có thể nắm bắt liều lượng. Nhưng những thứ này đều là độc vật, sơ sẩy một chút là cực kỳ dễ làm tổn hại thân thể.” Tằng Mị Quân xưa nay lấy cứu người làm nhiệm vụ của mình, rất ít khi chạm vào độc vật như vậy, việc tìm người thử độc thật sự không đành lòng.

“Tằng cô cô giúp con điều dưỡng thân thể, mẫu thân còn nhớ chứ ạ? Trong thư lâu nhà bà ấy toàn là sách y, còn đầy đủ hơn cả Thái Y Viện, những năm đầu triều đình cường thịnh, cũng tàng trữ rất nhiều bí bản của Bắc Lương, trước đây con từng nghe bà ấy nhắc đến, nói đều là độc vật tà môn ngoại đạo, rất ít khi xem. Nếu thỉnh cầu bà ấy giúp tìm, có lẽ cũng có thể giúp được chút ít.”

So với việc chinh chiến quanh năm ở Hà Đông, chiến sự ở Lĩnh Nam không nhiều, thiếu kinh nghiệm giao tranh kỵ binh.

Ai ngờ còn chưa kịp lên đường, Lư ma ma đã vội vã chạy vào, vẻ mặt ẩn giấu vài phần lo lắng.

Vẻ đẹp dịu dàng mềm mại của khuê phòng giấu kín trong lòng, là nơi mềm yếu nhất dưới lớp áo giáp sắt đá. Khiến hắn bước qua chiến trường đầy mùi máu tanh, vẫn có thể thấy được chút tươi sáng bên ngoài chém g·i·ế·t – cục diện nguy nan, không phá thì không lập, chỉ khi quét sạch triều đình mới có thể tái thiết thái bình thịnh thế.

Chỉ dụ cần vương từng đạo từng đạo bay ra khỏi kinh thành, cũng có rất nhiều phong thư đưa đến trước án thư Hà Đông, Võ thị và Giả Tuân chưa từng để ý tới. Ngược lại Tiết độ sứ Tuyên Vũ Lương Huân bị Tạ Đĩnh và Ngụy Tân kẹp ở giữa, còn vọng tưởng thừa cơ trục lợi, hai đầu dao động, phiền toái như cỏ đầu tường.

Từ Diệu bất đắc dĩ, vội phái người đến cầu cứu viện binh.

Hắn tự nói với mình như vậy, rồi lại muốn nhắm mắt lại.

“Những thứ này đều dễ nói, chỉ cần bà ấy chịu giúp đỡ là được!”

Giọng nói không lớn, ẩn chứa vài phần chắc chắn.

— Dù sao thì Hà Đông gia nghiệp lớn, Tạ Đĩnh trong tay có cả núi công việc, sau khi chiếm được Hứa Châu đi nơi khác làm việc, trù tính, là chuyện thường thấy.

“Vậy thì chúng ta thử xem.”

A Yên nghẹn ngào gật đầu, gần như nức nở thành tiếng, “Tađến bên cạnh phu quân.”

Chương 103: Chương 103

Trẻ con non nớt và thiếu nữ người già, cũng có được nơi trú ẩn an ổn.

Ánh nắng chiều màu vàng nhạt bao phủ lên khuôn mặt nàng, tôn lên vẻ đẹp diễm lệ, làn da mềm mại. Khóe mắt đuôi mày thêm phần dịu dàng, quyến rũ của người phụ nữ, so với vẻ ngây thơ non nớt trong ký ức đã hoàn toàn khác biệt, mà vẻ điềm tĩnh, chắc chắn, không chút do dự này của nàng càng khiến Tằng Mị Quân âm thầm kinh ngạc.

Về phần đạo quân này, sau khi thương nghị đã có chút điều chỉnh, một phần nhỏ ở lại ngoài thành Hứa Châu để trấn thủ, do phó tướng Hàn Cửu Thành dẫn đầu, một nửa để nghỉ ngơi, một nửa để phòng thủ. Phần lớn binh mã do phó tướng Điền Xung dẫn đi, vẫn cùng Tiêu Liệt chia nhau giáp công Lương Huân như c·h·ó nhà có tang, đợi sau khi Lương Huân bị tiêu diệt, có thể đánh thẳng vào phía sau Ngụy Tân.

“Lại mơ rồi.”

Những lá thư này đều được A Yên đặt bên gối, cùng nàng vào giấc ngủ.

Thị vệ đóng cửa phòng lại, lập tức chắp tay nghiêm nghị.

Nay lại gặp cảnh biệt ly, nỗi nhớ nhung lại như thủy triều lan tràn, vào buổi trưa lười biếng, chiều tà hoàng hôn, đêm khuya tĩnh lặng, bất chợt ập đến trong lòng.

A Yên vội đỡ hắn dậy, hỏi Tạ Đĩnh thế nào rồi.

Khi mới khởi binh, dựa vào sĩ khí hừng hực và binh mã khí giới tích lũy nhiều năm, Ngụy Tân cũng từng đánh đâu thắng đó. Sau khi vét sạch gia tài của triều đình, quân tư trong tay Ngụy Tân sung túc, việc chiêu binh mãi mã cũng vô cùng thuận lợi, tuy rằng cánh quân bên hữu gặp phải chút trở ngại, nhưng cánh quân bên tả lại thế như chẻ tre, binh mã không ngừng lớn mạnh.

Đến nơi, Võ thị đã đến rồi, ngay cả Lục Khác vết thương đang dần hồi phục cũng được khiêng đến sảnh đường.

Sau đó lấy ra cả rương sách y, cùng Chu lão và những người khác thương nghị đối sách, không hề do dự chần chừ.

Hắn lại phải bôn ba rồi.

Thị vệ vội vàng thuật lại đầu đuôi sự việc.

Miễn là Từ Diệu và Hàn Cửu Thành không lộ sơ hở, sẽ không ai nghĩ nhiều.

A Yên sợ hắn lo lắng, hạ lệnh không cho phép Từ Diệu và Chu lão tiết lộ nửa lời về chuyện thử thuốc.

A Yên cắn chặt môi, ép nước mắt trở về.

Thời gian đánh trận không tiện yêu đương, ngoại truyện tôi sẽ viết nhiều về sinh hoạt yêu đương và bé con nha =w=]

Đến ngày A Yên đến thành Hứa Châu, Tết Đoan Ngọ vừa mới qua.

Đợi đến khi A Yên khụy gối xin lỗi, nói rõ nguyên do mới thở phào nhẹ nhõm.

A Yên sao có thể để người khác mạo hiểm? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Khác trầm ngâm một lát, vẻ mặt hơi lộ vẻ ngưng trọng.

Bà hiểu rõ tính tình đứa trẻ này, biết sự bất đắc dĩ của việc gả thay.

A Yên sợ làm hắn mệt, không dám nói nhiều, nhưng sự chua xót ấm nóng nơi khóe mắt lại càng trào dâng, chỉ có thể quay đầu sang bên cạnh, mặc cho nước mắt rơi lã chã xuống giường. Ngay cả tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng cũng bị nuốt ngược trở lại, chỉ còn bờ vai khẽ run.

Đó là thứ từ Bắc Lương mang đến.

A Yên đưa tay vuốt tóc hắn, muôn vàn lo lắng trong lòng hóa thành mong chờ, không kìm được cúi xuống hôn lên trán hắn đang hôn mê, cầu mong tai qua nạn khỏi. Giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống, làm ướt trán hắn, Tạ Đĩnh như cảm nhận được, mơ màng hé mở một đường mắt, nhìn thấy khuôn mặt A Yên ở ngay trước mắt, nước mắt lã chã, lại yếu ớt cong môi cười.

Từ Diệu khó nói hết lời, chỉ vén rèm dẫn đường.

Nàng cân nhắc một lát, lập tức ngẩng đầu nở nụ cười nhạt.

“So với người tùy tiện tìm đến, thể trạng của cháu thế nào, dùng thuốc có mấy phần hiệu quả, cô cô rõ nhất, cũng có thể biết được thuốc này rốt cuộc có bao nhiêu hiệu quả. Chu lão lại quen thuộc thân thể vương gia, đến lúc đó thương nghị cùng nhau chữa trị, nếu có thể nắm bắt liều lượng không sai một ly, có thể ổn thỏa hơn.”

Nghe nói vậy, A Yên tự nhiên hiểu ra —

Đáng giá hay không, A Yên thật ra tính không rõ.

Thị vệ cầm lệnh bài dẫn nàng vào hậu viện nơi ở, Từ Diệu đã đợi sẵn trước cửa nhà. Hán tử vốn dĩ tinh anh, dạo gần đây vì độc trên người Tạ Đĩnh mà tiều tụy thấy rõ, hốc mắt thâm quầng, thấy nàng liền muốn tạ tội.

Đúng như thị vệ đã nói, trên người Tạ Đĩnh không có vết thương nặng, nếu không biết độc dược đang hoành hành, nàng thậm chí sẽ nghĩ rằng hắn đang ngủ say. Nhưng hắn rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều, những ngày qua Chu lão đã nghĩ mọi cách để kiềm chế dược tính, tuy không làm tổn hại đến tính mạng của Tạ Đĩnh, nhưng sau nhiều ngày hôn mê chỉ dựa vào nước canh đổ vào để duy trì sự sống, tình trạng có thể tưởng tượng được. Ngay cả bàn tay thon dài kia, cũng gầy đi rất nhiều.

Tằng Mị Quân bất đắc dĩ, cuối cùng hỏi nàng, “Đáng giá sao?”

Võ thị nắm lấy tay nàng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tằng Mị Quân có được manh mối lại không dám chậm trễ, bèn sai người thu dọn những sách y Bắc Lương còn có thể dùng đến, cùngbàlên đường để dùng khi cần. Sau đó mang theo cuốn sách hữu dụng nhất kia, dưới sự hộ tống đích thân của Mạc Trù, vội vã đến Hứa Châu.

Từ Diệu và thị vệ đều đã tề tựu, ở ngoài thư phòng chỉnh trang chờ lệnh.

Về quân vụ, A Yên hiện tại không quá can thiệp, mọi việc đều do Võ thị, Giả Tuân và Lục Khác đang dưỡng bệnh xử lý, nàng ở bên cạnh giúp đỡ, đồng thời chăm lo mọi việc trong hậu trạch.

A Yên nóng lòng muốn gặp Tạ Đĩnh, thay bộ đồ mỏng nhẹ tiện đường đi, dưới sự hộ tống của Trần Việt, đội mũ sa che mặt, cưỡi ngựa thẳng đến Hứa Châu.

Nàng cười nhạt, giữa đôi mày lại hiện lên vẻ dịu dàng.

Tằng Mị Quân gật đầu, “Độc này quỷ dị, thuốc giải dùng phương pháp ‘lấy độc trị độc’. Dược liệu dùng cũng cực kỳ hiếm thấy, trước đây chưa từng thử qua.”

Nàng không đến đây để khóc, là để chăm sóchắn.

“Người này có đáng tin không?”

“Sợ rằng điện hạ không chịu đựng được sao?”

Dù Chu lão và những người khác vẫn chưa tìm được phương pháp loại bỏ độc vật, sắc mặt của Tạ Đĩnh đã tốt hơn trước một chút, khoảng thời gian tỉnh táo cũng kéo dài hơn một chút, thỉnh thoảng còn có thể hỏi han sự việc.

Giấy Tùng Sắc mỏng manh gửi đến quân doanh, Tạ Đĩnh tắm máu chinh chiến, mỗi khi mệt mỏi trong khói lửa chiến tranh, nhìn thấy hàng chữ nhỏ xinh đẹp trên thư liền cảm thấy mệt mỏi tan biến.

Hai bên đối đầu, đánh nhau mấy ngày vẫn giằng co không phân thắng bại.

Nàng chỉ là không muốn Tạ Đĩnh xảy ra bất trắc.

Nhìn đứa trẻ lớn lên, bà rất rõ vị trí của Tiên Thái Sư trong lòng A Yên, nặng hơn bất kỳ ai trên đời, thậm chí bao gồm cả chính A Yên.

Tạ Đĩnh đã lâu không lộ diện, cũng không ai hỏi nhiều.

Dĩ nhiên, Tạ Đĩnh phản ứng cực nhanh.

Bên trong vừa trải qua chiến sự, đương nhiên không có nhiều không khí lễ hội.

Ban đầu, giấc mơ đều là tươi đẹp, gần đây không biết có phải do chiến sự ngày càng căng thẳng, trong lòng lo lắng hay không, A Yên vô cớ gặp phải hai lần ác mộng. Nửa đêm canh ba giật mình tỉnh giấc, sờ lên gối trống trải, trong đầu toàn là bóng hình Tạ Đĩnh, lồng ng.ực cũng thình thịch đập loạn khiến lòng nàng vô cùng bất an. Nàng cuối cùng vẫn không thể yên tâm, chọn một ngày tốt lành, muốn đến chùa cầu phúc cho hắn.

Hà Đông tuy nắm trong tay trọng binh hùng cứ một phương, nhưng luận về văn chương tạp học, lại còn kém xa kinh thành. Tằng Mị Quân chưa từng thấy độc hoàn, chỉ dựa vào mạch tượng của A Yên mà đã tìm ra phương thuốc điều dưỡng, hơn nữa hiệu quả cực tốt, đủ thấy bản lĩnh. Thái Y Viện đã là đứng đầu trong các thầy thuốc thiên hạ, nếu thư lâu nhà bà ấy thực sự có thể tìm được manh mối, đối với Tạ Đĩnh mà nói không khác gì nắm được cọng rơm cứu mạng.

A Yên nở nụ cười dịu dàng, như thể an ủi.

Hiền tài như vậy, tự nhiên phải đối đãi đặc biệt.

Vài ngày sau, Tạ Đĩnh dù không thể dẫn quân nhưng đã có thể xuống đất đi lại, cầm kiếm rèn luyện hồi phục.

“Thuộc hạ tự sẽ phái người đi tìm người biết giải độc vật Bắc Lương nhưng cũng không thể chỉ trông chờ vào con đường này. Chúng ta ở Bắc Lương cũng có mật thám, cũng có thể thử tìm xem, tìm cách đưa về. Trước đây gặp phải chuyện này, cũng có người cầu cứu sách y cổ tịch. Nhưng những sách đó Chu lão đều đã xem qua rồi, không biết khi tìm kỹ lần thứ hai, có thể có ích không.”

Tin tức bất ngờ, khiến tim A Yên treo lơ lửng.

Chỉ là mỗi khi trở về Xuân Ba Uyển, ngồi trước bàn trang điểm, bên bàn đọc sách, trên giường, bóng dáng người đàn ông lại không kìm lòng được mà hiện lên trong tâm trí.

Ai ngờ nửa đường lại đột nhiên bị tập kích.

“Sao có thể được!” Tằng Mị Quân lập tức phản đối, “Tốn nhiều tiền bạc tìm một người tương tự, dưới trọng thưởng có lẽ sẽ có người bằng lòng, chỉ là sẽ tốn thêm chút thời gian. Thân thể cháu vất vả lắm mới điều dưỡng lại được, hà tất phải lấy thân mạo hiểm. Nếu sau này thật sự để lại bệnh căn, người chịu khổ là chính cháu.”

Một đoàn người bước đi mạnh mẽ, lên ngựa ra thành.

Đêm qua A Yên ngủ ở thư phòng bên ngoài, cùng hắn trải qua đêm cuối cùng trước khi ly biệt, sáng sớm thức dậy dùng xong bữa sáng liền giúp hắn thay y phục thắt đai lưng. Giáp trụ trước kia không biết phải làm sao, hiện giờ cũng dần dần thuần thục, nàng cẩn thận chỉnh lý từng chỗ, sau đó lấy mũ giáp bạc đội lên cho hắn. Khải giáp lạnh lẽo cứng rắn, người đàn ông mày rậm mắt dài tuấn tú lập tức liền có tư thái uy nghi, ôm nàng vào lòng một lát, nhấc kiếm bước ra.

Liền xắn tay áo đi vào trong, xem xét tình hình bệnh tật của Tạ Đĩnh trước.

Tằng Mị Quân xưa nay vốn yêu thương A Yên lại say mê y thuật, gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy, tự nhiên là dốc toàn lực.

Khi mũi tên sắt lao tới như vũ bão, chàng lập tức né tránh, che chắn, không để mũi tên sắt làm tổn thương đến chỗ hiểm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, nước mắt nàng đã lăn dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Năm ngày sau, ngoài mạch tượng vẫn khác thường, trên mặt A Yên đã không còn nhìn ra bất kỳ dị thường nào, sắc mặt, khẩu vị, giấc ngủ đều không khác gì bình thường. Tạ Đĩnh thì dần dần tỉnh táo, độc tố tích tụ lâu ngày trong cơ thể từng chút một bị loại bỏ, chậm rãi bắt đầu ăn cơm, xuống giường, hỏi han sự việc, sắc mặt cũng tốt hơn, thỉnh thoảng ban đêm ôm nhau ngủ, còn có thể ôm A Yên vào lòng trêu chọc vài câu.

A Yên không giống Tạ Đĩnh từng trải qua trăm loại độc, ngay trong đêm đầu tiên thử thuốc đã cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Ta vừa rồi còn chưa nói rõ, thử độc là chuyện cực kỳ hung hiểm.” Vẻ mặt Tằng Mị Quân chuyển sang trang trọng, nói chi tiết những tình huống có thể xảy ra, nói: “Môn đình như nhà họ Tạ, bước đi nào cũng là hiểm nguy. Thủ đoạn và dung mạo của Phần Dương Vương quả thực xuất chúng, có thể khiến nữ tử xiêu lòng nhưng A Yên, chuyện này không phải trò đùa. Nếu thật sự xảy ra sai sót, là chuyện cả đời.”

Bọn thích khách nhanh chóng bị bắt, nỏ, tên cũng không làm tổn thương đến chỗ hiểm, khó giải quyết lại là độc dược bôi trên đầu mũi tên.

Danh tính thích khách nhanh chóng được làm rõ, là đám người mà trước đây Tạ Lệ đã tặng cho Thành Vương, từng giao đấu với Tư Dụ.

Lục Khác dưỡng thương hơn nửa năm, vết thương đã gần như khỏi hẳn, chỉ là sau khi bị thương gân cốt vẫn chưa thể vận động nhiều, chỉ có thể ngồi xe lăn, nhíu mày nói: “Người quen thuộc dược liệu Bắc Lương thì cũng có nhưng năng lực đều có hạn. Chúng ta và Bắc Lương đánh nhau nhiều năm như vậy, biên quan luôn cách trở, rất khó nắm bắt được ngọn ngành việc dùng độc. Nếu có, với tính tình của Chu lão, cũng đã sớm tìm đến học hỏi cho tường tận rồi.”

Tằng Mị Quân lại có chút ngẩn người.

Thời điểm gần Tết Đoan Ngọ, hơi nóng mùa hè dần dần xuất hiện.

Nếu biết vương phi mạo hiểm thử thuốc, bọn họ lại không ngăn cản, e rằng đầu sẽ phải chuyển nhà. Khéo thay chuyện này là hai người đã bàn bạc xong rồi mới báo cáo sau, Chu lão và Từ Diệu biết chuyện A Yên đã thử thuốc rồi, không còn cách nào cứu vãn, chỉ có thể tuân mệnh giữ kín.

Ngay sau mùng 10, những ngày tháng dịu dàng nhàn nhã của Tạ Đĩnh hoàn toàn kết thúc.

Tim A Yên bỗng nhiên nhảy lên, “Sao vậy?”

Thư tín gửi đi, lòng A Yên cũng theo đó mà bay xa.

Suy cho cùng, đối với kinh thành mà nói, đây là trận chiến sống còn.

Tằng Mị Quân hơi yên tâm nhưng vẫn không dám bỏ mặc nàng, dự định ở bên cạnh A Yên chăm sóc một năm rưỡi, đợi mọi thứ không có gì đáng lo ngại rồi mới về kinh thành.

Đầu ngón tay lặng lẽ siết chặt, những ngày sau đó, nàng quả thực không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt Tạ Đĩnh. Chỉ trong khoảng thời gian Tạ Đĩnh hôn mê, nàng hỏi han về thuốc men, cẩn thận sắc thuốc bổ và thuốc thang mà Chu lão kê đơn, tranh thủ lúc Tạ Đĩnh tỉnh lại đút cho chàng uống. Cũng cố gắng kiềm chế lo lắng, không rời thân bên cạnhhắn, gượng cười, hoặc dịu dàng an ủi, muốn khiến tâm trạnghắntốt hơn.

“Nếu là cháu, ta tự nhiên sẽ dốc toàn lực để chữa trị nhưng con cũng không thể cậy vào điểm này mà mạo hiểm. Độc dược vào cơ thể sẽ thế nào, ai cũng không nói chắc được, ngay cả ta cũng không dám đảm bảo. Chuyện đại cục có nam nhân lo liệu, cháu dù đã là vương phi, cũng không nên xả thân mạo hiểm.”

Cho đến mười ngày sau, Tằng Mị Quân cuối cùng cũng vội vã đến Hứa Châu.

Thuốc cho Tạ Đĩnh cũng không gặp nguy hiểm gì.

Tuy nhiên, Từ Diệu làm việc đắc lực, giữ kín như bưng chuyện Tạ Đĩnh hôn mê, cùng hai vị phó tướng bàn bạc kế sách an dân giữ thành, lúc này đã dần dần ổn định.

Tạ Đĩnh không vội vàng tham gia náo nhiệt, mà trước tiên đánh Lương Huân.

Đến lúc đó, những người ly tán mới có thể an cư lạc nghiệp như dân Hà Đông, người mềm mại như nàng mới có thể vô tư đắm mình trong non nước thư họa.

Cũng nhớ rõ lần trước A Yên về kinh thành, bà chẩn đoán ra chuyện hạ độc trong vương phủ, đứa trẻ này vô tình lộ ra vẻ kinh hoàng và sợ hãi.

Chỉ là vẫn còn một việc chưa quyết định.

“Vậy thì để cháu thử đi.”

“Phu quân của cháu không phải người tầm thường. Chàng có hùng binh thiết diện, chỉ cần giữ được tính mạng, đăng lâm đế vị là chuyện sớm muộn. Lòng đế vương sâu không lường, A Yên, mạo hiểm như vậy đáng giá sao?”

Ban đầu hai người cấu kết, chính người này đứng giữa làm mối. Khi Tạ Lệ bí mật đưa thích khách đến, cũng là Trần Bán Thiên ở bên trong dàn xếp, đưa bọn họ đến kinh thành một cách êm thấm. Những người này tuy theo mệnh bảo vệ Thành Vương, nhưng tiền bạc, đồ dùng hàng ngày đều do Trần Bán Thiên tự nguyện quản lý, Thành Vương cũng không hề nghi ngờ.

Huống hồ,hắncòn là phu quân của A Yên.

Độc dược được ghi chép trên đó, lại cực kỳ giống với thứ độc trên người Tạ Đĩnh.

Chiến sự tiền tuyến chưa dừng lại, Tiêu Liệt một đường quét ngang.

Lời này cũng đúng, Chu lão cả đời say mê đạo này, lúc rảnh rỗi sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng những độc vật có thể gặp phải, nếu gặp phải thứ mới lạ nhất định sẽ đi học.

—— Quốc chủ Bắc Lương bệnh nặng, không sống qua mùa hè này được nữa, chuyện liên quan đến an nguy biên giới, cũng cần hắn đích thân quyết định.

Vừa bước vào sảnh đường, nhìn thấy A Yên bình an vô sự, Tằng Mị Quân đang nóng lòng như lửa đốt thực sự ngẩn người ra một lúc lâu.

Hai người này đã đi theo Tạ Đĩnh từ lâu, đủ tin tưởng.

Bà không ngờ A Yên lại coi trọng Tạ Đĩnh đến vậy nhưng lại cảm nhận được tình cảm sâu đậm trong lời nói dịu dàng này.


Thị vệ lặng lẽ lui ra ngoài rèm, gió từ cửa sổ từ từ thổi vào, lay động mái tóc mai lỏng lẻo của chàng.

Võ thị nhíu mày suy nghĩ, nhất thời không có manh mối.

Một đời người quá dài, sau này thế nào ai cũng không nói chắc được nhưng nàng tin Tạ Đĩnh, tin vào tấm lòng yêu thương không màng sống c·h·ế·t khi hắn ôm nàng xông qua mưa tên.

“Thầy thuốc có lòng nhân ái, phẩm hạnh của bà ấy có thể hoàn toàn yên tâm. Con sẽ để Ngọc Lộ viết thư vào kinh, cứ nói là con trúng độc này, nếu bà ấy có thể tìm được phương pháp giải độc, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là cục diện bây giờ, nếu muốn thỉnh cầu bà ấy đích thân đến, phải phái người hộ tống.”

A Yên không dám chậm trễ chút nào, sợ lộ ra vẻ khác thường khiến phủ đệ suy đoán lo lắng, chỉ lấy cớ đánh rơi đồ vật muốn đến thư phòng ngoài tìm kiếm, vội vã chạy tới.

Lương Huân đã sớm bỏ trốn, chỉ còn lại việc an dân.

Trầm mặc hồi lâu, Tằng Mị Quân cuối cùng cũng gật đầu.

Có thể vô tư tự do dạo chơi trong hồng trần khói lửa, giống như hắn và nàng tay trong tay đi trên phố phường Ngụy Châu khi xưa, nhàn nhã an lạc, không chút kiêng dè.

“Từ Điển quân phái thị vệ đưa thư tới,” Lư ma ma vội vàng bước tới, cổ họng khô khốc, cầm chén trà nguội uống một hơi, nhỏ giọng nói: “Nói là có việc quan trọng bẩm báo, xin vương phi và Thái phi mau chóng đến thư phòng ngoài.” Ngữ khí tư thái kia, không cần đoán cũng biết là chuyện liên quan đến Tạ Đĩnh.

Đáng tiếc là trong số đó, có thể chinh chiến thiện chiến chỉ có hai ba vạn người, số còn lại đều là do dọc đường chiêu binh mãi mã, thu gom tàn binh mà thành – danh tiếng của Ngụy Tân có hạn,sau khi chiếm được thành trì phải để người trấn giữ, tránh việc tướng đầu hàng đột nhiên phản bội cắt đứt đường lui, cứ như vậy phân tán binh lực, thêm vào đó là tổn thất trong giao chiến ác liệt, số tinh binh có thể dùng bên cạnh chỉ còn lại một nửa. Đội quân này đụng phải quân thủ thành Kinh Kỳ, phần thắng thực sự không nhiều.

A Yên hận sự ích kỷ của Tạ Lệ, hận sự độc ác của Trần Bán Thiên, đến trước mặt Tạ Đĩnh lại chỉ còn xót xa.

Huống chi, Tằng cô cô đã nói tốt nhất là người thể trạng yếu hơn một chút mới dễ dàng phân biệt sự khác biệt nhỏ nhặt, những thị vệ thân cường lực tráng kia chưa chắc đã nhìn ra sự khác biệt.

Bọn thích khách vốn là làm việc vì tiền, thêm vào đó mấy năm nay đều do người của Trần Bán Thiên nuôi dưỡng, thấy binh lính của Ngụy Tân một đường đánh thẳng vào kinh thành, vị Thành Vương kia thân mình còn khó bảo toàn, vào tháng hai đã lặng lẽ rời khỏi kinh thành. Dẫn đường cho bọn họ là thân tín của Trần Bán Thiên, cũng là người Bắc Lương đầy dã tâm, nhận thấy Tạ Đĩnh nhất định có thể chiếm được Tuyên Vũ, bèn mưu tính đòn cuối cùng này.

Lần đi này, lại là hơn một tháng tuần tra và bố phòng dài đằng đẵng, trong lúc vội vã chuyển quân, chỉ có thư từ qua lại.

May mắn thay mấy năm rèn quân mài ngựa, trong quân không có nửa điểm sơ hở.

Mẹ chồng nàng dâu đều không yên lòng về Tạ Đĩnh, bèn để Trần Việt hộ tống A Yên đến Hứa Châu. Nếu Tằng Mị Quân thực sự có thể giúp được, A Yên có thể nhân cơ hội này làm mối, dù Tằng gia không giúp được, có A Yên ở bên cạnh chăm sóc Tạ Đĩnh, dù sao cũng hơn là cô đơn một mình, không biết sống c·h·ế·t ra sao.

Sau khi vào thành, Tạ Đĩnh thẳng tiến đến phủ châu,muốn bố tríviệc an dân phòng vệ.

Tạ Đĩnh vô cùng yên tâm, đợi đến khi trở về Ngụy Châu, đã là sắc xuân sắp tàn.

Bà vẫn luôn cho rằng, A Yên sẽ không ở lại Tạ gia lâu dài.

Mạch tượng của A Yên cũng dần ổn định.

Tạ Đĩnh v.uốt ve nỗi nhớ nhung trên giấy, luôn có sự dịu dàng hiện lên giữa đôi mày, sau đó trong những bộn bề công việc, dành ra chút thời gian rảnh rỗi hồi âm cho nàng. Dù cho bút mực chỉ có vài lời, thậm chí chỉ viết mấy chữ “Vẫn ổn, chớ lo”, cũng có thể gửi gắm nỗi nhớ nhung.

“Thật sự là nàng đến sao?”Hắnkhẽ hỏi.

Khuyên nhủ hết lời, nhưng vẫn không lay chuyển được thái độ của A Yên.

“Cháu đều biết.” Vẻ mặt A Yên điềm tĩnh như nước.

Trong tầm nhìn mơ hồ, nàng thấy Tạ Đĩnh lại mở mắt ra, ánh mắt vốn dĩ sâu thẳm có thần hơi tán loạn nhưng lại khẽ nắm lấy tay nàng.

Chu lão bên cạnh Tạ Đĩnh coi như là người từng trải, cả đời đã kinh qua vô số độc dược và thuốc men, từng nhiều lần kéo Tạ Đĩnh từ bờ vực nguy hiểm trở về. Nhưng đối với đồ vật của Bắc Lương, ông lại không tinh thông, dù đã lấy được mũi tên tẩm độc của thích khách, cũng chỉ có thể giữ được tính mạng cho Tạ Đĩnh, muốn loại bỏ tận gốc thì khó như lên trời.

Giữa lời nói và hành động, vô thức thêm vài phần kính trọng.

— Luận về công, thầy thuốc lấy việc chữa bệnh cứu người làm trọng, Tạ Đĩnh giữ gìn biên cương là để bảo vệ dân lành vô sự, dù phương pháp khác nhau, một số tín niệm thực ra là cùng đích đến. Luận về tư, Tằng Mị Quân đã sớm nghe đường huynh nói về cảnh thái bình ở Hà Đông, cũng biết thủ đoạn của Tạ Đĩnh hơn xa hoàng gia. Thiên hạ này cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, không cần nói cũng rõ, bây giờ càng không cần để ý đến cái gọi là phản quân.

Tạ Đĩnh và Tiêu Liệt mỗi người dẫn một cánh quân nam hạ, tuy cũng gặp phải sự kháng cự của Lương Huâ nhưng vẫn dùng sức mạnh gần như nghiền ép, lần lượt thu phục các thành trì dưới trướng Tiết độ sứ Tuyên Vũ. Lương Huân liên tục bại trận rút lui, trốn vào Hứa Châu làm rùa rụt cổ, Tạ Đĩnh thừa thắng xông lên, mất hai ngày hai đêm, công phá cửa thành dẫn quân vào.

Mà binh phong mưu đồ hoàng vị của Ngụy Tân, lúc này đã quét ngang đông tây Sơn Nam từng bị dân lưu vong quấy nhiễu, vòng qua mấy khúc xương khó gặm ở Hoài Nam, ở ngoài kinh thành hai ba trăm dặm hợp binh. Vĩnh Huy Đế hoảng hốt, đem nhân thủ có thể dùng được trong ngoài kinh thành điều động ra hết, mấy vạn quân thủ thành Kinh Kỳ cùng cấm quân giữ vững phòng tuyến cuối cùng, thề sống c·h·ế·t cự địch.

Nói xong, cũng không biết là do độc vật hay là do dược hiệu, lại hôn mê ngủ thiếp đi.

Con đường hành quân đẫm máu, xưa nay luôn đầy rẫy nguy cơ.

May mắn thay, Tằng Mị Quân vô cùng cẩn trọng, từng chút một tuần tự tiến hành, cho nàng thời gian thích ứng từ từ. Khi duỗi tay bắt mạch, Tằng Mị Quân còn rõ hơn A Yên về sự thay đổi của cơ thể, đợi đến hai ngày sau liền nắm rõ ngọn ngành, sau đó dừng thuốc, một mặt giải độc cho Tạ Đĩnh, một mặt điều dưỡng cho A Yên.

Tuy nhiên, Ngụy Tân lúc này lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Và bóng dáng Tạ Đĩnh, cũng thường xuyên chiếm cứ giấc mơ.

Đội quân hùng mạnh như vậy, nói ra khiến người ta kinh sợ.

Từ Diệu cũng đã tìm người khác, đều bó tay không có cách.

Sau khi bàn bạc suốt đêm, cùng Chu lão kê đơn thuốc.

Nghe nói vậy, A Yên chợt nhớ ra.

A Yên ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay hắn.

Nàng nắm chặt tay hắn, nước mắt làm nhòe tầm nhìn.

Trong thành Ngụy Châu, A Yên thì cùng Võ thị chăm lo mọi việc trong vương phủ, tránh khỏi nỗi lo hậu phương. Vì Tiêu Liệt bị điều đi đánh Lương Huân, Bùi Đề hiện đang trấn thủ Lũng Hữu, chuẩn bị sau này cùng Tạ Đĩnh tả hữu hợp binh bao vây kinh thành, Tạ Nguy liền được phái đi biên tái, một mặt tuần tra phòng vụ, mặt khác giúp Tạ Đĩnh giám sát động tĩnh đô thành Bắc Lương, một khi quốc chủ băng hà, có thể ở gần trấn giữ, tùy cơ ứng biến.

Tạ Đĩnh không nghỉ ngơi được hai ngày, đích thân dẫn binh xuống phía nam.

Thứ độc mà ông ấy chưa từng gặp, nhất thời muốn tìm một người biết giải đến, thật sự rất khó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

So với Trịnh Giải ở Lũng Hữu, Lương Huân còn tính là có chút bản lĩnh nhưng đụng phải Tạ Đĩnh và Tiêu Liệt mỗi người dẫn một đường thiết kỵ hùng binh, vẫn không có bao nhiêu sức phản kháng. Thành trì lân cận lục tục bị hạ, đến giữa tháng tư, ngay cả phủ nha Tiết độ sứ đóng quân cũng bị Tạ Đĩnh thu vào trong tay. Lương Huân không ngừng lui giữ, biết rõ cùng Tạ gia tranh đấu nhiều năm, nhất định không chiếm được lợi ích gì, lập tức đầu hàng Ngụy Tân.

Ba người lại bàn bạc thêm một lát, do Lục Khác sắp xếp sự vụ ở Bắc Lương và Hà Đông, A Yên thì để Ngọc Lộ thay mình viết thư, sau đó cùng với mạch án mà thị vệ mang đến, giấy ghi chép về tính chất độc dược, cùng nhau niêm phong bằng sáp, phái người đưa về kinh thành.

Sau này, khi Trần Bán Thiên âm mưu b·ắ·t· ·c·ó·c A Yên, biết chuyến đi này có đi không về, bèn để lại thân tín ngấm ngầm trù tính, chọn thời cơ đưa đám người này rời khỏi Thành Vương.

Hai vị kia nào không biết tính tình của Tạ Đĩnh? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đó là sách Bắc Lương thu thập được, bụi bặm bám đầy, mấy chục năm không ai giở ra xem, trang giấy đã sớm đổi màu.

Giọng nói không lớn, thậm chí là hờ hững.

Sự đồng hành như vậy, ít nhiều cũng có hiệu quả.

Võ thị lại là người từng trải qua sóng gió, dù cho tình cảnh này gợi lại ký ức khi xưa Tạ Cổn gặp chuyện, nhưng vẫn cố gắng trấn định, nói: “Chuyện gì xảy ra?”

“Đừng khóc mà.” Tạ Đĩnh muốn lau nước mắt cho nàng nhưng không có sức lực nhấc tay lên. Tình hình sau khi trúng độc,hắnđã sớm hỏi rõ trong lúc nửa tỉnh nửa mê, lúc này thân thể tuy suy yếu, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Sợ nàng khóc hỏng người, khóe môihắnkhẽ động, cố gắng nở một nụ cười an ủi, “Chuyện thường thôi, không c·h·ế·t được đâu.”

Tạgiagửi thư khẩn cấp đều dùng ngựa nhanh, phía nam và phía đông kinh thành bị Ngụy Tân bao vây, phía bắc lại giáp với Lũng Hữu, tạm thời không sao. Ngựa nhanh một đường phi nước đại, vào ngày A Yên đến Hứa Châu, thư đã được đưa đến tay Tằng Mị Quân. Tằng Mị Quân không nói hai lời liền ở lại thư lâu suốt năm ngày đêm, chỉ chợp mắt một lát khi quá mệt mỏi. Cuối cùng, tìm thấy một cuốn sách ở góc khuất.

“Khởi bẩm Thái phi, Vương phi, Lục Tư mã, Vương gia sau khi hạ được Hứa Châu thì bị người ám toán, trúng độc hôn mê bất tỉnh. Từ Điển quân lệnh thuộc hạ vội vàng chạy đến, đặc biệt xin Thái phi và Vương phi chỉ thị nên chữa trị như thế nào.” Hắn thấy sắc mặt A Yên hơi biến đổi, vội vàng bổ sung thêm: “Vết thương không nặng, chỉ là độc vật kỳ quái, Chu lão cũng hết cách rồi.”

“Không sao đâu ạ, cháu bằng lòng.”

Ngoài ra, còn có một nguyên nhân nữa.

Đến khi hai cánh quân hợp lại, số quân có thể điều động gần nhất cũng lên đến hơn mười vạn.

Dược tính của độc này khá mạnh, Tạ Đĩnh tuy tính mạng không nguy hiểm, nhưng thường xuyên hôn mê, ngày càng suy yếu. Tình hình như vậy, căn bản không thể kéo dài được lâu.

“Huống hồ, cô cô tay nghề cao siêu, cháu tin rằng dù có xảy ra sai sót, cô cô cũng có thể điều trị tốt.”

Vương phủ bèn do Võ thị và Giả Tuân trông coi.

A Yên ngoài miệng không nói, trong lòng lại mong mỏi đến mỏi mòn.

“Cháu bằng lòng vì chàng thử một lần. Tằng cô cô, trong lòng cháu, chàng và tổ phụ giống nhau, đều là người quan trọng nhất. Quan trọng hơn tất cả.”

Trước đây khi mới cưới, Tạ Đĩnh cũng không ít lần tuần tra biên phòng, chỉnh đốn quân vụ, khi đánh Trịnh Giải ở Lũng Hữu cũng từng đi biền biệt mấy tháng, chân không chạm đất. Chỉ là lúc đó nàng còn chưa hết ý định rời đi, ra sức kiềm chế không dám buông thả tâm tư tham luyến, ngay cả những nỗi nhớ nhung thỉnh thoảng trào dâng cũng bị nàng cố gắng đè nén, chỉ âm thầm lo lắng.

Châu chấu tháng chín, nhảy lên cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực.

Việc mai phục, tập kích cũng là do Trần Bán Thiên chỉ huy.

Hơn mười tên thích khách cải trang thành dân thường, mai phục trong nhà dân ven đường, trước đó khi hai quân giao chiến thì trốn biệt vô tăm tích nhưng lại nhân lúc Tạ Đĩnh vào thành dùng nỏ mạnh bắn lén. Trong thành mới trải qua chiến sự, cục diện vẫn còn hỗn loạn, binh sĩ vừa hạ thành không thể lục soát từng nhà từng hộ, những thích khách này lại ẩn nấp kín đáo, càng không thể phát hiện.

Nhưng không ngờ…

Đặc biệt là với tính cách xông pha đi đầu của Tạ Đĩnh, việc bị thương khi chinh chiến gần như cơm bữa, chỉ là trước đây nàng ở lại phủ không hề hay biết, càng chưa từng đồng hành cùng hắn.

Thấy Tằng Mị Quân còn muốn khuyên nữa, nàng nắm lấy tay cô cô, khẽ nói: “Chuyện Vương gia trúng độc tuyệt đối không thể lan truyền, nếu chúng ta treo thưởng lớn, mời người thử độc, nhất định sẽ khiến người khác suy đoán, không có lợi cho đại cục. Cho dù tìm được người thể trạng yếu, thể chất mỗi người khác nhau, dược tính phát huy cũng không giống nhau. Dùng thuốc theo thân thể của họ, chưa chắc đã ổn thỏa.”

……

Mong rằng tình cảm như thiêu thân lao đầu vào lửa, dốc hết lòng dốc sức của đứa trẻ này sẽ không bị phụ lòng, mong rằng tấm lòng của nàng, sự mong đợi của nàng, sự tin tưởng của nàng, đều đáng giá.

Hàn Cửu Thành vốn trấn thủ ở Hứa Châu đã bị Tạ Đĩnh điều đến gần kinh kỳ, A Yên không muốn ở lại lâu trong tình hình rối ren này, dự định lên đường về Ngụy Châu. Tạ Đĩnh trong tháng này không nên quá lao lực liền lệnh cho Tiêu Liệt sau khi tiêu diệt Lương Huân thì tiếp tục tiến xuống phía nam, chuẩn bị cho việc bao vây Ngụy Tân sau này. Sau đó, cùng A Yên về Ngụy Châu, sớm sắp xếp việc Bùi Đề cùng ông hợp vây kinh thành.

Tác giả có điều muốn nói: [Tạ Đĩnh nói “Lại mơ rồi” lúc đó mũi có chút cay cay T^T

Khi A Yên đến nơi, bên ngoài phủ đệ ở thành phố dưới bóng cây hòe đã đâu vào đấy.

Đó là ý nghĩa mà các tướng sĩ mạo hiểm xông pha g·i·ế·t giặc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 103: Chương 103