Gả Cho Tam Lang
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Chương 2
Bởi vậy, một khi vợ chồng đại phòng không sinh thêm được đích tử, thì quyền thừa kế hầu phủ sẽ rơi vào tay Lục Trường Dật của nhị phòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dường như hắn đã đợi ở đây từ lâu, đi tới đi lui bên ngoài khách viện. Vừa thấy ta, hắn lập tức sải bước tiến đến: "Tạ cô nương, Lục mỗ có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, không biết có tiện hay không?"
Đến đời kế tiếp, người thừa kế hầu phủ vốn sẽ là hắn.
Ta còn chưa nói hết câu, hắn đã vội vã ngắt lời: "Lục mỗ đã có người trong lòng, xin cô nương đừng chọn ta!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi mắt trong trẻo, lặng lẽ nhìn ta.
Mất một lúc lâu mới cảm thấy nhiệt khí trên mặt dịu đi.
Chương 2: Chương 2 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta lập tức đưa tay chạm vào cánh tay hắn, bóp nhẹ thử: "Không sao, vẫn ổn!"
Hôm sau, ta nghe đám nha hoàn bàn tán mới biết.
Thế nhưng hắn chẳng nói một lời phản đối, cuối cùng lại lặng lẽ bỏ trốn với người trong lòng ngay trong đêm tân hôn!
Ta không còn nơi nào để đi, chỉ đành chạy đến nương nhờ Trung Dũng hầu phủ.
Không ngờ hắn lại thú vị đến vậy.
"Không sao." Có vẻ như không chắc chắn lắm, hắn lại bổ sung: "Hẳn là chưa gãy đâu."
Ngay cả mấy lão ma ma trong phủ cũng dám giở sắc mặt với ta.
Bên cạnh cũng truyền đến tiếng cười không kìm nén được của hắn.
Không đúng, kiếp trước hôn sự không được định đoạt nhanh như vậy.
"Đã đi thì vĩnh viễn đừng quay về!"
Ta "ồ" một tiếng, gật đầu đáp ngay: "Chỉ có thế thôi sao? Không thành vấn đề!"
Từ đó, hắn hoàn toàn mất đi quyền thừa kế hầu phủ.
Xem ra, hắn cũng đã trọng sinh!
Chẳng qua, cha mẹ ta không hiểu đã đắc tội với ai, bị hại chếc một cách khó hiểu.
"Nhìn ta làm gì?" Ta chạm tay lên mặt, giả vờ nghi hoặc.
03
Kết quả là, cả đại phòng không ai trách hắn hồ đồ, mà lại trút hết oán hận lên đầu ta.
Phải làm rõ thân phận của cô gái kia.
Nếu sớm biết hắn có người trong lòng, ta nào thèm gả cho hắn?!
Lục Trường Uyên vì muốn cưới người trong lòng, đã ầm ĩ trước mặt lão hầu gia. Nhưng đáng tiếc, thân phận cô nương kia thực sự không đủ tư cách, khiến lão hầu gia tức giận đến mức quất cho hắn một trận.
Sau khi chắc chắn không có ai bên cạnh, Lục Trường Uyên liền thay đổi thái độ, chất vấn ta:
Hắn nói với ta về những hàng quán ngon trên các con phố.
Nghe nói thế tử phu nhân đã khóc suốt một hồi lâu trong phòng lão phu nhân.
Mà để bảo toàn tính mạng, ta buộc phải chọn một người trong số bọn họ để gả.
Ta ngượng ngùng hỏi: "Chàng không sao chứ?"
Ta kể cho hắn nghe về những điều mình am hiểu.
Trước đây, ta chỉ cảm thấy Tam thúc là người ôn hòa.
Ta không nhịn nổi, bật cười rồi đưa tay đ.ấ.m nhẹ vào cánh tay hắn.
Cứ thế qua lại, cũng coi như hợp ý.
Xem ra, hắn cũng hối hận vì phút bồng bột mà cùng người bỏ trốn, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói một câu "không muốn" rồi!
Hắn rời khỏi hầu phủ, cùng người trong lòng bỏ trốn, cuộc sống hẳn là chẳng dễ chịu gì so với bây giờ.
Do buổi chiều hắn còn có việc phải làm, nên ta và hắn chia tay nhau ở đầu ngã rẽ.
Phụ thân hắn là thế tử của hầu phủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng hắn lại bất chấp tất cả, bỏ trốn ngay trước ngày thành thân, khiến lão hầu gia giận đến mức hạ lệnh:
Đáng tiếc, niềm vui chưa duy trì được bao lâu.
Suýt chút nữa ta còn tưởng mình lỡ tay đ.ấ.m gãy xương vị hôn phu rồi!
Nàng ấy hiểu ý, lặng lẽ lui ra xa.
Trong lòng lại không khỏi nghĩ đến đời trước.
Trên đường trở về, ta liền chạm mặt Lục Trường Uyên.
02
Sau một trận cười đùa, bầu không khí giữa ta và hắn cũng trở nên thoải mái hơn hẳn.
Lục Trường Uyên hoàn hồn, vội vàng nói lời cảm tạ: "Đa tạ cô nương thấu hiểu, mong cô có thể giữ kín chuyện này."
"Quả thực, hầu gia có nhắc đến chuyện này..."
Không hiểu mấy người này sinh ra cái miệng để làm gì!
"Gia gia tìm cô qua đó, có phải là để bàn chuyện hôn sự không?"
Hắn khẽ rên một tiếng: "Lực tay cũng khá lớn đấy."
Ánh mắt dừng lại trên mặt ta rất lâu, như thể muốn phân biệt xem ta có đang nói thật hay không.
Ta nhớ rõ khi ta chọn hắn xong, lão hầu gia còn để ta và hắn tiếp xúc một thời gian.
Ta vội vàng buông tay, dời ánh mắt đi nơi khác, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được bật cười.
Sao hắn lại biết trước được?
Hắn không ngờ ta lại đồng ý dứt khoát như vậy.
Trớ trêu thay, dưới danh nghĩa phụ thân hắn có không ít con thứ, nhưng con trưởng lại chỉ có mỗi mình hắn.
Đám nha hoàn chỉ nói được nửa chuyện, phần còn lại cũng không rõ ràng, khiến ta nghe mà ngứa ngáy trong lòng. Thế là ta sai Tiểu Mãn đi nghe ngóng một chút.
Ta mỉm cười gật đầu: "Chuyện nhỏ thôi!"
Sau khi lão phu nhân đích thân đứng ra khuyên giải, lão hầu gia mới chịu dừng tay.
Dọc đường đi, chúng ta trò chuyện rất nhiều.
Ta liếc mắt nhìn Tiểu Mãn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngước mắt liền bắt gặp vành tai hắn ửng đỏ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.