Gả Cho Lương An
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
Ta khoác lên người bộ y phục không hợp với tuổi tác, đội thêm đồ trang sức lòe loẹt, cồng kềnh.
Nhưng bà cũng kể chuyện hay lắm.
“Hắn có là đích tử hầu phủ thì đã sao? Ta thà gả cho kẻ bán thịt bán cá ngoài chợ, còn hơn gả qua đó rồi sớm góa bụa!”
Thế nhưng trong lòng ta lại bồn chồn bất an.
Cũng chẳng có công tử nào muốn cưới một kẻ như ta.
Lưu Như Yên là nữ nhi thứ tư của phụ thân, từ nhỏ theo sát bên cạnh Lưu Như Ngọc, cùng nhau đọc sách học chữ, cùng nhau dạo phố mua son phấn, cũng xem như được sủng ái vô cùng.
“Lưu Như Ngọc không chịu gả, chẳng lẽ lại đến lượt ta sao?!”
Ta đứng ngoài đại sảnh, mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía ta.
Còn mấy món trang sức kia… khỏi phải nói cũng biết là quý giá cỡ nào.
Xuân di nương vì nữ nhi mình mà cầu xin phu nhân hồi lâu, mới gả được cho một tú tài ngoài ba mươi — coi như đã khá rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 2
Ta như cái bóng mờ trong Lưu phủ, có cũng được, không cũng chẳng sao.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta thấy mình cũng không quá bất hạnh.
Bằng không, ta đâu có y phục lộng lẫy hay đồ trang sức quý giá, sao mà đẹp cho được?
Bên trong có người đang trò chuyện vui vẻ, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc.
Ta liền dựng thẳng tai mà nghe.
Hôm ấy, ta đang nằm phơi nắng trên ghế trước cửa, chợt nghe ở tiền viện có tiếng Lưu Như Yên khóc lóc om sòm:
Người ta đồn là có kẻ hạ độc, bằng không thì một kẻ văn võ song toàn như hắn, sao có thể sơ sẩy đến mức ngã ngựa?
Các tỷ muội khác đều vào học đường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sáng hôm sau, nhũ mẫu giúp ta rửa mặt chải đầu.
“Ta không muốn thay Lưu Như Ngọc gả cho cái kẻ c.h.ế.t sớm đó!”
Ta cứ thế đứng đó.
Phụ thân chưa từng đến thăm ta, cũng chẳng đoái hoài gì.
Hóa ra, Lưu Như Ngọc sớm đã được định thân với đích tử của phủ An Viễn hầu – Lương Tùy An.
Ta chưa từng bước vào tiền sảnh bao giờ — thật lòng mà nói, ta vốn chẳng biết lễ nghi hay phép tắc gì.
02
Hồng Đậu chẳng buồn nhìn ta lấy một cái:
Dọc đường, ta cùng nhũ mẫu đi sau, Hồng Đậu đi trước dẫn đường.
Giờ đây ngày cưới đã cận kề, sao nàng ta lại không chịu gả nữa?
Chuyện Ngưu Lang Chức Nữ, Bạch Xà Từ Thức… Ta nghe mãi không chán, lúc nào cũng đòi bà kể lại.
Còn ta, mỗi năm cũng chỉ được thấy mặt họ vào dịp Trung Thu, Giao Thừa – lúc cả nhà tụ họp ăn bữa cơm đoàn viên, thì ta mới được an bài ngồi ở góc xa nhất, miễn cưỡng cũng coi là "một nhà sum họp".
Y phục quả thực rất đẹp, ta chưa từng mặc đồ thế này bao giờ.
Ta biết bà thật lòng yêu thương ta.
Lưu Như Yên giọng the thé, vẫn khóc lóc đòi không gả.
Tựa như kim châm, khiến ta tay chân luống cuống.
Bọn hạ nhân đối với nàng cũng vô cùng cung kính, chẳng ai dám trái ý nửa lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vài ngày sau, Hồng Đậu – nha hoàn thân cận bên cạnh phu nhân, bưng theo y phục cùng trang sức bước vào phòng ta.
Không giống với ta, Lưu Như Ngọc là tâm can bảo bối của phụ thân và phu nhân — chính là đích nữ của nhà họ Lưu.
Ta ngơ ngác nhìn đống đồ kia.
Mỗi lần bà chải tóc cho ta, đều mỉm cười nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Song, trong lòng ta mơ hồ đã có một linh cảm chẳng lành.
Nữ nhi của Đào di nương được gả cho một quan phu, chỉ vì sính lễ hậu hĩnh, phu nhân liền đồng ý.
Ai nấy đều săm soi ta từ trên xuống dưới, rồi thì thầm to nhỏ.
Phu nhân sinh được hai nam một nữ, mà bất kể là phụ thân hay hai vị huynh trưởng, tất thảy đều dồn hết yêu thương cho nàng.
Nhũ mẫu lộ rõ vẻ căng thẳng, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Ta thì không — bởi vì ta không có mẫu thân.
Nhũ mẫu trong lòng cũng thấp thỏm, chỉ có thể an ủi ta: “Hẳn là không có chuyện gì to tát, đừng sợ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhũ mẫu dạy ta Tam Tự Kinh, ta chỉ biết có mỗi Tam Tự Kinh.
Sau cú ngã, hắn hôn mê hơn nửa tháng, tỉnh lại thì độc trong người vẫn chưa giải, chân phải còn bị què.
Nói xong thì đặt đồ xuống rồi rời đi.
Hồng Đậu đến, đưa ta đến tiền sảnh.
Ta thu tai lại, xoay người tiếp tục phơi nắng trong lười nhác.
Người trong gương – chính là ta – trông thật buồn cười.
Chúng ta đi một hồi thì tới nơi.
Hừ, đây là tuồng gì vậy?
Phủ họ Lương tìm đủ danh y, vẫn không chữa khỏi.
Ta không biết chữ, chẳng biết thi thư ca phú, vì chưa từng được học.
Từ xa nhìn lại, nàng như một con bướm xinh đẹp, vừa thơm lại vừa diễm lệ.
“Nhũ mẫu, người nói xem, phu nhân cho con mặc mấy thứ này là để làm gì?”
Còn ta ư… Ta lắc đầu, chẳng muốn nghĩ đến nữa.
“Tiểu thư nhà ta đúng là mầm mống của mỹ nhân, chẳng biết phải là công tử nhà ai mới xứng đôi với con.”
“Phu nhân chuẩn bị cho ngươi y phục và đồ trang sức này, sáng mai chải chuốt tử tế một chút, ta sẽ đến đưa ngươi đi.”
Nghe nói là ba năm trước, vị tiểu hầu gia kia chẳng may ngã ngựa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.