Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Gả Cho Cha Của Nam Chính

Cửu Nguyệt Vi Lam

Chương 9: Tan rã trong bất mãn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Tan rã trong bất mãn


Tạ lão phu nhân cũng cười. “Đúng vậy,hiệntại cũngkhôngmuộn, chờ thế tử hủy hôn ước này, tasẽcho người tới cửa cầu hôn.”

khôngai hiểurõchuyện tiểu thư và Tạ thế tử là lưỡng tình tương duyệt hơn các nàng.

Khương Tứ tiểu thư quả thực là làm khó người khác, quá đáng đến cực điểm.

Có lẽ đời trước, Khương Tứ tiểu thư có thể đạt đượcsựsủng ái độc nhất vô nhị của Tạ thế tử,khôngchỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp dịu dàng này, mà có lẽ do chínhsựthông minh nhạy bén, tâm tư trong sáng, thông tuệ tuyệt luân của vị Khương Tứ tiểu thư này.

“Chủ nhân, Tạ lão phu nhân hồi phủ, người của chúng ta pháthiện, dường như Tạ lão phu nhân rất cao hứng.”

“Lão phu nhân, ngàikhônghỏi ý của Quốc Công gia sao?” Hoàng ma ma sửng sốt,khôngnghĩ tới lão phu nhân lại nóng vội như vậy, gấpkhôngchờ nổi muốn định thân với Khương Tứ tiểu thư ngay.

Khương Nịnh Bảo thấy dáng vẻ này của ‘nữ chính’, làm sao cònkhôngđoán ra tâm tư của nàng ta, trong lòngâmthầm buồn cười.

“Lão phu nhân, bát tự của Khương Tứ tiểu thư cùng Quốc Công gia tương hợp, nhưng sát khítrênngười Quốc Công gia, nữ tử bình thườngkhôngthể tới gần……” Hoàng ma ma rốt cuộc có chút lo lắng, nhịnkhôngđược nhắcmộtcâu.
Tạ lão phu nhân sửng sốt, lập tức xoa xoa ấn đường, khi bà biết được bát tự của Khương tứ tiểu thư và con trai tương hợp, nên vui đến mức quênđithể chất đặc thù của con trai mình, khẽ cau mày.

“Muốn người takhôngbiết trừ phi mình đừng làm,khôngbiết Dương tiểu thư có còn nhớrõtrong con phốnhỏ, dưới gốc Đào cổ thụ ở thành Tây hơn hai năm trướckhông? Nghenói, cây đào cổ này được mệnh danh là gốc đào định lương duyên,khôngbiết làthậtlà giả?”

Dương Thư Thanh chưa bao giờ quẫn bách khó xử như thế này, nhìn nụ cười xinh đẹp quyến rũ của Khương Nịnh Bảo làm nàng ta cảm thấy chói mắt đến cực điểm,hiệntại Dương Thư Thanhđãsớmkhôngcòn ý định chung sống hoà bình với Khương Nịnh Bảo nữa rồi.

Chương 9: Tan rã trong bất mãn

Lần gặp mặt này, Dương Thư Thanh cùng Khương Nịnh Bảo tan rã trongkhôngvui.

Nếukhôngđáp ứng,thìlời nàng vừanóira ban nãykhôngthể nghi ngờ là tự vả mặt mình.

Bên trong nhã gian chìm trong yên lặng

Khương Nịnh Bảonhẹvén sợi tóc vào vành tai, cười tủm tỉm nhìn nàng ta, giống như hiểu thấu lòng nàng tađangnghĩ gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Nịnh Bảo khẽ mỉm cười,nhẹnhàng nhấpmộtngụm, cảm nhậnmộtchút, khen: “Đào hoa tửu này quả nhiên danh bất hư truyền, vị cực ngon.”

Tố chất tâm lý của Dương Thư Thanh cực mạnh, chỉ chốc látđãkhôi phục bình tĩnh, nàng ta liếc mắt nhìn Khương Nịnh Bảo, vội vàng mang theo hai tỳ nữ rờiđi, nhìn bộ dạng của nàng ta, cực giống nhưđangco chân chạy trốn.

“Tạ thế tử cứu Dương tiểu thư, Dương tiểu thưđãmấtđitrong sạch, nhưng vị hôn thê vô tội như ta lại phải bị Tạ thế tử huỷ hôn, phải nên nhường vị trí của mình cho Dương tiểu thư, chẳng lẽ các ngườikhôngbiết việc hủy hôn đốimộtnữ nhân mànóilà thương tổn đến bực nào ư, biện pháp giải quyếtkhôngphải chỉ có mỗi con đường là huỷ hôn, dù ta có nguyện ý cùng Dương tiểu thư thờ chungmộtchồng, nhưng Dương tiểu thư lạikhôngmuốn như thế,khôngphải sao?”
sắc mặt của Dương Thư Thanh trầm xuống, vị Khương Tứ tiểu thư này quả nhiênkhôngđơn giản, từng câu từng chữ đều vô cùng sắc bén, đánh thẳng vào ý tưởng thựcsựtrong lòng nàng ta.

Cái gì gọi là thanh giả tự thanh,đãsớm cùng Tạ Cảnh Dựckhôngtrong sạch, còn ở nơi này giả vờ vô tội, Khương Nịnh Bảokhôngkhỏi cảm thấy ngán ngẩm.

Lúc này, chưởng quầy của quán trà Tấn Giang bước vào, mang đến cho Khương Nịnh Bảomộttin tức tốt.

Dương Thư Thanh thầm cười chua cay, từ khi trọng sinh cho đến giờ,nàng ta luôn xuôi gió xuôi nước nênđãquên câu núi này cao còn có núi khác cao hơn,mộtKhương Tứ tiểu thư mà nàng takhônghề để vào trong mắt lại làm cho nàng ta lâm vào tình thế khó xử thế này.

Hôm trước, nàng cùng Tạ thế tử lén gặp mặt nhau cũng từng nhắc đến gốc đào cổ thụ đó.

Hai người vốnkhôngthể chung sống hoà bình, hà tất phải giả mù sa mưa đứng bên cạnh nhau? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ta hiểu oán hờn trong lòng của Khương Tứ tiểu thư, nhưng thanh giả tự thanh, takhôngmuốn giải thích thêm, cónóinhiều hơn nữathìKhương Tứ tiểu thư cũngkhôngsẽtin tưởng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Nịnh Bảo cong cong thànhmộtnụ cười, trong lòng thầm nhủ, có cốt truyện nơi tay, cảm giácthậttuyệt.

Khương Nịnh Bảo cười lãnhđạm, Dương Thư Thanh, vốnđãkhôngmang theo ý tốt, nàng mớikhôngthèm đoạn tình cảm tỷ muội giả tạo với ‘nữ chính’, hôm nay đáp ứng đến đây theo lời hẹn nàngđãchuẩn bị sẵn tư thế xé rách mặt với nữ chính rồi.

Bị Khương Nịnh Bảo đâm trúng tim đen như thế… Cả người Dương Thư Thanh chấn động, mặt biến sắc,khôngdám tin nhìn nữ nhân yếu đuốiđangcười tươi như hoa trước mặt.

Nếu nàng ta đồng ý với Khương Nịnh Bảo,thậtsựthả ra lời đồn, như thếthìgiữa nàng ta và Tạ thế tử nơi nào còn có tương lai, về sau cho dù nàng ta có được gả vào phủ Quốc công,thìtrong mắt người khác cũng làmộttrò hề.

Tạ lão phu nhân nghe vậy, cảm thấy lờinóicủa Hoàng ma ma rất có lý, liền gật đầunói: “Được, cứ làm như thếđi, nghe Triệu quản gianói, thế tử cùng phía Trường Ninh Bá phủđãthỏa thuận xong bồi thường, ngày maisẽchính thức hủy hôn, có việc nàykhông?”

Khương Nịnh Bảo lắcnhẹly Đào Hoa tửu trong tay, hưởng thụ đãi ngộ được tận tay ‘nữ chính’ tự mình châm trà rót rượu, nàng đột nhiên nhìn Dương Thư Thanh lộ ramộtnụ cười xinh đẹp dịu dàng: “Dương tiểu thư, ta nhớ ngươi vừa mớinóimuốn đền bù cho ta?”

“Đúng vậy, sao ta lại quên mất việc này.”

Những lần tương ngộ bíẩncủa nam nữ chủ nàng đều nắm rấtrõ.

Trong đầu Tạ lão phu nhân bất giáchiệnlên gương mặt tuấn tú lạnh như bang của con trai, lắc đầu thở dài: “Hỏi nó vô dụng, cònkhôngbằng tiên hạ thủ vi cường.”

Tạ lão phu nhânkhôngngờ xuất phủ đến chùa để tìm cao tang xem bát tự lần này lại thu được tin mừng và ngạc nhiên ngoài ý muốn. Bởi bát tự của Khương Tứ tiểu thư và con trai Tạ Hành của bà cực kỳ tương hợp.

thìra Khương Tứ tiểu thưđãbiết tất cả mọi chuyện, làm nàng ta cảm thấy mình nhưmộttên hề múa may trước mặt Khương Nịnh Bảo, xấu hổkhôngthôi. Tây nhị và dưới gốc Đào cổ thụ kia, đúng là nơi mà nàng ta giả nam trang tương ngộ với Tạ thế tử hơn hai năm trước.

“Tạ thế tử huỷ hoại trong sạch của ta lại nguyện ý phụ trách, takhônggả cho ngài ấythìcòn có thể gả ai, ngoài việc gả chohắn, takhôngcòn lựa chọn nào khác, Khương Tứ tiểu thư làm thế này làđangmuốn làm khó ta chăng?”

“Lão phu nhân,hiệntại cũngkhôngmuộn.” Hoàng ma ma cườinói.

Dương Thư Thanh rờiđi, Khương Nịnh Bảo lại chưa rờiđi,mộtmình ngồi trong nhã gian, nhãn nhã thoải mái nhấm nháp Đảo Hoa tửuđãđược pha loãng, đuôi lông mày khóe mắt đều tràn đầy thích thú.

“Lão phu nhân, hay ngài tìmmộtthích hợp thời cơ để Quốc Công gia và Khương Tứ tiểu thư lén gặp mặt nhau, rồi nhìn xem tình huống, hoặc là mời Khương Tứ tiểu thư đến chùa để cao tăng xem thử?”

“mộtkhiđãnhư vậy,thìvừa rồi Dương tiểu thư hà tất phải làm bộ làm tịch?” Khương Nịnh Bảo khẽ cườimộttiếng,khônghề giận dữ, chỉ dùng giọng điệu nhàn nhạt chất vấn.

Hốđãđào xong, chỉ còn chờ quyết định của ‘nữ chính’
Khương Nịnh Bảo vốn dĩ nghĩ, nếu nữ chínhthậtlòng đến đây để xin lỗi, nàngsẽcho qua chuyện này, ai ngờ nữ chính này lạikhôngphải người lương thiện, mục đích thựcsựcủa việc xin lỗi lần này là lấy cớ xin lỗi để tính kế nàng, chọc giận nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sống lạimộtđời, Dương Thư Thanhsẽkhôngtiếp tục để bản thân mình chịu chút xíu thiệt thòi nào.

Đáy mắt của Dương Thư Thanhhiệnlênmộttia kinh ngạc,khôngnghĩ tới Khương Nịnh Bảo lại tàn nhẫn như vậy, xem ra tất cả những việc làm vừa rồi của nàng takhônghề có chút tác dụng, vị Khương Tứ tiểu thư này quả thực dầu muốikhôngvào, mềm cứngkhôngăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chờ xe ngựa của nàng rời khỏi quán trà Tấn Giang, xe ngựa của Dương Thư Thanh từmộtgóc khác chạy ra, nghĩ đến tin tức nàng ta vừa mới nhận được,trênmặt Dương Thư Thanh lộ ramộtnụ cười.

Khương Nịnh Bảo dùng đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn chằm chằm nàng ta,khônghề nôn nóng, thong thả chậm rãi đợi phản ứng của Dương Thư Thanh.

khôngsai, nàng ta quảthậtkhôngmuốn dưới thế bất luận kẻ nào, từ sau khi nàng ta trọng sinh cho đến giờđãthề rằng, kiếp này tuyệt đốikhônglàm thiếp, càngkhôngmuốn chung chồng với bất kì ai. Câunóinày nàng tađãnóilúc Tạ thế tửnóimuốn chịu trách nhiệm với nàng ta.

Hoàng ma ma ramộtchủ ý.

“Dương tiểu thư, khó xử đến thế sao? Hay nênnóithực ra Dương tiểu thưđãyêuthầm vị hôn phu tađãtừ lâu, cái gọi làkhôngcó ý định cướp đoạt vị hôn phu của ta đều là lờinóidối?”

Dương Thư Thanh ngẩn người, hiển nhiênkhôngdự đoán được Khương Nịnh Bảosẽtrực tiếp gật đầu như thế, vị Khương Tứ tiểu thư nàythậtsựlà khó chơi đến cực điểm, nàng ta hítmộthơithậtsâu, lại tự mình rótmộtly Đào hoa tửu cho Khương Nịnh Bảo, thở dài: “Nếu là ta, ta cũngsẽkhôngtin, nhưng đây đều là lờinóitừ đáy lòng của ta.”

“Nếu biết sớm Khương Tứ tiểu thư thích hợp với con trai của ta như thếthìthậttốt biết bao.” Tạ lão phu nhân nhấpmộtngụm nước trà,khôngkiềm được tiếc nuối cảm kháinói.

Dương Thư Thanh giật nảy mình, nhưng ngoài mặt lại cười khanh khách gật đầu: “Đúng vậy.”

“Khương Tứ tiểu thư, thứ lỗi cho takhôngthể đáp ứngyêucầu của ngươi, Tạ thế tử là nhân tài kiệt xuất hiếm có, quý nữ thầm mơ ước ngài ấy nhiềukhôngkể xiết, ta cũngkhôngngoại lệ.”

Cho nênhắnmới có thể huỷ hôn.

Nếu tiểu thưthậtsựbị bắt buộc phải đồng ý vớiyêucầu của Khương Tứ tiểu thư,thìnhững mưu tính trước kia chẳng phải là giỏ tre múc nước, công dã tràng sao,đãvậy còn tự dưng mấtđithanh danh trong sạch?

Saumộtlúc lâu, Dương Thư Thanh lại mở miệng lần nữa.

Mèo khen mèo dài đuôi, lạikhônghề chột dạ chút nào.

Khương Nịnh Bảo tán đồng gật đầu: “Xácthậtlàsẽkhôngtin.”

“Đây là Đào Hoa tửu ngon nhất mà Dương tiểu thưđãgọi.”
thìra là chưởng quầy mang Đào hoa tửu ngon nhất đến, chờ chưởng quầy đem Đào hoa tửu giao cho Thiến Dung, Thiến Dung đóng cửa nhã gian lại.

khônghố nữ chủmộtphen,thậtsựcó lỗi vớiâmmưu mà nàng tađãkhổ công sắp xếp sẵn.

Trong mắt Dương Thư Thanhhiệnlênmộttia vừa lòng.
Chỗ dựa đứng sau quán trà Tấn Giang này là Định Quốc Công, chờ sau khi nàng ta gả vào phủ Định Quốc Công, có lẽ lập tứcsẽbiết được chủ nhân chân chính cùng người sản xuất hoa tửu của quán trà này là ai.

Trong lúc nhất thời, hai người lẳng lặng nhấm nháp Đào hoa tửu,khôngkhí hòa hợp hiếm có.

Khương Nịnh Bảo nhướng mày: “khôngphải emđãchứng kiến đó sao?”

Vinh Hỉ đường, phủ Định Quốc Công.

Lúc này, trong nhã gian vang lên tiếng chuông, Thiến Dung bước đến mở cửa nhã gian ra, liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của chưởng quầy cùng bầu rượutrênchiếc khay tinh xảo trong tay ông.

Mặt Xuân Hỉ mặt rối rắm, mấy ngày này, nàng thấy tiểu thư bình tĩnh như thế, còn tưởng rằng tiểu thư hoàn toànkhônghề để ý đến,khôngngờ tiểu thư vẫn liên tục nén giận trong lòng, tiểu thưthậtsựquá đáng thương.

Giỏi cho chiêu rút củi dưới đáy nồi.

“Dương tiểu thư, nếu ngươithậtsựmuốn đền bù cho ta,khôngbằng ngươi thả tin đồn ra ngoài rằng, ngươikhôngcó ý định muốn đoạt vị hôn phu của ta, vàsẽkhônggả vào phủ Định Quốc Công nữa, như thế nào?”

Nhớ đến vừa rồi lúc mìnhnóitrước Đào Hoa yến mình và Tạ thế tửkhônghề quen biết, Dương Thư Thanh cảm thấytrênmặt nóng rát, hậnkhôngthể tìmmộtcái lỗ để chui vào.
Lần này thể diện trong hay ngoài gì cũng đều mất sạch.

“Tiểu thư, ngài làm thế này là chấp nhận xé rách mặt với Dương tiểu thư?” Xuân Hỉ hoảng hốt hỏi, sao nàng nghĩ mãi vẫnkhônghiểu lời tiểu thư vừanói, gốc Đào cổ thụ nào, sao cứ luôn cảm thấy bên trong đó giống nhưđangẩnchứamộtđại bí mật nào đó.

Dương Thư Thanh tiếp nhận bầu rượu, tự mình rót hai ly Đào hoa tửu, nângmộtly lên đưa cho Khương Nịnh Bảo, sau đó tự bưng chén rượu của minhg lên nhấpmộtngụm.
“Khương Tứ tiểu thư, Đào hoa tửu này là rượu được hoan nghênh nhất oqr quán trà Tấn Giang này, mỗi người mỗi ngày cũng chỉ mua đượcmộtbầu thôi.”

Hoàng ma ma: “……”

Lời này vừa ra, hai tỳ nữ phía sau Dương Thư Thanh lập tứckhôngbình tĩnh, nhịnkhôngđược tức giận trừng Khương Nịnh Bảo, vị Khương Tứ tiểu thư nàythậtlà quá đáng, tiểu thư cũngđãănnóikhép nép châm trà đổ nước xin lỗi như thế, sao nàng ta lại dám…… Dám đưa ra loạiyêucầu quá đáng này?

Ánh mắt Khương Nịnh Bảo chợt lóe, trong lòng mơ hồ cómộtsuy đoán, vì thế nàngkhôngcó tâm tư ở lại quán trà, mang theo Xuân Hỉ vội vàng hồi phủ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Tan rã trong bất mãn