Emma Và Những Vị Khách Vô Hình
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81
Trời ạ, cô đang nói nghiêm túc mà!
Đúng là có những lúc anh cũng rất đáng tin – chất liệu bạn trai bùng nổ luôn.
Anh cau mày, như đang lục lại những ký ức mà lúc trước cho là vớ vẩn nên vứt xó trong “cung điện ký ức”.
Anh chàng tóc xoăn thực sự không phải kiểu người hợp đi siêu thị.
Emma lấy ra hai miếng thịt bò trong tủ lạnh, đưa cho Sherlock:“Cái nào ngon hơn?”
Nhìn cách anh đứng giữa siêu thị, hoàn toàn lạc quẻ với khung cảnh xung quanh, ánh mắt sắc bén thì cứ soi mói khách hàng và hàng hóa, ai cũng đoán được anh chẳng mấy khi chịu dành thời gian cho mấy chuyện vặt vãnh như thế này.
“Woah~~” – Emma hét lên thích thú như vừa chơi tàu lượn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sherlock cau mày, suy nghĩ một lúc rồi đáp:“Như anh biết thì trẻ con phải bắt đầu từ trứng gặp t*nh tr*ng. Chúng ta còn chưa vượt qua bước đó. Có lẽ nên làm xong bước đầu tiên rồi hãy lo đến bước sau? Đừng quên, chúng ta vẫn còn… nguyên đấy.”
82
Không ngờ anh nhìn thì chẳng coi gì ra gì, nhưng sau khi cầu hôn lại nghiêm túc đáng tin thế này. Nghĩ vậy, lòng cô thấy ngọt ngào.
“Vậy ra bây giờ anh đang làm đúng bổn phận của một vị hôn phu sao?” – Emma nhướng mày, cười khẽ.
“Em phải biết tình huống xấu nhất. Anh thích nguy hiểm, thích k*ch th*ch, thích thử thách. Anh không thích cuộc sống gia đình bình lặng. Gặp nguy hiểm, anh sẽ xông lên. Gặp điều khiến anh hứng thú, anh sẽ liều lĩnh. Đối diện cái c·h·ế·t, anh sẽ không sợ, thậm chí sẵn sàng đón nhận. Em có thể sẽ không hạnh phúc. Nên anh cho em cơ hội… chọn lại.”
“Con cái?” – anh dừng ngay trước khi môi chạm, thì thào.
“Em từng nói chuyện với Sophie. Bà ấy bỏ lão Albert, dù yêu ông, chỉ vì không muốn con mình phải sống trong cuộc đời phiêu lưu, nguy hiểm. Còn chúng ta… công việc đầy rẫy hiểm nguy, không thích hợp để trẻ con lớn lên. Nếu chẳng may em có thai thì sao?”
Anh nhếch môi cười ranh mãnh.
Sherlock nhìn cô thật lâu, rồi bất ngờ kéo cô lại, định hôn.
Nhưng Emma bỗng chau mày:“Có điều… em đang nghĩ đến chuyện con cái.”
“Wow, làm vợ John chắc hạnh phúc lắm~” – Emma nheo mắt cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Emma thong thả đi trước, vừa dạo vừa lấy đồ trên kệ, có khi so sánh một chút, có khi đặt thẳng vào giỏ. Trong khi đó, anh chàng tóc xoăn thì đút tay vào túi, sải chân dài đi theo phía sau, lông mày hơi cau lại.
Anh chẳng hề lạnh lùng, vô tình như vẻ bề ngoài. Chỉ là giấu trái tim chân thành, mãnh liệt sau lớp vỏ khó gần mà thôi. Người không hiểu sẽ nghĩ anh thích khoe khoang, dùng trí tuệ và khả năng soi thấu để chèn ép kẻ khác. Nhưng nếu kiên nhẫn nhìn sâu, sẽ nhận ra anh chỉ đang “chọn lọc” bằng cách riêng của mình – ai có thể chấp nhận cả những điểm khó ưa nhất của anh, mới xứng đáng chạm vào sự tinh tế, dịu dàng và đẹp đẽ anh cất giấu bên trong.
Emma bật cười, thấy anh mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt lại thấp thoáng ghen tuông. Biết rõ sau đó sẽ có chữ “nhưng”, nhưng khi nghe cô đem anh ra so với John – dù John là tri kỷ – anh vẫn không thoải mái.
Trên đường về, Emma chợt nói:“John đúng là mẫu chồng hoàn hảo: tốt bụng, dũng cảm, thông minh, biết lo cho gia đình… Còn anh thì tính tình kỳ quái, IQ cao ngất mà EQ thì thấp, thiếu thường thức, lại thích châm chọc người khác, còn nhìn thấu bí mật của họ… Nhìn vào, ai làm vợ anh chắc sẽ rất mệt…”
“Ờ… Anh thừa nhận John quả thực là mẫu mực trong số người thường. Nhưng em đã nhận nhẫn của anh rồi.” – Sherlock nâng tay cô lên, để lộ viên kim cương to như hạt bồ câu trên ngón tay, “Trừ khi em giảm được hơn 5 ký, nếu không thì chắc chắn không tháo ra nổi đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ đến Mary, chẳng trách một đặc công từng oai hùng, g·i·ế·t người không gớm tay, lại nguyện trao trái tim cho anh chàng hiền lành ấy. Chỉ nghe mấy lời Sherlock nhớ từ John thôi, cũng thấy John là người đàn ông tuyệt vời thế nào.
Cô cố tình kéo dài giọng, chừa khoảng trống.
Chiếc SUV lập tức phanh gấp, drift một vòng rồi dừng gọn vào chỗ đỗ ven đường.
“Anh thấy chán à?” – cô hỏi.
Emma im lặng một lát, rồi thản nhiên đáp: “Em đã nghĩ kỹ rồi, sẽ không đổi ý. Anh đúng là không phải mẫu chồng trong mắt người thường, nhưng anh là Sherlock Holmes. Còn em, cũng chẳng phải dạng phụ nữ bình thường. Em là Emma Roland. Nên anh là anh, em là em – thế là đủ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Yên tâm, anh có ít nhất năm cách giúp em tháo nhẫn mà không cần giảm cân. Nhưng trước khi cưới, anh sẽ không tiết lộ.” – Sherlock thản nhiên đáp.
Cô nhớ tới lần anh tham dự lễ cưới của John và Mary – dù chẳng hiểu gì, nhưng vẫn vụng về mà chăm chút chuẩn bị bài phát biểu, chuẩn bị điệu nhảy, chỉ vì không muốn có chút sai sót nào.
…
Sherlock lập tức lạnh lùng:“Làm ơn nói hết câu, bắt đầu bằng chữ ‘nhưng’.”
Sherlock vẫn nhìn thẳng, giọng khàn khàn mà chắc nịch:“Anh không thể như John – ấm áp, biết lo toan. Không thể như cha anh – an phận với cuộc sống thôn quê. Càng không thể như đàn ông bình thường – đi làm, về nhà, quây quần bên vợ con. Anh tuyệt đối không phải mẫu chồng lý tưởng, thậm chí chưa chắc đã là chồng đủ tiêu chuẩn.”
Anh nói như sợ bản thân kịp đổi ý, giọng vừa dứt khoát vừa run rẩy – sợ cô hối hận vì đã đồng ý cầu hôn.
“Ừm~” – Emma chiều theo ý anh, chọn thêm miếng nữa. Rồi cô nói:“Anh thấy chán thì không cần miễn cưỡng đi cùng đâu. Em chỉ thích cái cảm giác được đi dạo trong siêu thị, nhìn kệ đầy ắp đồ rồi chọn, chứ không phải thật sự thích việc bếp núc. Nhưng nếu anh rảnh, đi cùng em, cùng bàn xem ăn món gì thì em cũng rất vui.”
Emma: “…”
“John nói, đàn ông sau khi lấy vợ thì phải cắt cỏ, thông ống nước, sửa cầu thang… vòi nước hỏng cũng phải lo. Nếu vợ không biết nấu ăn thì chồng phải nấu. Nếu vợ biết nấu thì chồng phải rửa bát, quét dọn, lau bàn… Trời ạ, bộ não thiên tài của anh cũng phải làm những việc mà người thường làm sao?” – anh nhíu mày, trông vừa khó xử vừa lo lắng, như sợ nếu mình không làm được thì Emma sẽ thất vọng.
“Rõ ràng em định làm bít tết. Cả hai đều là rib-eye, nhưng dựa vào mỡ và thớ thịt thì nên chọn miếng này. Nhân tiện, em cũng biết anh thích T-bone hơn, ba phần chính, rán cho phần mỡ chảy ra, ăn với sốt tiêu đen.” – anh ngắm nghía vài giây rồi chỉ vào một miếng, sau đó tiện tay lấy thêm miếng khác.
Đúng là tên tóc xoăn c·h·ế·t tiệt!
Emma cạn lời. Anh mà đem trí thông minh dùng cho chuyện này thì có phí quá không? Nhưng những tiểu xảo ấy, cùng sự chiếm hữu lộ rõ, lại khiến cô thấy ngọt ngào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Emma sững lại, lắng nghe anh nói nhanh, như đang đọc lời tuyên án:
Emma thử tháo nhẫn, nhưng vừa khít, đau cả ngón mà chẳng nhúc nhích được:“Anh… tính toán kỹ thật đấy. Nhưng nếu đến lúc cưới phải đổi nhẫn thì sao mà tháo?”
“Nhưng… người em muốn cưới chỉ có mình anh, không phải bất kỳ ai khác.” – Emma chậm rãi, chân thành.
Chương 81
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.