Em Ngọt Hơn Cả Mật - Hội Đường
Hội Đường
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6
Lâm Lạc bắt đầu hoảng hốt, có khí lạnh truyền từ cổ họng đến tim, linh cảm xấu khiến cả người cô run rẩy không ngừng, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ vì sợ hãi.
Phạm Điềm: “Mình không muốn nghe! Mình muốn đánh c·h·ế·t cậu ấy!”
Vẻ mặt của Lâm Lạc trở nên nghiêm túc, cô gật đầu thật mạnh: “Vâng, sau này em sẽ không để bác sĩ Giang lo lắng vì em.”
Cô xoa đầu của đứa trẻ, kiên nhẫn hỏi: “Em lạc mất bố từ lúc nào vậy?”
Sau khi Lâm Lạc nức nở kể lại cho hai người họ nghe, cô bỗng cảm thấy tâm trạng không quá tệ nữa.
Kể từ khi cô ngồi xuống, Giang Vân Cảnh vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích, như một bức tượng sáp tinh xảo.
Tài xế rất kinh ngạc: “Cô gái, trông tuổi của cháu cùng lắm là hai mươi, vậy mà lại kết hôn rồi à? Hai ngày trước chú thấy tin tức nói bây giờ người trẻ tuổi kết hôn muộn, không đến ba mươi không chịu kết hôn cơ mà?”
Lâm Lạc cười xấu hổ, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nói xong, bàn tay nhỏ của cô bé lấy kẹo ra khỏi túi: “Chị ơi ăn kẹo nè.”
Cảm giác thất bại dâng lên trong lòng Giang Vân Cảnh, giọng anh dịu hơn một chút, không còn quá sắc bén nữa: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Cam Tiểu Viên: “...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Lạc gật đầu, lấy ví tiền ra khỏi túi xách: “Bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Lâm Lạc thanh toán tiền, nói cảm ơn rồi đi theo sau Giang Vân Cảnh.
Lâm Lạc thở dài, vẫn nên đưa người đến đồn công an thì tốt hơn, cô chỉ có thể làm vậy.
Giang Vân Cảnh: “...”
Mới vừa mở Wechat tìm bạn học Phạm Điềm, cô thoáng nhìn thấy bóng dáng của Giang Vân Cảnh.
Phạm Điềm: “Được, cậu chờ đấy, ngày mai mình sẽ tới đánh c·h·ế·t cậu!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh không vui liếc nhìn cô, quả thực sắc mặt cô vẫn tái mét, nhưng không biết trong đôi mắt trong trẻo đang ấp ủ ý đồ xấu xa gì, trông cực kỳ chướng mắt.
Lâm Lạc cảm thấy cổ hơi cứng đờ, cô ngồi dậy, xua tay: “Không có việc gì, anh đọc tiếp đi…”
Sau khi ra ngoài, Lâm Lạc đứng dưới bóng cây, hơi dựa vào thân cây, ngẩn người nhìn về phía xa xăm.
Giang Vân Cảnh đang ngồi đó đọc sách, tay cầm sách trắng nõn thon dài, ngón trỏ tay phải vuốt mép sách.
Cứ như vậy, ngộ nhỡ đối phương quay đầu lại thấy cô, cô cũng có thể nói với anh rằng mình tới dạo phố một cách hợp tình hợp lý.
Ban đầu người đàn ông trung niên kia định đuổi theo họ, sau đó có lẽ nhận ra không thể đuổi kịp, lại sợ bọn họ báo cảnh sát, thế nên nhanh chóng chạy ra chỗ khác.
Tài xế cười ha ha, ông ấy nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, ánh mắt lộ vẻ đồng tình.
Lâm Lạc thở dài, đáng lẽ ra cô nên xoay người chạy trốn khi nhận ra có gì đó không đúng.
Editor: Gấc.
Lâm Lạc xua tay, giải thích một cách chân thành: “Đó là vì mấy người trẻ tuổi đó chưa gặp được đúng người, gặp được đúng người… Sau khi kết hôn vẫn sẽ có khả năng bị cắm sừng.”
Một lúc sau, cô thở dài, lấy điện thoại của mình ra.
Giang Vân Cảnh lập tức mất hứng nói lí lẽ, anh chỉ lạnh lùng lườm cô: “Sau này cô tự giải quyết cho tốt.”
Ánh mắt anh vừa tập trung vừa dịu dàng, khác hoàn toàn ánh mắt lạnh lùng mà anh thường nhìn người khác.
Lúc đến nơi, cô phát hiện cửa khoá y như đã đoán, Giang Vân Cảnh đã rời đi.
Lâm Lạc thấy anh không nói lời nào, tầm mắt nhìn thoáng qua tay trái đặt lên vô lăng của anh, sau đó cô chợt duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay của Giang Vân Cảnh.
Vẻ mặt đắc ý vì con mồi đã cắn câu chợt xuất hiện trên mặt người đàn ông, ông ta vừa bước nhanh hơn, vừa bảo: “Không sao, bố sẽ mời chị đến nhà mình uống trà.”
Vì thế Lâm Lạc bắt đầu tám chuyện với tài xế, cô tỏ vẻ vô cùng đau đớn: “Không lừa chú đâu, người ở trong xe đằng trước là chồng cháu, suốt ngày đi hái hoa bắt bướm, đầu cháu mọc sừng rồi!”
Lâm Lạc: “…”
Mắt cô bừng sáng, cô cười hỏi anh: “Bác sĩ Giang cũng đọc tiểu thuyết võ hiệp à?”
Giang Vân Cảnh: “...”
Sau khi cúp máy, cô sảng khoái đi về phía ký túc xá.
Lâm Lạc quay đầu nhìn, một người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi đang đi về phía này, râu ria xồm xoàm, trông rất tiều tuỵ.
Sau khi chiếc xe rời đi mà không hề lưu luyến, cô lấy điện thoại ra, mở nhóm Wechat “Nhóm trò chuyện với các tiên nữ của bé Lạc”, ấn gọi.
Cô hít mũi, giơ điện thoại lên cao, ngẩng đầu nhìn vào màn hình.
Cô quay đầu lại, một cô bé tết tóc đang kéo góc áo của cô, mặt cô bé còn có nước mắt, trông vô cùng đáng thương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt của Lâm Lạc rơi lên bìa sách - [Thương Sinh Tư Mệnh].
Chương 6
Giang Vân Cảnh chỉ yên tĩnh khóa cửa, lái xe rời đi.
Cô bé cắn ngón tay suy nghĩ, không chắc chắn bảo: “Lúc nãy…”
Hơn nữa an ninh của nơi này không tốt lắm, thường xuyên xuất hiện chuyện có người bị móc túi.
Cô bé thấy cô gật đầu thì nín khóc rồi mỉm cười: “Em tên Tiểu Ngư, chị tốt quá.”
Cô bé bỗng nói với người đàn ông: “Bố ơi, chị này không ăn kẹo.”
Tài xế không hiểu gì, ông ấy buồn cười hỏi: “Cô gái, cháu định đi bắt gian à?”
Lâm Lạc được voi đòi tiên, muốn nắm lấy cả bàn tay của đối phương, nhưng bị anh hất ra như bị điện giật.
Tài xế nhìn thoáng qua con số hiện trên đồng hồ tính cây số, bỏ số lẻ cho Lâm Lạc: “Chỉ cần trả 15 tệ thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bé cưng Điềm Điềm, bé yêu, hôm nay mình suýt bị bọn buôn người b·ắ·t· ·c·ó·c...” Lâm Lạc nhìn trái nhìn phải một cách vô cùng tội nghiệp.
Còn chưa dứt lời đã bị đối phương cắt ngang: “Không có việc gì thì về đi.”
Lâm Lạc gật đầu lia lịa, mời cô đi ăn là được, trưa hay tối không quan trọng.
Lâm Lạc ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: “Bạn nhỏ, em làm sao vậy?”
Lâm Lạc nghe vậy thì ngẩn ra, cô nhìn thoáng qua gương mặt non nớt của cô bé, trong đôi mắt nhỏ bé toàn là sự khát vọng.
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng bắt một chiếc xe taxi.
Lâm Lạc nhìn hai người bằng ánh mắt quyến rũ: “Chốt như thế nhé, mình về ký túc xá vẽ tranh đây.”
Anh giận vì cô làm phiền anh đọc sách ư?
Trước khi vào phòng khám, cô tự chụp một bức ảnh, sau khi chắc chắn lớp trang điểm lúc trưa vẫn chưa trôi, cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
May mà chiều nay chỉ có một tiết, vừa học xong, Lâm Lạc đã vội vàng chạy tới đó.
Sau khi Phạm Điềm và Cam Tiểu Viên nghe máy, thấy mặt của hai người họ, Lâm Lạc lập tức ấm ức và muốn khóc.
Cô kéo vạt áo của đối phương, đáng thương nói: “Em sợ, không dám xuống xe.”
Cô vẫn luôn đi cách anh khoảng 50 mét.
Giang Vân Cảnh hơi ngước mắt lên, đáy mắt trầm tĩnh sâu thẳm, yết hầu lăn lên: “Có việc gì?”
Cô bĩu môi: “Bác sĩ Giang hỏi tuổi của em hả? Em biết anh lớn hơn em, em không chê.”
Cho đến khi ngồi lên xe của Giang Vân Cảnh, Lâm Lạc vẫn còn thấy sợ hãi, cô ngơ ngác nhìn về phía trước.
Cô gật đầu, hỏi: “Em tên là gì?”
Lâm Lạc vô thức nuốt nước bọt, cô do dự một lát rồi bước tới, ngồi xuống trước mặt anh.
Lâm Lạc nhìn xung quanh, hôm nay là ngày làm việc, nhưng ngõ nhỏ dân cư thưa thớt, rất nhiều cửa hàng không mở cửa.
Lâm Lạc: “…”
Cô c ắn môi dưới, đưa ra quyết định một cách khó khăn, đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Vân Cảnh duỗi tay xoa trán, mắt anh nheo lại, mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Tôi có việc, mời cô về.”
Lúc Giang Vân Cảnh nói chuyện, anh nhẹ nhàng buông tay, quyển sách trước mặt khép lại, phát ra một tiếng “Bụp”.
Lâm Lạc nhíu mày, Giang Vân Cảnh tới đây làm gì? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm giác vui mừng liên tục nảy nở trong lòng, Lâm Lạc khẽ cắn môi, lông mày nhíu lại.
Thấy không có người, cô không có động lực vẽ tranh, bản thảo không có cảm hứng.
Đi theo một đoạn rất dài, thấy Giang Vân Cảnh chuẩn bị rẽ vào ngõ nhỏ bên tay phải của anh, Lâm Lạc định bước nhanh hơn, đột nhiên vạt áo cô bị người ta túm chặt.
Cô không rảnh giải thích, chỉ thúc giục: “Chú đuổi kịp rồi hẵng nói.”
Cam Tiểu Viên suy nghĩ rồi bảo: “Trưa mai mình có hẹn với biên tập viên của nhà xuất bản để bàn chuyện hợp đồng, tối mới rảnh, hai cậu xem có được không?”
Chẳng lẽ anh thấy cắn rứt lương tâm, cuối cùng cũng nhận ra mình đối xử với cô hơi quá đáng, cố ý ra ngoài tìm cô?
Tay cô ôm má, mỉm cười, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đối phương.
Cô vui vẻ phớt lờ ánh mắt không được tốt lắm của họ, đưa ra một lời đề nghị chân thành: “Này, ngày mai là cuối tuần, để an ủi tâm hồn bé bỏng bị tổn thương của mình, hai cậu mời mình đi ăn nhé?”
Cô bé lại kéo tay áo của Lâm Lạc, nũng nịu nói: “Chị ơi, nhà em ở ngay gần đây, chị đi tìm bố với em được không? Được không? Chị ơi…”
Đoạn đường này có rất nhiều xe cộ qua lại, dường như Giang Vân Cảnh đi đằng trước không phát hiện có xe đang đuổi theo anh.
Đi về phía trước nữa là một con phố buôn bán cũ, bên trong vô cùng hỗn loạn, bán đủ mọi thứ trên đời.
Lòng bàn tay cô đã đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, ngay lúc cô muốn hét to lên, có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, kéo cô chạy đi.
Phạm Điềm tức giận lườm Lâm Lạc rồi trả lời: “Đúng lúc ngày mai mình muốn ngủ đến khi tự tỉnh, vậy buổi tối đi.”
Tiểu Ngư bĩu môi, cố chấp dí kẹo vào miệng Lâm Lạc, lúc Lâm Lạc định né tránh, cô nghe thấy phía sau có giọng nói thô kệch của một người đàn ông: “Tiểu Ngư! Con ở đây à! Bố đi tìm con một lúc lâu rồi đấy!”
Cam Tiểu Viên: “Điềm Điềm, cậu bình tĩnh đã, nghe xem tại sao lại như thế.”
Lâm Lạc an ủi bản thân, ít nhất anh không lừa cô, anh thật sự có việc.
Cô cười tủm tỉm, nói với giọng điệu ngọt ngào: “Bác sĩ Giang, hôm nay anh nắm tay em đấy.”
Nhưng mà hiện thực tựa như một cái tát, đến một cách nhanh chóng và dữ dội.
Cô đứng dậy, chờ người đàn ông đón cô bé rồi mới rời đi.
Xe dừng lại ở cổng phụ của đại học N, người đàn ông mặt tối sầm lạnh lùng lên tiếng: “Xuống xe.”
Viên kẹo được bọc bằng giấy gói màu vàng, Lâm Lạc không nhận ra là hãng gì nên lắc đầu: “Em ăn đi, chị là người lớn, không ăn kẹo.”
Khoé môi cô cong lên, trong mắt toàn vẻ ranh mãnh và đắc ý, cô loạng choạng lắc lư đi theo sau.
Bé gái khoảng sáu bảy tuổi, nghe thấy cô hỏi, cô bé oà khóc: “Chị ơi, em đi lạc, chị giúp em tìm bố được không ạ?”
Lâm Lạc cởi dây an toàn của mình ra, nhoài người về phía Giang Vân Cảnh.
Mi mắt của Lâm Lạc cong lên khi cô cười, cô khẽ thở dài: “Bác sĩ Giang, anh không hiểu chỗ nào ở trang này hả, sao đọc lâu thế?”
Còn chưa kịp ngồi vững, Lâm Lạc đã vội vàng nói: “Nhanh lên, đuổi theo chiếc xe màu trắng ở phía trước!”
Lâm Lạc ngơ ngác trong chốc lát, nhận ra tâm trạng của anh còn tệ hơn những gì cô từng thấy trước đây.
Cuối cùng Lâm Lạc vẫn bị ánh mắt của anh đánh bại, ngoan ngoãn xuống xe.
Tài xế dừng xe lại, lên tiếng hỏi: “Cô gái, xe phía trước dừng rồi, cháu xuống xe ở đây hả?”
Phạm Điềm: “Vãi! Cậu ngốc à? Mẹ kiếp, cậu bao tuổi rồi mà còn có thể bị bọn buôn người b·ắ·t· ·c·ó·c?”
Hôm qua Lâm Lạc kín tiết học, sau khi tiết hoá học môi trường kết thúc vào lúc chạng vạng, cô không thèm ăn cơm mà lập tức bắt taxi tới phòng khám Trung y họ Giang.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.