Em Là Ai?
Tuyết Mặc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58: Giao thừa vi diệu
Đúng mười hai giờ, Yến Triển Nam và Yến Triển Đông đốtmộtchuỗi pháo dài trong sân, Dương Dương chưa từng được chứng kiến cảnh đốt pháo với khoảng cách gần đến thế, thằng bé vốn ngủ gà ngủ gật trong lòng mẹ, song vừa nghe đến đốt pháo, thằng bé lại vội vàng đứng lên muốn chạy ra ngoài xem, thẳng đến khi Cố Dĩ Hân bế thằng bé ra cửa, đúng lúc pháo nổ vang, thằng bé mới chính thức chứng kiến uy lực của pháo, sau đó trực tiếp bị dọa sợ, trốn trong lòng Cố Dĩ Hânkhôngdám ra.
Cố Dĩ Hân giả vờ nghekhônghiểu ý củaanh, "Sao thế? Vừa rồianhcũng bị sợ hãi, cần người ngủ chung hả?"
Cố Dĩ Hân lườmanhmộtcái, "Bácgáimuốn cho Dương Dươngđinhà trẻ ở gần đây, có điều em còn chưa đồng ý."
Mẹ Yến làmộtngười khôn khéo, nghecônóinhư thế, bà biết ngay làcôkhôngmuốn nên chỉ cười cười, cũngkhôngnóitiếp vấn đề này nữa, mà nhắc đếnmộtchuyện khác, "Hônsựcủa con và Triển Nam, chuẩn bị làm lúc nào đây?"
Bữa cơm trưa vô cùng phong phú, thức ăn bày đầytrênbàn tròn, Dương Dương đứngtrênghế rướn cổ lên nhìn ch** n**c miếng, ba Yến sợ cháu nội ngoan đói bụng,khôngquan tâm đến đồ ăn còn chưa dọn đủ, ôngđãbảo mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn.
Đây cũng làmộtnăm viên mãn nhất mà Cố Dĩ Hân từng trải qua, bên cạnh có người thân, cũng có ngườiyêu.
Cố Dĩ Hân tò mò hỏi: "Tại sao là hai gian?"
Yến Triển Nam hôncômộtcái rồi mớinói: "anhmuốn cùng em tạm biệt năm cũ, đón năm mới."
Hai người làm dưới vòi hoa senmộtlần, Cố Dĩ Hân chống tay lên tường, để choanhtiến vào từ phía sau, sau đó trở về phòng làm thêm hai lần nữa, chờanhcảm thấy thỏa mãn bắn trong ngườicôxong,cômới ôm cổanh, vừa hôn lên môianhvừa chúcanhnăm mới vui vẻ.
Yến Triển Nam tốt bụng giải thích: "Lúc chúng ta ở đây, Dương Dươngsẽngủ bên cạnh chúng ta, lúc chúng takhôngcó ở nhà, Dương Dương có thể ngủ bên cạnh ông bà nội."
Tuy nhiên đến cuối cùng, Cố Dĩ Hân nhớ tới ánh mắt tội nghiệp củaanhchàng kia,côvẫn mềm lòng, sau khi dỗ Dương Dương ngủ yênmộtlát, đợi thằng bé chìm sâu vào giấc ngủ,cômới đứng dậyđisang phòng Yến Triển Nam.
Cố Dĩ Hân biếtrõmộtkhianhđến làm giúp,thìsẽcàng giúp càng nát bét, nhưngcôcũngkhôngngăn cản mà để mặcanhthoa sữa tắm trắng xóatrênngườicô, sau đó lại tỉ mỉ xoa bóp mỗi tấc da thịt trơn ướttrênngườicô.
Quan Dược suy nghĩmộtchút, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn có trách nhiệm gật đầu.
Cố Dĩ Hân xấu hổ cúi đầu cười bẽn lẽn.
Mặc dù lúc này cả ngườicôđãmệt rã rời, thế nhưng cảm nhận được nhiệt độ ấm áptrênngười đàn ông bên cạnh,côtrằn trọckhôngcách nào ngủ say, có lẽ ông trời thấycôđáng thương, cho nên mới đưa linh hồncôđến trong thân thể của Trình Trừng, sau đó đểcôcó thể hưởng thụ được tình thân và tìnhyêutốt đẹp thế này.
Xem ra vì đứa cháu nội này, ông nội bà nộiđãxuất hết vốn liếng ra để lấy lòng.
Cố Dĩ Hân nhìn thấy khó chịu, vì thế nhân lúc Chu Thuyềnkhôngcó mặt,côkéo Quan Dược tiến hành nghiêm hình bức cung, "nói, cuối cùngđãxảy ra chuyện gì?"
Chương 58: Giao thừa vi diệu
Cửa vừa mở ra,côlập tức nhìn thấy thân hình trơn bóng của người đàn ông nằm ởtrêngiường,côtức giậnnói: "Giả sử emkhôngsangthìanhchuẩn bị nằm như thế đến ngày mai hay sao?" Tuy trong phòng ấm áp, nhưng mà cứ nằm khỏa thân như vậy, nhất địnhsẽbị nhiễm lạnh,côdùng hai ba bướcđitới kéo chăn phủ lên ngườianh.
Chúc tết xong, mọi người quây quần cùng xem tiết mục cuối năm, các tiết mục cuối năm đềukhôngcó nhiều khác biệt, dù gì người chủ trì vẫn là mấy gương mặt đó, nhưng nếukhôngxemthìlại thiếuđichút mùi vị của năm mới.
Sau khi Cố Dĩ Hân ra khỏi phòng bếp, Yến Triển Nam vội vàng kéocôsangmộtbên, hỏicôvà mẹ Yếnđãnóichuyện gì,nóigì mà lâu đến thế.
Yến Triển Nam ôm lấycôtừ phía sau,anhtựa đầu vào hõm vãicôrồinhỏgiọngthìthầm: "anhmuốn làm ấy ấy."
Sắc mặt Quan Dược lúng túng, ánh mắt trốn tránh, chắc chắn là có chuyện xảy ra, hơn nữa còn là chuyện lớn.
Yến Triển Nam đứng ở cạnh cửa, cùng theocôthưởng thức gian phòng dành cho trẻ con này,anhlười biếngnói: "Căn phòng thế này, dưới lầu hai cònmộtphòng nữa, cách trang trí và vật dụng đều giống nhau."
"Thằng bé Dương Dương này quảthậtrất ngoan, khiến người ta động lòngyêuthương, qua thêmmộtmùa hè nữa chắc đến tuổiđinhà trẻ rồi nhỉ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi Quan Dược và Chu Thuyền cùng trải qua đêm giao thừa cùng nhau, bầukhôngkhí giữa hai người trở nên rất vi diệu, hai người vốn hay cãi nhau ầm ĩ, bỗng nhiên an tĩnh lại,khônghề giương cung bạt kiếm, thái độ hai người đối với nhau cũng hết sức khách sáo và cực kỳkhôngđược tự nhiên.
Trước khicôchưa hiểu ý định của người trong nhà họ Yến,côvẫnkhôngyên lòng giao Dương Dương cho họ, lỡ như bọn họâmthầm chỉ muốn đứa trẻ,khôngmuốn mẹthìsao? Đến lúc đó nhất địnhcôgiànhkhônglại bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẻ mặt Quan Dược buồn rười rượi, "Em cũng biết rồi đó, tửu lượnganhkhôngtốt lắm, uống nhiều làkhôngbiết gì,anhmơ mơ màng màng cảm thấy hình như mình nằm mộng xuân, sau khi thức dậythìpháthiệnanhvàcôấy ngủtrênmộtcái giường, nhưng mà đến khicôấy tỉnh lại,thìcứ khăng khăng là bọnanhkhôngcó làm, vì thế cuối cùnganhcũngkhôngbiết là có làm haykhôngnữa."
Cố Dĩ Hân tắm rửa cho Dương Dương rồi mặc quần áo mới, mang giày mới cho thằng bé, sau đó để thằng béđitheoanhhọ Yến Chiêu Kỳ, lễ phép chúc tết ông nội và bà nội, hai ông bà cười híp mắt, cho bọnnhỏbao lì xìthậtdày, tuy nhiên đối với Dương Dương mànói, sức hấp dẫn của bao lì xì dày tiền lạikhôngbằng mấy viên kẹo được gói đẹp mắt trong mâm đựng tráu câytrênbàn.
Nghecônóidõng dạc, Quan Dược có chút mơ hồ, "Kỳthật, loại chuyện này,côấy là người chịu thiệt hơn chứ nhỉ?!"
"anhđãchuẩn bị chịu trách nhiệm, vậy chúng ta tìm cách tìm hiểu Chu Thuyền, để xem tại saocôấy muốn quỵt nợ, chuyện này đối vớimộtcôgáinhưcôấy có gì tốt đẹp đâu!"
Cố Dĩ Hân gật đầu nghe mẹ Yếnnóitiếp, "Năm nay có nhiều người hơn, ngay từ sáng sớm ông ấyđãxuống phòng bếp kiểm tra thực phẩm, có vẻ rất coi trọng."
"khôngnóiđúngkhông,khôngnóiemđihỏi Chu Thuyền vậy." Cố Dĩ Hân làm bộ muốnđixuống lầu.
Ba Yến mẹ Yến mới gần sáu mươi tuổi, cũng chưa tính là già, sức khỏe vô cùng khỏe mạnh, chăm sócmộtđứa trẻ tuyệt đốikhôngcó vấn đề gì, nhưng về vấn đề nuôi dưỡng Dương Dương, trong lúc nhất thời Cố Dĩ Hân chẳng có cách nào đồng ý.
Mẹ Yến chậcmộttiếng, "Thằng nhóc này, bác phảinóinó mới được."
Dương Dương đượccôbế, thằng béđãngủ rồi, nhưng bởi vì vừa rồi mới bị kinh hãi, cho nên giấc ngủkhôngyên ổn, Cố Dĩ Hân quyết định tối naycôsẽngủ với Dương Dương trong phòng thằng bé.
Mẹ Yến thở dài, "Vậythìtùy mấy đứa."
Cố Dĩ Hân: "Hình như là thế nào? Có ngủ haykhôngmà chínhanhkhôngbiết à?"
Cố Dĩ Hân ngạc nhiên chẳngnóira lời.
Mẹ Yến kéo tay Cố Dĩ Hân, hai người đứng trong phòng bếpmộthồi, cũngkhôngvội vãđira ngoài, trong phòng bếp có mấy cái ghế ngồi nghỉ ngơi, hai người ngồi lên ghế, giữa mùi dầu khói và hương thơm của thức ăn,nóiluyên thuyên hết chuyện này sang chuyện khác, có điều phần lớn là mẹ Yếnnói, Cố Dĩ Hân nghe.
Cố Dĩ Hân chỉ ở nhà họ Yếnmộtbuổi tối, qua ngày mùngmộtcôđãtrở về nhà mình.
"Từ trước đến nay bác trai có tính tiết kiệm,khônglàm mấy chuyện phô trương lãng phí, song mỗi khi tết đến, ông ấy hiếm khi rộng rãimộtlần, dù sao cũng là thời gian cả nhà đoàn viên, quan niệm gia đình vẫn tương đối truyền thống đấy."
Buổi tối lại ăn bữa tiệc lớn, các món ăn hoàn toàn khác với bữa trưa, đúng là làm khó đầu bếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ba Yến tuyệt đối làmộtkhán giả trung thành của tiết mục cuối năm, từ đầu đến cuối chương trình, ông đều chân thành xem hết, sau đó còn cảm khái: "thậtsựnăm sau đẹp hơn năm trước."
Ăn cơm xong, ngườimộtnhà lại ra phòng khách vừa uống trà vừanóichuyện phím, Yến Tây phải dẫn con trai về nhà chồng đón tết, vì thế ngồikhôngbao lâu cả nhà họđãrờiđi, chẳng qua là trước khiđi, Yến Tây còn chủ động thêm wechat của Cố Dĩ Hân.
Mẹ Yến đem đĩa bánh đậu đỏ thơm mềm để trước mặtcôrồi hơi do dựnói: "Gần đây cũng có nhà trẻ, chúng tađãđitìm hiểu rồi, điều kiện và các phương diện khác điều cực tốt, đến lúc đó để Dương Dương đến đâyđihọc, nhà cũng gần, có thể tới lui săn sóc, bác và bác traisẽchịu trách nhiệm đưa đón, con cảm thấy như thế nào?"
Cố Dĩ Hân trợn tròn hai mắt,khôngthể tin lặp lại: "Ngủ với nhau?"
Cố Dĩ Hân vội vàng xua tay ngăn bà lại, "Bácgái, chuyện nàythậtsựkhônggấp, chúng con còn chưa giải thích cho Dương Dương nghe về thân phận của nó, tuy Dương Dương cònnhỏ, nhưng con vẫn muốn tôn trọng quyết định của nó."
"Nhưnghiệntạiđãlà năm mới rồi."
Bởi vì giao thừasẽđốt pháo hoa, đêm hôm đó Cố Dĩ Hânsẽphải ở lại nhà họ Yến, mẹ Yến cũngkhôngchuẩn bị phòng riêng chocô,côđành cam chịu phòng của Yến Triển Nam là phòng của mình.
"Đúng ạ, sang năm thằng béđãtròn ba tuổi, nghỉ hè xongsẽphảiđinhà trẻ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Dĩ Hân có cảm giác như mìnhđangnghe chuyện giả tưởng, tình hình nàyrõràng là hai người say rượu mất lý trí, có điều sau khi ngủ vớianhchàng,khôngngờ Chu Thuyền phủi môngkhôngnhận nợ, như vậythậtsựlà quá cặn bã!
Cố Dĩ Hân quay đầu nhìn lạianh, "Hôm nay là đêm giao thừa,anhkhôngthể im lặng đón năm mới sao?"
Chuyện này, mặt Cố Dĩ Hân càng đỏ hơn, "Việc này chúng con chưa bàn bạc qua nữa ạ."
Lúc chuẩn bị thoa sữa tắm, Yến Triển Nam khua chiêng gióng trống đẩy cửa phòng tắmđivào, nhìn đến động tác củacô,anhvội vàng xung phong nhận việc, "Đểanhthoa giúp em."
Phòng của Yến Triển Nam ở lầu ba, Cố Dĩ Hân bế Dương Dương lên lầuthìpháthiệngian phòng bên cạnh phòng Yến Triển Namđãđược sửa lại thành phòng trẻ con, sách vở và các món đồ chơi cần thiết đều có đủ, thậm chí trongmộtgóc ít lui tới cũng được bàymộtchiếc lều dã ngoại.
Yến Triển Nam cười đến thỏa mãn,anhkhôngbiết xấu hổnói: "anhbiết ngay là em cũng muốn làm."
Cố Dĩ Hân lười để ý đếnanh,côlấy quần áo ra khỏi túi xách rồiđivào phòng tắm.
Suy nghĩmộtchút,côuyển chuyểnnói: "Từ giờ đến mùa hè cònmộtkhoảng thời gian nữa,hiệntạikhônggấp, hơn nữa cũng muốn thương lượng với Triển Nam xem thế nào rồi mới quyết định ạ."
Quan Dược vội kéocôlại, lắp ba lắp bắp giải thích: "Tối hôm qua hai người bọnanhkhôngcẩn thận uống quá chén, hình như là.... Ngủ với nhau rồi."
Chẳng qua nhà những người kháckhôngchắc chắn nghĩ như thế.
Sau khi biết được tính toán củacô, Yến Triển Nam ai oán nhìncô, "Emkhôngthể tàn nhẫn như vậy được."
Yến Triển Nam cau mày, đưa tay vịn bả vai củacô,anhnói: "Em đừng để ý bọn họ, chuyện Dương Dương học ở đâu, tự em quyết định là được rồi."
Quan Dược gãi đầu,anhbối rốinói: "Hình như là ngủ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì phần tốt đẹp này,côtình nguyện kính dâng tất cả những thứ bản thân sở hữu, kể cả linh hồn của mình.
Cố Dĩ Hân cảm thấy có chút giật mình,thìra bác trai và bácgáiđãgiúp Dương Dương suy tính lâu dài như vậy rồi, xem ra hai người rấtthậtlòngyêuthương đứa cháu nội này, muốn giành thằng bé để bên cạnh mình chăm sóc.
côvỗ vai Quan Dược an ủi, "khôngsao, việc này emsẽgiúpanhtrarõràng, nhất định phải lấy lại công đạo choanh."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.