Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng
Tiếu Giai Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37
Đầu tiên Lâm Nguyệt thấy được tấm hình bữa tối do cô chuẩn bị thì gương mặt đỏ lên, cắn môi, cảm thấy Chu Lẫm không có năng khiếu chụp ảnh, không hấp dẫn ánh mắt người ta gì cả, lỡ như bị đồng nghiệp của Chu Lẫm chê bai thì làm sao bây giờ? Kéo màn hình xuống dưới, thấy một dãy "Mẹ nó" thì Lâm Nguyệt khá kinh ngạc.
Trái tim đang chìm xuống đáy của Chu Lẫm nhất thời lại bay lên, anh hơi khẩn trương.
Chu Lẫm nằm c·h·ế·t dí trên giường, anh duỗi bàn tay ra, dường như lòng bàn tay còn lưu lại cảm xúc của đùi cô, nhỏ nhắn trơn bóng, còn mềm hơn cả đậu phụ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Lẫm hỏi ngược lại cô: "Em cảm thấy nhanh à? Vậy thì chờ cũng được, chuẩn bị xong thì anh sẽ dẫn em đi."
Mở tủ lạnh ra, bên trong có toàn bộ nguyện liệu nấu ăn, anh thích ăn thịt hay ăn cay đều có hết, nhưng gần 10 giờ rồi, theo góc độ dinh dưỡng thì bữa cơm này phải thanh đạm một chút mới tốt. Nhìn trên ngó dưới một lượt, Lâm Nguyệt quyết định làm cháo cải xanh và tôm, rồi rán thêm hai quả trứng gà cho anh.
"Hôm nào mời chị dâu ra ăn cơm nhé?"
"Cháo còn nóng, anh đi sấy tóc đi, như vậy không tốt cho cơ thể đâu." Lâm Nguyệt đứng bên cạnh bàn ăn khuyên anh.
"Đi thôi." Cô nhẹ giọng nói, khóe miệng nhếch lên, có vẻ khá vui vẻ.
Lâm Nguyệt tiếp tục kéo xuống.
Cô gái đứng sau lưng hỏi anh: "Có chuyện gì thế anh?"
Lâm Nguyệt cảm thấy cảnh sát Chu liên tục mấy đêm không ngủ chắc sẽ ngủ nướng.
Chiều cao như thế, cô thấp hơn Chu Lẫm nên không muốn hôn nữa có thể bỏ chạy, thấy vậy đương nhiên anh rất sốt ruột, mà vì sốt ruột nên đột nhiên cúi người, bàn tay lớn hơi dùng sức nắm lấy chân cô, không ngờ Lâm Nguyệt lại mặc váy rộng, làn váy tung lên, tay của anh trực tiếp nắm lấy đùi Lâm Nguyệt, mềm mại giống như đậu phụ, vừa mịn màng vừa trơn bóng.
Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, cô gái nhỏ như cô vẫn thích tiến từ từ thôi à?
Chu Lẫm liếc nhìn bàn ăn rồi bảo cô đi lấy máy sấy tóc.
Cô tìm ổ cắm, vừa quay đầu đã thấy Chu Lẫm ngồi trên ghế sofa nhìn cô, Lâm Nguyệt xoay người liền gặp phải đôi mắt của tên dính người kia, khiến trái tim cô như nhũn ra. Bảo anh cúi đầu, cô ấn nút khởi động giúp anh sấy tóc, tóc của người đàn ông vừa ngắn vừa cứng, lúc sờ cảm thấy hơi gai tay, ma xui quỷ khiến thế nào Lâm Nguyệt lại nhớ tới hôm đó anh hôn cổ cô, mái tóc ngắn sượt qua cằm và gò má của cô, có một loại cảm giác rất khác khi hôn.
Chu Lẫm giải thích: "Đều ghen tị vì anh có bạn gái thôi."
Cô sấy tóc, còn Chu Lẫm nhắn tin trên WeChat. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một tấm hình đồ ăn bình thường nhưng ngắn ngủi mấy phút đã thu hút vô số người, đám cảnh sát lưu manh có quen biết với anh đều nhắn một dãy "Mẹ nó" tới, vô cùng ngay hàng thẳng lối. Đường đẹp trai hỏi:
"Ừ, em ngủ đi." Anh đứng trước cửa nhìn theo cô.
Hai phút sau, Chu Lẫm đi ra, cuối tháng 10 rồi mà ở nhà anh vẫn còn mặc quần đùi và áo cộc tay, không hề cảm thấy lạnh chút nào. Mái tóc ngắn ướt nhẹp còn đang sũng nước, râu đã được cạo, so với người râu ria xồm xoàm lúc trước thì trông trẻ hơn tận 3 - 4 tuổi.
Lâm Nguyệt do dự: "Có đồng nghiệp nữ không anh?" Nếu trên bàn ăn toàn là đàn ông, chỉ có cô là nữ thì cô rất căng thẳng.
Chương 37
Xa nhau lâu như vậy, anh chưa nói một lời nhớ thương nào, nhưng ánh mắt lúc này là lần đầu tiên Lâm Nguyệt cảm nhận được cái gì gọi là ánh mắt dính người.
Tóc đã khô, Chu Lẫm kéo cô gái nhỏ ngồi lên đùi cho cô xem điện thoại.
"Nhớ anh không?" Chu Lẫm cúi đầu ngửi mùi hương trên người cô.
Đương nhiên là anh không ăn được, Lâm Nguyệt vui vẻ chạy vào phòng bếp, cháo đã gần chín, cô thả tôm vào, tôm nhanh chóng biến thành màu hồng nhạt. Nấu xong, Lâm Nguyệt tháo phích cắm nồi cơm điện ra, đổ vào một cái bát lớn rồi đặt trên bàn ăn. Tiếng nước trong phòng vệ sinh chảy ào ào, Lâm Nguyệt rán trứng, trứng vừa chín thì tiếng nước trong phòng vệ sinh cũng ngừng lại.
Đôi khi bạn nhỏ Phó Nam còn dậy sớm hơn người lớn, lỡ như bạn học nhỏ đẩy cửa đi vào bị Chu Lẫm nhìn thấy cô đang ngủ trên giường, vậy thì không hay rồi.
Chu Lẫm giật mình, anh quên cả việc hôn môi mà theo bản năng quan sát cô.
Lâm Nguyệt đã hiểu, cô đẩy cửa vào phòng, trở tay đóng cửa, suy nghĩ một chút rồi khóa trái luôn.
"Giải quyết xong vụ án rồi à?" Anh vừa đóng cửa vừa lặng lẽ nhìn cô, Lâm Nguyệt hơi căng thẳng cúi đầu, trước tiên quan tâm hỏi thăm vụ án, sợ anh lại giống lần trước chỉ ngủ hai tiếng rồi đi ngay.
Lâm Nguyệt mím môi, thực ra nếu anh kiên trì, sớm muộn gì cô cũng cảm thấy không sao.
Lâm Nguyệt nghiêng đầu, gương mặt từ từ đỏ lên.
Bữa tối rất ngon, Chu Lẫm ăn tới hai bát cháo, trứng rán không còn một miếng nào, đĩa sạch bóng. Cơm nước xong, Lâm Nguyệt kiên quyết muốn rửa bát, Chu Lẫm đứng bên cạnh ngắm cô bận rộn, lúc Lâm Nguyệt lau mặt bàn, Chu Lẫm liếc mắt nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ rồi.
Chu Lẫm nắm lấy bàn tay trái của cô đặt lên vách tường, ngón tay bá đạo chen vào những kẽ hở, động tác đơn giản nhưng lại mang một loại ám hiệu khác. Lâm Nguyệt không biết Chu Lẫm nghĩ thế nào, nhưng cô phát hiện anh rất thích nắm tay cô như vậy, bàn tay lớn đầy mạnh mẽ làm cô không nhúc nhích được, lòng bàn tay dính vào nhau, một thì thô ráp, một thì mềm mại, anh hơi dùng sức, lập tức như có luồng điện giật len lỏi vào trái tim cô.
Vo gạo nấu cháo, thái rau, bóc vỏ tôm, công tác chuẩn bị kết thúc, Lâm Nguyệt ngồi bên cạnh chơi di động, đại khái là 20 phút sau thì có người mở cửa ra.
Bạn trai phá án rất cực khổ, Lâm Nguyệt lại vô cùng nhàn rỗi nên cô đi đến phòng vệ sinh tìm máy sấy tóc. Cô vừa đi, Chu Lẫm liến cầm lấy di động trên bàn ăn, chụp hai tấm hình cháo rau với tôm và một đĩa trứng rán. Lâm Nguyệt bước ra, anh cầm di động đi vào phòng khách, vừa đi vừa đăng lên vòng bạn bè kèm theo dòng chữ:
Chu Lẫm lật người, nặng nề thở dài.
Chu Lẫm cười: "Có hai người, nếu có người nhà thì có thể dẫn người nhà theo." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái nhìn này còn hiệu quả hơn cả nghỉ ngơi, trong phút chốc làm anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tắt đèn phòng bếp, hai người một trước một sau đi về phía phòng ngủ.
"Ăn thôi, ăn xong ngủ sớm một chút." Lâm Nguyệt nhìn vào phòng ăn, đứng lên từ trong lòng anh.
Lâm Nguyệt nhắm mắt lại, gật đầu.
Vì nghĩ nhiều nên tối nay Chu Lẫm đã có một giấc mơ, anh mơ thấy một con khỉ bên hồ đang vò đầu bứt tai muốn tóm lấy ánh trăng nhưng không tóm được, bốn con khỉ trên cây bật cười ha hả... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Lẫm đẩy cửa ra, vừa liếc mắt đã thấy cô gái nhỏ trong phòng khách, áo len màu ngó sen kết hợp với váy dài màu trắng, khuôn mặt dưới ánh đèn trở nên trắng nõn mềm mại, đôi mắt cô sáng như nước, vừa xấu hổ vừa quan tâm nhìn anh.
Cả người Lâm Nguyệt cứng đờ, vì bàn tay thon dài to lớn của Chu Lẫm đang nắm chặt lấy đùi cô.
"Bữa tối thanh đạm."
Ánh trăng nhỏ ơi ánh trăng nhỏ, khi nào mới có thể ăn được đây?
Lâm Nguyệt lập tức đứng dậy đi ra chỗ cửa trước.
Lâm Nguyệt tiếp tục đi tới phòng ngủ chính, cô đưa tay đẩy cửa, đột nhiên nhớ tới gì đó nên quay đầu lại.
Cả đám đằng sau cũng đồng loạt hỏi như vậy, Chu Lẫm mỉm cười.
Chu Lẫm mỉm cười, cúi người ngậm lấy môi cô, dùng sức hôn.
Hô hấp trên đỉnh đầu vừa thô vừa nặng, bàn tay nắm lấy đùi càng ngày càng nóng, giống như bất kì lúc nào cũng có thể phá bỏ phòng tuyến kia, Lâm Nguyệt bối rối, quay đầu kiếm cớ: "Cháo sắp chín rồi, em đi rán trứng đây, anh đi tắm đi, tắm xong là có thể ăn được rồi."
Chu Lẫm đi theo sau cô, âm thầm liếc mắt nhìn phòng ngủ chính, buổi tối mấy hôm trước hai người đã ngủ chung với nhau, nhưng tình hình lúc đó đặc biệt, ban ngày không gặp nhau, chỉ có buổi tối là anh có thể ở bên cô thôi nên cô thoải mái đồng ý thì chắc chắn là hiểu rõ ý của anh rồi. Tối nay lại không giống vậy, nếu anh ám chỉ muốn ngủ chung, cô sẽ đỏ mặt đồng ý hay vung tay tát anh một cái đây?
Yết hầu của Chu Lẫm trượt lên trượt xuống, lại hôn cô thêm một cái nữa, có điều chỉ hôn ở khóe miệng, giống như cứ thế sẽ có thể ăn được nụ cười ngọt ngào của cô vậy.
Anh quá mạnh mẽ, Lâm Nguyệt hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của anh, chỉ có thể trốn, nhưng đối với Chu Lẫm mà nói, cô trốn tránh chính là đáp lại, càng trốn anh càng hăng hái đuổi theo, quả thực đêm đó trực tiếp biến Lâm Nguyệt thành đồ ăn. Chiều cao hai người chênh lệch tới 30 cm, Lâm Nguyệt rất mỏi môi và lưỡi, Chu Lẫm thì mỏi cổ, cân nhắc khe hở trong nụ hôn này, rốt cuộc Lâm Nguyệt cũng thành công trốn được một lần, chống trán trước ngực anh thở hổn hển.
Lâm Nguyệt vừa mới dỗ Phó Nam ngủ thì nhận được điện thoại của Chu Lẫm, rốt cuộc bạn trai cũng trở về, Lâm Nguyệt rất vui mừng.
Bên ngoài, Chu Lẫm liên tục nhìn cánh cửa của phòng ngủ chính, nghe được tiếng khóa cửa nhẹ nhàng, anh bật cười.
"Ừ, trong cục cho nghỉ hai ngày." Chu Lẫm thấp giọng nói, lúc đi vào trong, ánh mắt liếc nhanh về phía phòng khách và phòng bếp, xác định bạn học nhỏ không ở đây, Chu Lẫm nắm vai bạn gái. Lâm Nguyệt cho rằng anh muốn ôm cô, trong nháy mắt lại bị anh đẩy vào tường, thân hình cao lớn cũng lấn tới, che khuất ánh sáng trong phòng khách.
Dựa vào tính tình của cô gái nhỏ có lẽ sẽ không tát anh đâu, nhưng nếu không muốn sẽ rất mất mặt.
"Nhớ không?" Chu Lẫm lại nắm lấy tay phải của cô, tư thế cũng giống như vậy.
Đi qua phòng của Chu Lẫm, Lâm Nguyệt nghiêng người, trong lòng không suy nghĩ bất kì chuyện gì, chỉ gật đầu với anh: "Ngủ ngon nhé."
Lâm Nguyệt nhìn máy sấy trong tay, cụp mắt vâng một tiếng.
Trái tim Chu Lẫm chìm xuống, giống như một cú xoay trên xích đu, nỗi thất vọng mất mát xen lẫn buồn bực đứng đực ở đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Lẫm nhét di động vào trong túi quần đùi, quay đầu nhìn cô: "Không có gì, em sấy tóc giúp anh đi."
Bạn trai bạn gái, đêm khuya vắng người khiến mấy chữ thế này cực kỳ mờ ám.
Chu Lẫm là cảnh sát hình sự xuất sắc, anh có d*c v*ng mãnh liệt cháy bỏng với người phụ nữ của mình, cũng có sự tự chủ khác hẳn người thường. Nếu cô chưa muốn tiến thêm bước nữa, Chu Lẫm đành buông tha cho cô vậy, nâng mặt cô lên hôn thêm một lát nữa, lúc này mới chưa quá thỏa mãn mà rời đi nhưng đôi mắt đen kịt vẫn nhìn cô chằm chằm.
Lâm Nguyệt còn đang do dự, lấy hết can đảm nhìn gương mặt đẹp trai của anh: "Có nhanh quá không anh?" Hai người mới yêu đương có một tuần thôi mà.
Chu Lẫm hôn lên mặt cô một cái: "Khi nào em rảnh? Cùng ăn bữa cơm đi."
Hô hấp lập tức thay đổi, trái tim đập thình thịch.
Chu Lẫm miễn cưỡng cười: "Khoảng 6 đến 7 giờ."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.