Duyên Tận Như Mây Tan - Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Lệ Chi Khí Thủy Thủy
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
Còn khi không có máy quay, tôi lại trầm lặng ít nói, sợ hãi trước mọi ánh nhìn.
Tôi rơi nước mắt đồng ý.
Lặng lẽ chuẩn bị sẵn tâm lý rằng, có lẽ may mắn này chỉ là một màn pháo hoa rực rỡ nhưng chóng tàn.
Tại một bữa tiệc tối nọ, Diệp Thần Phong vừa từ nước ngoài trở về tiếp quản công ty, giữa đám đông những nữ minh tinh nổi tiếng đang cười tươi đón chào, anh ta bước thẳng về phía tôi.
“Lý Tiêu Tiêu, từ hôm nay em chính là nghệ sĩ dưới trướng của anh.”
Là người thừa kế của một tập đoàn lớn, luôn được chú ý, anh ta thường xuyên đến thăm tôi ở phim trường, ngồi ở góc khuất trò chuyện và chờ tôi hoàn thành cảnh quay, khiến đạo diễn phải sắp xếp đẩy cảnh của tôi lên trước.
Chương 2
Trên mạng bỗng rộ lên tin tức Diệp Thần Phong bị tước quyền thừa kế tập đoàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không sao đâu, trượt tuyết ngã chút thôi, anh còn trẻ, nhanh khỏe lại mà!”
“Lý Tiêu Tiêu, cuối cùng anh cũng cưới được em rồi!”
Để nhanh chóng hoàn thành hợp đồng với con số cao ngất ngưởng, trước ống kính, tôi diễn theo hình tượng mà công ty xây dựng: quyến rũ, lả lướt, mê hoặc lòng người.
Cái giá phải trả là từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn của gia đình.
Ấm áp, thẳng thắn.
Tôi vừa hạnh phúc, vừa bất an.
Về sau tôi mới biết, Diệp Thần Phong đã đem toàn bộ tài sản của mình ra để mua lại công ty truyền thông mà tôi đang trực thuộc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những đau khổ và tủi nhục từng phải chịu đựng, đều đã được bù đắp bằng cái kết đẹp đẽ nhất.
Khi xuất hiện trở lại, anh ta bị thương ở chân, chống nạng nhưng vẫn cười thoải mái với tôi:
Chàng trai ngỗ nghịch năm nào giờ đã trở thành một người đàn ông chín chắn, tài giỏi, là người bảo vệ vững chắc nhất của tôi.
Từ ngày hôm đó, Diệp Thần Phong bất chấp tất cả để đối xử tốt với tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng.
“Anh chỉ cần em.”
“Anh đã chọn điều quan trọng hơn rồi.”
Lúc đó tôi đã nghĩ—
Chỉ là, việc Diệp Thần Phong từng bước tiến gần tôi – một “minh tinh hạng ba” – cũng khiến anh ta phải chịu áp lực rất lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông trời cuối cùng cũng thật nhân từ.
Rầm rộ, mãnh liệt như một cơn bão.
Diệp Thần Phong xuất hiện vào đúng lúc đó.
Chúng tôi từng là bạn học cấp ba.
Và để ở bên tôi, anh ấy thậm chí đã bị gia trưởng trong gia tộc đánh gãy một chân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tất cả những bình luận tiêu cực trên mạng về tôi, từ tin đồn bịa đặt, video cắt ghép ác ý cho đến các tài khoản mạng xã hội lấy việc chế giễu tôi làm trò tiêu khiển, bỗng chốc biến mất chỉ sau một đêm.
Không giữ lại bất cứ điều gì.
Có lần, anh ta đột nhiên biến mất vài ngày.
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn những mảnh vụn của bản hợp đồng đã trói buộc tôi suốt bao năm, rồi lại nhìn vào ánh mắt kiên định rực sáng của Diệp Thần Phong.
Tôi lo lắng hỏi anh, nhưng anh chỉ cười nhạt, ánh mắt sáng rực khi nhìn tôi:
Nhưng không.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, rất nghiêm túc nói:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trong lễ cưới, khi đọc lời thề, đôi mắt anh ấy đỏ hoe.
Lúc tôi bước ra ngoài, bố tôi đi theo, thở dài một tiếng.
Đôi mắt ánh lên nụ cười khi nhìn tôi.
Dần dần chán ghét cả bản thân.
“Lý Tiêu Tiêu, anh đến muộn rồi.”
Anh ta vắt chéo chân, mỉm cười nhìn tôi.
Một năm sau, trên đỉnh núi tuyết, Diệp Thần Phong quỳ một gối cầu hôn tôi.
Bốn năm xa cách, tôi thật không ngờ lần tái ngộ với Diệp Thần Phong lại diễn ra trong hoàn cảnh tồi tệ đến thế.
Tôi từng là ủy viên học tập của lớp, là học sinh gương mẫu trong mắt thầy cô, từng được phân công kèm cặp một đối tượng nghịch ngợm như anh ta học một kèm một.
Tôi gần như chẳng thể kháng cự mà hoàn toàn đắm chìm vào tình yêu ấy.
“Ủy viên học tập đại nhân, lâu rồi không gặp nhỉ!”
Những bộ trang phục mà đoàn phim chuẩn bị cho vai “tiểu thư nhà giàu độc ác” của tôi thì vừa rẻ tiền vừa hở hang, anh ta liền cho người mang đến cả một dãy trang phục hàng hiệu để tôi tùy ý chọn lựa, còn sắp xếp cả chuyên gia trang điểm và tạo kiểu riêng, khiến tôi trở nên rạng rỡ và lộng lẫy hơn bao giờ hết.
Một ngày nọ, quản lý đột nhiên gọi điện bảo tôi quay về công ty.
“Đừng trách mẹ con, bà ấy cũng hết cách rồi...”
Anh ta cầm lấy một xấp tài liệu trên bàn, ngay trước mặt tôi, từng tờ từng tờ xé vụn.
Đầy rẫy những vết thương chồng chất, chẳng còn nhận ra chính mình.
“Em tự do rồi!”
Anh ấy giống như một tia sáng xé toạc màn đêm ấy, chiếu rọi lên tôi.
Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ cười nhạo tôi.
Tôi đã cô độc bước đi trong bóng tối quá lâu.
Tôi sững sờ, mở to mắt đầy kinh ngạc.
“Trên đời này, anh có thể từ bỏ mọi thứ.”
Tôi dần không nhận ra chính mình, dần dần chán ghét màu trắng.
Bị vùi sâu trong bùn lầy quá lâu, tôi đã chẳng còn là cô “học sinh gương mẫu” từng rạng rỡ, tự tin và đầy nhiệt huyết với tương lai như trước kia nữa.
Tôi đeo kính râm, ngẩng cao đầu, không nói một lời nào, đôi giày cao gót nện xuống nền nhà vang dội từng bước.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.