Duyên Này Ta Trao Tận Tay Chàng
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1
Chuyện ăn mặc, cưới xin, tang ma, bà mối nói: "Ôi dào, không giấu gì mọi người, cưới nàng ấy về chẳng khác gì rước con đỉa về nhà! Ban đầu ta cũng định làm mối cô nương này cho nhi tử mình, dù sao thì ả cũng giỏi giang thật đấy. Nhưng nếu chịu bớt chút sính lễ, để cho các đệ đệ tự lo liệu, thì cũng coi như làm tròn trách nhiệm rồi. Thế nhưng ả không chịu, bảo nhất định phải nuôi dạy ba người đệ đệ khôn lớn thành người... Ai mà cưới nổi chứ?"
Từ khi nàng 15 tuổi, những người đến nhà nàng cầu hôn nối liền không dứt. Nhưng khi nàng bước sang tuổi 18, đã trở thành một cô nương quá lứa, vẫn chưa gả đi được.
Đã vậy, Đậu Phụ cô nương còn không chấp nhận làm thiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ca ca đối xử với ta rất tốt. Năm nay huynh ấy 16 tuổi, lớn hơn ta 8 tuổi, ngay cả lúc đi dạo thanh lâu, cũng không ngại dẫn ta theo.
Gia cảnh nhà nàng cũng chẳng tốt đẹp gì. Phụ mẫu mất sớm, nàng phải một mình giữ cái cối xay, ngày ngày bán đậu phụ, kiếm tiền nuôi ba người đệ đệ ăn học. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhiều người không muốn cưới Đậu Phụ cô nương, bởi ai cũng hiểu rằng nếu cưới nàng về, sau này phải còng lưng lo liệu thêm cho ba người đệ đệ của nàng ấy nữa.
Đậu Phụ cô nương vớ lấy đòn gánh, đuổi ca ca ta chạy bán sống bán c·h·ế·t.
Ca ca tức giận mắng: "Ta đã đưa đủ sính lễ như ngươi yêu cầu rồi, vậy mà ngươi lại không giữ lời hứa! Còn đánh ta nữa?! Ngươi nhìn xem cái đời này đi, nhà nghèo nào chịu bỏ ra 500 lượng bạc để đón ngươi về chứ, một cô nương đã quá lứa lỡ thì?! Dù có chịu, họ có mà xoay đủ số tiền ấy không?"
Cô nương bán đậu phụ ở Tây Nhai trông rất xinh đẹp, nhưng mãi không gả đi được, bởi vì sính lễ mà cô yêu cầu quá cao.
Chương 1
Thật ra, thứ mà ta để ý là bát tàu hũ nàng ấy làm, ngon vô cùng!
Nhưng chuyện ca ca trốn học bị phụ mẫu ta biết được. Hậu quả là ca bị đánh 10 roi, còn bị nhốt ở nhà, không được phép bước chân ra ngoài.
Mẫu thân hỏi ta, ca ca đã làm những chuyện gì.
Bởi vì nàng yêu cầu sính lễ rất cao, tận 500 lượng bạc!
Nàng có ba người đệ đệ, bà mai nói rằng chỉ có đệ đệ lớn nhất là đủ điều kiện đi học, còn hai đứa sau phải dựa vào đứa lớn để dạy lại.
Từ khi ca ca để mắt đến Đậu Phụ cô nương, cách ngày lại kiếm cớ chạy đến Tây Nhai một lần, ta cũng nhân đó đi theo, cách ngày lại có bát đậu hủ nóng hổi để ăn.
Ta kể lại mọi chuyện một cách nguyên vẹn, không sót điều gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng nói lanh lảnh, cứng cỏi, nghe cô mắng mà cũng thấy thoải mái.
Sắc mặt mẫu thân ta sa sầm, bà đập mạnh xuống bàn: "Ta xem thằng nhóc này là muốn ăn đòn đây mà!"
1 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phụ thân phạt bọn ta không được ăn cơm tối.
Phụ thân ta là hầu gia ở phủ quốc công, một năm tiền bạc lĩnh về cũng chỉ có 1.000 lượng. Huống hồ, ở cái Tây Nhai nghèo nàn này, nhà nào làm lụng cả năm trời tích góp giỏi lắm cũng chỉ để dành được 5 lượng bạc mà thôi.
Ta vội vàng húp hết bát đậu phụ, chạy theo ca ca.
Một bà lão đi ngang qua, nhìn theo bóng lưng cô nương rồi lắc đầu nói: "Chậc chậc chậc, cái m.ô.n.g tròn thế này, đúng là mắn đẻ."
3
Phụ thân ta là hầu gia, ca ca ta là thế tử, nhưng mẫu thân ta, bất chấp mọi lời phản đối, lại bỏ ra số tiền lớn để cưới Đậu Phụ cô nương ấy cho ca ca. Điều này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đến rớt cằm.
Ca ca ta trêu ghẹo, bộ dạng lấc cấc: "Móc ra thì móc ra đi, móc ra treo lên cổ cô nương nhé…"
2
Ca ca ta để ý đến nhan sắc của Đậu Phụ cô nương. Cô nàng lập tức trừng mắt, hung dữ quát lên: "đ* h** s*c à?! Nhìn nữa là ta móc mắt ngươi ra đấy!"
Vì ta và ca ca đều học ở thư viện của quan phủ, nếu ca ca trốn học mà không dẫn ta theo, ta sẽ đi mách, thế nên huynh ấy thường dẫn ta cùng trốn học.
Ca ca ta bị Đậu Phụ cô nương cầm chổi đuổi ra ngoài.
Nhân lúc đó, ta lén lấy một miếng bánh đậu xanh trên bàn.
Nhưng ta vẫn bán đứng huynh ấy: "Ca ca để ý Đậu Phụ cô nương ở Tây Nhai, muốn cưới nàng ấy làm thiếp." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ca ca dẫn ta đi dạo phố, đến Tây Nhai, cả hai đều để ý đến Đậu Phụ cô nương.
Sau này, Đậu Phụ cô nương quản lý gia đình ta đâu ra đấy, khiến mọi việc ngày càng phát đạt, ca ca ta cũng bị nàng ấy quản đến mức ngoan ngoãn phục tùng. Khi đó, chúng ta mới hiểu rằng, mẫu thân ta quả thật là người nhìn xa trông rộng nhất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.