Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 35

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35


Kết quả giây tiếp theo, tay cô bỗng nhiên bị anh kéo lấy, lập tức ngồi xuống trên giường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bị cảm rồi?” Cô quan tâm hỏi.

“Nhưng Giang Thanh Viễn không đồng ý, thái độ của ông ấy giống với thái độ hiện tại của Chu Chu, rất kiên định cho thấy ——Cả đời này anh có thể không có con, nhưng không thể không có em.” Vẻ mặt bà Tưởng hạnh phúc, cười, “Dì và ông ấy giằng co qua lại, nhưng cuối cùng vẫn là bị ông ấy làm lung lay, lựa chọn ích kỷ không màng đến tất cả kết hôn cùng ông ấy.”

Bữa cơm ăn ở nhà này vô cùng hài hòa, tuy rằng Lục Mạnh Ngữ ít nói, nhưng cũng không kìm hãm được bà Tưởng huyên thuyên, thế mà cũng có thể trò chuyện được.

Lục Mạnh Ngữ nhíu chặt mày, hỏi: “Trong nhà có thuốc không?”

“Mạnh Ngữ.” Anh cúi đầu, nhẹ giọng gọi cô.

Lần này Lục Mạnh Ngữ không lạnh nhạt nói cho có lệ, mà nụ cười biến mất đã lâu lại xuất hiện, trả lời: “Khá tốt.”

Vừa rồi anh nói đến tìm cô ăn cơm, cô còn tưởng rằng anh chưa xuất phát. Lục Mạnh Ngữ lập tức giao một xấp số liệu đang cầm trong tay cho Chu Diệu, “Diệu Diệu, làm phiền em kiểm tra đối chiếu số liệu với đàn anh Hứa giúp chị một chút, lần sau chị sẽ làm số liệu thay em.”

Sáng hôm sau Lục Mạnh Ngữ tỉnh dậy, theo thói quen định cầm lấy điện thoại xem thời gian, kết quả nhìn thấy được tin nhắn Giang Chu gửi đến cho cô.

“Vẫn còn nóng, em đi rót nước cho anh uống thuốc.” Lục Mạnh Ngữ nói xong lập tức xoay người.

Người đàn ông cười xoa xoa sau cổ, nói: “Nhớ em.”

Sau khi anh tới còn chưa đến mười một giờ, gửi tin nhắn cho Lục Mạnh Ngữ nói:【Sau khi tan làm chúng ta ăn cơm cùng nhau nha?】

“Sao anh đến sớm vậy?” Lục Mạnh Ngữ đi đến trước mặt anh, hỏi.

Một lát sau, hai người tách ra, Lục Mạnh Ngữ vẫn giống như trước kia dặn dò anh một câu trên đường chú ý an toàn, tận mắt nhìn thấy anh quay đầu xe rời đi biến mất chỗ rẽ, cô mới mở cửa đi vào nhà.

Người đàn ông này sao lại có thể phạm quy như vậy chứ.

Lục Mạnh Ngữ gật đầu, mím môi khẽ cười, “Cảm ơn dì.”

Sau khi hai người cùng nhau ăn cơm tối xong, đến trung tâm thương mại mua đủ quà cho ba mẹ của Lục Mạnh Ngữ, sau đó mới về nhà.

“Bây giờ, cháu cũng vậy.” Bà Tưởng giúp Lục Mạnh Ngữ lau nước mắt trên mặt, “Dì tin mọi thứ trên đời này đều đã được sắp xếp hết cả, cũng tin tưởng Chu Chu sẽ cùng giống như ba nó, là một người đàn ông có thể đảm đương và có trách nhiệm.”

Lục Mạnh Ngữ ngẩn người, “Hả?”

“Chúng ta yêu đương quang minh chính đại, không cần thẹn thùng.” Anh cười nói.

Thời gian nhoáng cái đã đến thứ sáu.

Đó không phải……

Lục Mạnh Ngữ gật đầu, nghe thấy anh nói có uống thuốc mới yên tâm.

Cô chợt mỉm cười.

Kỳ thật Thẩm Dung đã sớm nhìn trộm được toàn bộ câu chuyện từ cửa sổ, vào khoảnh khắc Lục Mạnh Ngữ đẩy cửa nhà ra kia đã rất nhiệt tình cười cười nói nói đi đến đón, giả vờ như không biết gì hỏi: “Tiểu Ngữ, con và chàng trai kia thế nào rồi?”

Cho đến sáng thứ tư mới làm xong, Giang Chu không chờ được đến buổi tối, gấp không chờ nổi lái xe đến thẳng viện nghiên cứu của Lục Mạnh Ngữ, muốn ăn trưa cùng cô.

Mặt người đàn ông đỏ lên một cách bất thường, trong ánh mắt cũng có tơ máu đỏ tươi, yên tĩnh nhìn cô.

Cô lập tức gọi điện thoại, chuông điện thoại vang lên một lúc lâu mới được kết nối, giọng người đàn ông rất khàn, sàn sạt mà “Uy” thanh.

Trước khi đi ngủ Lục Mạnh Ngữ lại gửi tin nhắn dặn dò Giang Chu:【Đừng quên uống thuốc, buổi tối chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút, đắp chăn đàng hoàng.】

Lục Mạnh Ngữ buông tiếng thở dài, cô dừng lại, xoay người nhìn anh, nói: “Em không nói cái này.”

Lục Mạnh Ngữ nhìn trái nhìn phải, chắc chắn xung quanh không có người, vừa muốn duỗi tay ra ôm anh, đã bị anh đi trước một bước kéo vào trong lòng.

Lục Mạnh Ngữ gật đầu nói: “Được chứ, em trở về nói với ba mẹ em một tiếng, để bọn họ chuẩn bị trước.”

“Anh có ổn không?” Cô lo lắng hỏi.

“Lần sau không cần như vậy.” Lục Mạnh Ngữ nói.

Chủ yếu vẫn muốn để Lục Mạnh Ngữ đi dạo trung tâm thương mại cùng anh, chọn quà cho ba mẹ cô.

Giang Chu hơi tủi thân mím môi, “Nhưng anh nhớ em thì biết làm sao bây giờ, không đợi được đến buổi tối, muốn đến đây gặp em sớm hơn một chút.”

Mỗi ngày hai người đều trò chuyện trên WeChat.

Rèm trong phòng kéo lại kín mít, ánh sáng rất tối tăm.

Lục Mạnh Ngữ hơi ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu, ôm bà Tưởng một lúc.

“Vậy có thời gian rảnh anh sẽ đến chỗ em.” Giang Chu nói thẳng ra kế hoạch mình đã sắp xếp từ trước: “Bình thường đi làm thì chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm tối, ngày nghỉ thì đi chơi xung quanh, có kỳ nghỉ ngắn thì có thể đi đến các thành phố xung quanh du lịch tự túc, kỳ nghỉ dài hạn thì ra nước ngoài du lịch.”

Ngày 16 tháng 9 năm 2015.

Lục Mạnh Ngữ xem thời gian trên điện thoại, còn chưa đến mười một giờ, bọn họ tan tầm phải mười hai giờ.

“Có thể là ông trời quan tâm, nói chúng ta mà nói, Chu Chu giống như món quà trời cao ban cho.”

Giang Chu khẽ cười thành tiếng, “Không cần khách sáo như vậy, xem anh như người nhà là được.”

“Chính là Giang Chu lần đó tới đón chị đó!” Chu Diệu hưng phấn nói, “Bây giờ anh ta đang ở cổng viện nghiên cứu!”

“Không có gì,” Bà Tưởng cười nói: “Cháu đó, chỉ cần kiên định tiếp tục đi về phía trước cùng Chu Chu, về phần những thứ khác, thuận theo tự nhiên là được, không cần suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần tự tạo áp lực cho mình.”

Lục Mạnh Ngữ phát hiện ở bên cạnh anh thật sự không lo không có việc gì làm, bởi vì anh sẽ sắp xếp hoàn hảo tất cả mọi thứ, hơn nữa còn rất chu đáo.

Người đàn ông nằm trên giường, cả người bị điều hòa bọc đến kín mít, cô đi đến mép giường, đặt thuốc hạ sốt xuống, giơ tay sờ trán anh, hơi nóng.

“Ừm.”

Chu Diệu “Ai da” một tiếng, đẩy Lục Mạnh Ngữ: “Chị Mạnh Ngữ, chị quá khách sáo rồi! Mau đi đi, cái này để em sửa sang lại giúp chị.”

Thẩm Dung ý vị thâm trường nhìn Lục Mạnh Ngữ cười, trêu chọc: “Cậu ấy không ăn gì cũng tìm hiểu rõ rồi à? Xem ra là phát triển rất thuận lợi.”

“Được, anh đồng ý với em,” Anh vui mừng cười ra tiếng, “Đều nghe em.”

“Không……” Anh nói thật: “Anh chỉ mua thuốc cảm, để lát nữa anh lại đi ra ngoài mua.”

Chu Diệu làm việc ở bên ngoài xong trở về nhìn thấy Giang Chu ở bên ngoài viện nghiên cứu, không cần đoán cũng biết anh đang đợi Lục Mạnh Ngữ, vì thế vừa về đến phòng nghiên cứu đã chạy tới nói với Lục Mạnh Ngữ: “Chị Mạnh Ngữ, bạn trai chị ở ngoài cổng kìa!”

Người đàn ông rất ngoan trả lời:【Sẽ làm theo lời dặn của bà xã đại nhân.】

Trái tim đập bỗng nhiên ngừng lại trong chớp mắt, lông mi người phụ nữ hơi run lên, chợt nhắm mắt lại.

Lục Mạnh Ngữ: “……”

【Giang Chú: Vẫn bị phát sốt……】

“Hình như không tốt lắm.” Giang Chu nói.

Lục Mạnh Ngữ vừa đọc đế bốn chữ này vành tai lập tức nóng lên, ném chiếc điện thoại đang nóng hổi sang bên cạnh, cả đêm cũng không dám chạm vào.

Cũng không đau một chút nào.

Bà xã đại nhân……

Lục Mạnh Ngữ thở dài, nghe thấy anh nói chuyện cũng yếu ớt như vậy, không kìm được cảm thấy đau lòng, nói: “Anh nằm đi, em mua thuốc mang đến cho anh.”

Khoảnh khắc Lục Mạnh Ngữ nhìn thấy anh và sau khi nghe được anh nói chuyện thì đã nghe ra giọng anh rất khác với bình thường, hơi khàn khàn, còn có chút giọng mũi.

Còn chưa ra đến cổng đã nhìn thấy chiếc xe đang đỗ ở ngoài kia, cùng với người ngồi trong xe.

Trên mặt Lục Mạnh Ngữ chợt hiện lên một màu đỏ ửng.

Giang Chu cũng cười rộ lên, “Đời này dù anh có quên cái gì cũng không thể quên em.”

Bà Tưởng cầm chiếc vòng tay lên, nắm lấy tay Lục Mạnh ngữ, giúp cô đeo vào.

Lục Mạnh Ngữ bất đắc dĩ thở dài, không nói gì.

Lục Mạnh Ngữ xách theo thuốc mua cho anh đi lên tầng, gõ gõ cửa phòng ngủ của anh, bên trong truyền đến giọng nói khàn khàn: “Không khóa, vào đi.”

Lúc Lục Mạnh Ngữ lái xe đến nhà Giang Chu thì đã là một tiếng sau, cô nhập mật mã vào, rất thuận lợi đi vào nhà anh.

“Được.”

“Không có việc gì thì con lên tầng đây.”

“Không phải sợ, hiện tại y học phát triển như vậy, không có gì phải sợ.” Bà Tưởng an ủi Lục Mạnh Ngữ, “Mạnh Ngữ của chúng ta tốt như vậy, ông trời nhất định sẽ không bạc đãi cháu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Chú rất trực tiếp giang hai tay cánh tay ra, “Lại đây ôm một cái.”

“Ừm.” Giang Chu không từ chối, đáp một tiếng, sau đó lại nói: “Mật mã nhà là 150916, đến lúc đó em tự mình vào là được.”

Tối hôm đó Giang Chu cố ý lại đến gặp Lục Mạnh Ngữ, hai người ăn cơm tối cùng nhau.

“Bây giờ dì tặng nó lại cho cháu, cháu chính là con dâu của nhà họ Giang chúng ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- -----oOo------

Ngày đó cô còn lên sân khấu phát biểu.

Anh chỉ mặc một chiếc quần dài, nửa người trên trầ/n trụi, cơ thể nóng lên dán sát vào Lục Mạnh Ngữ, tựa như cá nhân hình bếp lò.

“Có điều lúc dì biết chuyện này, đã gần kết hôn với ba của Chu Chu rồi,” Bà bật cười thở dài nói: “Lúc ấy dì cảm thấy không thể làm chậm trễ ông ấy, sau khi nói chuyện thẳng thắn với ông ấy, lập tức đưa ra đề nghị chia tay.”

Lục Mạnh Ngữ cởi áo blouse trắng ra, xách túi xách lên rồi vội vã đi ra ngoài.

Hai ngày sau, bởi vì công ty của Giang Chu có việc đột xuất, cho nên hai ngày liên tiếp anh đều ở công ty tạm thời tăng ca, không có thời gian đi gặp Lục Mạnh Ngữ.

“Anh ấy không ăn cay, đến lúc đó không cần làm món cay.”

“Dì biết cháu không dễ dàng gì, người khác không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, nhưng dì có thể hoàn toàn hiểu được,” Bà Tưởng kéo tay Lục Mạnh Ngữ, mỉm cười nói: “Không giấu gì cháu, dì cũng đã từng có tỷ lệ mang thấp bởi vì sức khỏe không tốt, cũng từng có những lo lắng như cháu.”

Là ngày kỷ niệm thành lập trường sao?

“Sau đó rất bất ngờ, thế mà lại cực kỳ thuận lợi có được Chu Chu.”

Mặt mày Giang Chu lập tức trở nên hớn hở, “Đau lòng anh à?”

Bà Tưởng bỗng nhiên nói tiếp: “Dì muốn ôm cháu, có được không?”

Sau khi Lục Mạnh Ngữ cúp điện thoại thì đọc lại mật mã nhà anh ở trong đầu, 150916.

“Đúng rồi, mẹ,” Cô vừa giày vừa nói với Thẩm Dung: “Giang Chu nói thứ bảy tuần sau tới nhà thăm hỏi, mẹ chuẩn bị trước một chút, mua gì đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nhẹ thôi,” Giang Chu thành thật nói: “Đã uống thuốc cảm rồi.”

“Mạnh Ngữ,” Bà Tưởng mỉm cười rất thân thiết, nói với cô: “Cái này là tín vật năm đó ba Chu Chu mua cho dì, lúc đó hai chúng ta đã xác định muốn ở bên nhau.”

Edit: Mây

Lục Mạnh Ngữ nhẹ nhàng vặn tay nắm, đẩy cửa ra đi vào.

Sau đó lúc Giang Chu đưa Lục Mạnh Ngữ về nhà nhà đã bàn bạc với cô: “Thứ bảy tuần sau anh muốn đến nhà em thăm hỏi, có được không?”

Cô cúi đầu xuống, mỉm cười.

Chờ Lục Mạnh Ngữ trở về phòng, Thẩm Dung lập tức chạy vào thư phòng, nói tin tức tốt này cho Lục Quảng Đông biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong phòng khách không ai, chắc chắn còn ở phòng ngủ.

Lục Mạnh Ngữ hơi xấu hổ giơ tay lên nhẹ nhàng đấm vào sau lưng, đối với Giang Chu mà nói thì cũng không khác làm nũng là bao.

Lục Mạnh Ngữ thụ sủng nhược kinh muốn trốn tránh, nhưng lại bị bà Tưởng kéo tay không buông, hoàn toàn không từ chối được.

Tin nhắn mới nhất được gửi đến lúc năm giờ ba mươi phút sáng.

Ngay một giây trước khi Lục Mạnh Ngữ ngẩng mặt lên, người đàn ông đã cúi người hôn lên môi cô.

Xung quanh viện nghiên cứu có rất nhiều tiệm cơm, Lục Mạnh Ngữ bảo Giang Chu lái xe đến chỗ đỗ xe ở ven đường, tay nắm tay anh cùng nhau đi bộ đến tiệm cơm gần đó.

“Sắp tới có bận không?” Anh hỏi.

Lục Mạnh Ngữ chạy chậm vài bước, Giang Chu vừa liếc mắt đã thấy cô đang đi tới, hơi kinh ngạc, lập tức bước xuống xe.

Lục Mạnh Ngữ: “……”

Lục Mạnh Ngữ hơi xấu hổ, buồn bực lườm anh một cái, sau đó đã bị người đàn ông ôm vào lòng.

Lục Mạnh Ngữ đang kiểm tra đối chiếu số liệu thử nghiệm với Hứa Minh, cũng không nghĩ nhiều, tiện tay trả lời một chữ “Được”.

Mặt Lục Mạnh Ngữ đỏ lên, ngập ngừng: “Dì……”

Sau khi xe dừng lại ở trước cửa nhà Lục Mạnh Ngữ, hai người bước từ trên xe xuống.

Người đàn ông ngồi dậy, ôm chặt lấy cô.

Sau khi ăn tối xong, bà Tưởng lập tức kéo Lục Mạnh Ngữ vào trong thư phòng, bà lấy một chiếc hộp từ trong ngăn kéo có khóa ra một cái hộp tới, bên trong đặt một chiếc vòng tay phỉ thúy quý giá.

“Cũng tạm,” Lục Mạnh Ngữ suy nghĩ về kế hoạch công việc của mình, “Cũng không khác với bình thường là bao.”

“Anh cứ lên kế hoạch đi, đến lúc đó nhớ dẫn theo em đi là được.” Đây là lần đầu tiên cô nói đùa như vậy.

“Cô bé này, cháu phải chịu ấm ức rồi.” Lúc bà Tưởng buông lục Mạnh Ngữ ra rất yêu thương giúp cô sửa sang lại tóc, thở dài nói.

Lục Mạnh Ngữ kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Ý của em là, lần sau anh đến đây thì cứ nói cho em biết, không cần ở bên ngoài chờ.”

Chương 35

Giang thuyền thở ra tới hơi thở đều là nhiệt năng, đầu ở nàng sườn cổ chỗ cọ tới cọ đi, tựa như một chú cún con chỉ muốn được v**t v*, đáng thương trầm giọng nói: “Cho anh ôm một lát trước đã.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35