Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Dưỡng Nữ Thành Phi

Phong Ngôn Nhiễm

Quyển 1 - Chương 38: Ký tên đồng ý

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 38: Ký tên đồng ý


Sử Minh Phi nghĩ sâu xamộthồi, gật đầu.

“Phụ vương, chào buổi sáng.”

“Ngươi cứ lấy tớiđithìbiết liền.” Mạn Duẫnkhôngmuốn giải thích thêm, cười cười nhìn tấm vảitrênviếtmộtchữ “Cược”thậtto treo bên ngoài sòng bạc.

Sử Minh Phi tức tối đập mấy cái lên trán, tê liệt ngã xuốngtrênLong ỷ.

Edit: Nhan Nhan

Sử Minh Phi tay nắm thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh, tấu chươngtrênthư ánkhôngcái nào may mắn thoát khỏi kiếp bị hất văng xuống đất. Cung nữ thái giám hầu hạ xung quanh đều khúm núm cúi đầu đến ngực,khôngdám chọc giận Long nhan.

Dưới bậc,mộttiểu thái giám mặc quần áo đặc trưng cho thái giám màu xanh lá cây, gương mặt tuấn tú, chính là thiếu niên hôm đó đến đưa bạc cho Mạn Duẫn.

Beta: Khánh Linh

“Mạn Duẫn chắc chắnsẽghi nhớ, làm theo những gì phụ vương viết.” Mạn Duẫn hoàn toàn ngoan ngoãn, cái miệngnhỏnhắn hồng mềm đóng đóng mở mở.

Nhưng điều này cũngkhôngthể trách Mạn Duẫn, lần nào cũng luôn có chuyện xảy đến đột ngột, hoàn toànkhôngphải do nàng điều khiển mà.

“Tìm chậu than để làm gì?” Nghe Mạn Duẫnnóikhôngđivào, Chu Dương mới thả lỏng, khom lưng dí sát mặt lại gần Mạn Duẫn.

Bên trong tẩm cung được đốt ấm lò nên nhiệt độ ấm áp, còn thoang thảng mùi đàn hương. Mạn Duẫn mang giầy, đến trước thư án nhận lấy tờ giấy Tuyên Thành.

Dụi dụi đôi mắt buồn ngủ mông lung, Mạn Duẫn chỉ mặc áo đơn chui ra khỏi chăn bông.

Tấu chương chất cao như núi, trong đókhôngthiếu tên các vị đại thần chức caođãchết cháy, xin Hoàng Thượng định đoạt.

Cửu vương gia quả nhiênkhôngmuốn chịumộtchút thua thiệt nào.hắnchẳng qua chỉ dùng ít thủ đoạnnhỏđể đánh vỡ lần thương nghị này, ấy thế mà Cửu vương gia lại có thù tất báo,mộtcây đuốc, đem địa bàn củahắnđốt sạchsẽ.

Lần trướchắnbị lừa, Tiểu Quận Chúa cũng cười y như vậy!

“Biết nên làm sao chưa?” Nâng chén trà, Tịch Mân Sầm làm bộ muốn uống.

Mạn Duẫn nào dám oán thanmộtlời, trong lòng lại nghĩ, ngộ nhỡthậtsựphạm sai lầm,khôngbiết phụ vươngsẽtrừng phạt mình cách nào? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

đãsắp tới lễ đăng cơ,hắnlàm sao mà có thời gian an bài nhân thủmộtlần nữa để bổ sung vào những chức vị còn trống này.

Mạn Duẫn đột nhiên nhìn thấymộtcái mặt phóng đại, đưa tay đẩy phắt gương mặt đó ra.

Lần này Chu Dương so rađãkhôn ngoan hơn lần trướcmộtchút, kiên quyếtkhôngtìm hiểu đườngđitrước, để mặc Tiểu Quận Chúa tự mình mò tìm đường ở Kiền thành. Mà cho dù Tiểu Quận Chúa có tìm được chỗ đóthậtđinữa,hắncũngsẽtuân theo phân phó của Vương Gia mà trực tiếp bắt người đem về hoàng cung.

trêngiấy Tuyên Thành dày đặc chữ, toàn bộ làmộtsố quy định được viết ra.

Tịch Mân Sầm ôm lấy Mạn Duẫn đặt lêntrênđùi, “Nhớ kỹ quy địnhtrêngiấy chưa?”

Mạn Duẫn vẫn cònnhỏnên thanhâmvừa ngây thơ vừa trong trẻo, tựa như chim Hoàng Oanh cất tiếng hót sớm mai.

Thấy Chu Dương còn muốn tiếp tục dây dưa, Mạn Duẫnnói: “Ta cónóilàđivào đâu, ngươiđitìm cho tamộtchậu thanđi.”

Mạn Duẫn đoạt lại ly trà, đặt ởtrênbàn, “Phụ vương, trà lạnh rồi.”

Dấu ngón cái nhonhỏấntrênmặt giấy, mạch lạcrõràng.

“Đây rồi!” Cái đầunhỏđangcúi nhìn bản đồ, ngửng đầu lên nhìn ngay phía trước mặt.

“khôngđivào?” Chu Dương nghi hoặc, đôi tay dừng giữakhôngtrung.

Bốn ngày đảo mắtđãqua, Mạn Duẫn thay dạng quần áo khác, chờ phụ vương vừa ra khỏi tẩm cungthìliền dẫn theo Chu Dương ra khỏi hoàng cung Nam Trụ.

Mạn Duẫnđãsớm nhìn thấu tâm tư của Chu Dương, chạy vụt sang bên kia, khiến hai tay của Chu Dương tóm vào khoảngkhông.

Tịch Mân Sầm mặc hoa bào màu đen, chế tác tinh tế, cho dù ngồi rất tự nhiên nhưngtrênáo cũngkhôngcó lấymộtnếp nhăn nào. Nghe thanhâmcủa Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm khẽ gật đầu.

Thiếu niên cầmmộtly trà đưa tận tay Sử Minh Phi, “Hoàng Thượng, cho dù Hoa Liễu Nhai bị đốt, chúng ta cũngkhôngthua thiệt.”

Mạn Duẫn duỗi lưng, mở mắt đá chăn ra,đãthấy Tịch Mân Sầmđangngồitrênghế thư án.trênbàn bàymộtly trà Long Tĩnh nhưngkhôngcó khí nóng bốc ra, hiển nhiên làđãlạnh. Nhìn dáng vẻ phụ vương thế này hẳn là đợi nàngđãlâu.

Bảng hiệu của Di đổ phường lớn hơn rất nhiều so với những sòng bạc khác. Đứng ở bên ngoài mà Mạn Duẫn còn nghe được tiếng quát tháo của dân c·ờ· ·b·ạ·c.

Trong đầu suy nghĩkhôngbiết phụ vương lại có ý định gì, Mạn Duẫn đọc theo từng chữtrêngiấy: “Thứ nhất,khôngcho phép bước vào nơi bướm ong, c·ờ· ·b·ạ·c. Thứ hai,khôngcho phép giấu giếm phụ vương bất kỳ bí mật nào. Thứ ba, phàm là chuyện gì mang tính nguy hiểm, phải xin phép phụ vương mới được quyết định.”

Phụ vương quy định những gì, Mạn Duẫn đều ghi tạc trong lòng, Chu Dương còn lo vớ lo vẩn cái gì! Ainóitìm ngườithìnhất định phải vào sòng bạc? Nàngkhôngmuốn bị phụ vương trừng phạt lần nữa đâu nhé.

Xem ra mức độ thành tín của bản thân mìnhđãsứt mẻ trong lòng phụ vương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tịch Mân Sầm nhớ tới nụ hôn đêm qua, đôi môi khẽ nhếch ý cười, véo véo gương mặt của Mạn Duẫn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mạn Duẫn nhìn thấytrênbànđãđể sẵn mực đóng dấu, trong lòng biết ngay phụ vươngđãsớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ mình ký tên đồng ý nữa là xong.

“Cửu vương giathậtkhinh người quá đáng! Coi nơi đây là Phong Yến quốc đấy à, Bổn vươngkhôngcó giá trị gì sao!” Sử Minh Phi cố nén nỗi tức giận bừng bừng.

Hôm nay lâm triều, toàn bộ đại thần toàn thượng tấu việc Hoa Liễu Nhai bị phóng hỏa. Cảmộtcon phố cháy sạch chỉ còn than,mộtnơi vốn náo nhiệt ồn ào như Hoa Liễu Nhai chỉ trongmộtđêm hóa thành tường đổ vách xiêu, chỉ để lạimộtmảnh đất đầy tro than khói bụi.

“Duẫn nhi, đọc toàn bộ nội dungtrêngiấy ra.” Tịch Mân Sầm nhấc tờ giấy Tuyên Thành đặttrênbàn lên.

Nhấc bút lông lên, quét chút mực nước, Mạn Duẫn ký tên lên góc trái tờ giấy. Sau đó ngón cái chấm vào mực đóng dấu, ấn xuống phíatrênchữ kýmộtcái.

Mà làm người ta tức giận nhất là, trong Hoa Liễu Nhaikhôngcómộtngười nào chạy ra khỏi.

Lần trước thiếu chút nữathìmất toi cái mạng, Chu Dươngthậtsựhận Mạn Duẫn đến nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu Quận Chúathậtsựtìm được rồi sao? Chu Dương duỗi đôi tay, chuẩn bị bắt Mạn Duẫn ôm trở về.

Tịch Mân Sầmkhôngphản đối Mạn Duẫn xuất cung, cũngkhônghạn chế tự do của Mạn Duẫn. Phàm là chuyện gìkhôngnguy hiểmthìhầu như Tịch Mân Sầm đều gật đầu đồng ý.

Quyển 1 - Chương 38: Ký tên đồng ý

Dù gìhắncũng làmộtngười đàn ông lưng dài vai rộng, thế mà lại bịmộttiểu nha đầu chưa ráo cứt mũi lừa cho khốn khổ!

“Lờinóigió bay, lần trước Duẫn nhi cũngnóimộtđường làmmộtnẻo đó thôi. Phụ vươngkhôngtin.” Tịch Mân Sầm lắc đầu.

Chu Dương nhìn thấy nụ cười nàythìtrong bụng lập tức run lên bần bật, tự nhủ, xem ra lại có người xui xẻo rồi.

Tịch Mân Sầm hài lòng thu hồi tờ giấy, vỗ vỗ gương mặt của Mạn Duẫn, “Coi theo đó mà làm, nếu Duẫn nhi tái phạm, cũngkhôngchỉ hônnhẹmá phụ vương giống lần này là có thể xong việc đâu.”

Hoa Liễu Nhai mặc dùkhôngtôn trọng luật pháp, nhưng lại là nguồn kinh tế quan trọng nhất của Nam Trụ quốc. Thế nhưng chỉ trongmộtđêm mà hóa thành hưkhông, chỉ có thể dùng từ tổn thất nghiêm trọng để hình dung.

trêngiấy vết mực còn chưa khô hoàn toàn,rõràng mới vừa viết xongkhônglâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngự Thư Phòng, thanhâmcủa đồ sứ bị đập vỡ phá tansựtĩnh lặng buổi ban mai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tư Mã Triềuđãhẹn bốn ngày sau đến sòng bạc gặp mặt. Mạn Duẫn cầm trong tay bản đồ Kiền thành, quẹo ngang rẽ dọc trong phố lớn ngõnhỏ.

Tịch Mân Sầm cònđanghưởng thụ giọngnóicủa Mạn DuẫnthìMạn Duẫnđãđọc xong toàn bộ nội dungtrêngiấy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 - Chương 38: Ký tên đồng ý