Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đường Một Chiều

Mộng Tiểu Nhị

Chương 44

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44


"Có."

Lại ra hiệu bằng ánh mắt: "Đôi đũa này dì còn chưa có dùng, không có dính nước miếng đâu."

Nói rồi lại gắp miếng xương sườn trong khay qua cho Giang Nghị Hạo: "Nào, dì khen thưởng con." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cảnh sát Lạc, chờ một chút."

Giang Đông Đình vội vàng hỏi: "Rốt cuộc cậu có đi xuống chụp giúp cho con trai tôi vài tấm không đấy?"

Phó Duyên Bác: "..."(¬_¬;)

"Thiếu đòn hả!"

"Chị cảnh hoa."

Anh lấy bút ra, phê cho bản thân 100 điểm ngay góc trang giấy.

Chu Nghiên nhíu mày, cố ý chọc anh: "Sao con gọi cô ấy là chị mà lại gọi dì là dì?"

Đôi mắt cười giống như vầng trăng non: "Chị cảnh hoa, em cùng nhóm với chị đấy, lát nữa em đi theo sau chị, cùng chị nhập gánh."

Giang Nghị Hạo cười: "Cho dù dì dùng qua rồi con cũng không chê."

"Trên quảng trường trước công ty cậu đang tổ chức hoạt động, cậu thấy chứ?"

Tưởng Mộ Tranh không lên tiếng, cầm một quyển sổ tay từ ghế phụ lên, mở ra một trang trong đó. Chỉ có mấy cái chữ to cùng một khuôn mặt, khuôn mặt kia còn vẽ khá dễ thương.

Có lẽ đối phương cũng không tra ra được chính xác anh là ai, rốt cuộc bên ngoài có rất nhiều người kinh doanh vũ khí nhưng thật ra sau lưng đều là có ông chủ lớn hơn nữa.

Giang Nghị Hạo không nghĩ tới sẽ gặp được người quen, khi cửa sổ xe hạ xuống, cậu nhóc mở to hai mắt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cằm giương lên, lông mày cũng nhếch lên. Cái dáng vẻ khoe khoang kia làm Tưởng Mộ Tranh có cảm giác muốn đập cho nó mấy cái.

Chu Nghiên: "..." Đã bị một vạn điểm thương tổn. 。・゚゚*(>д

Buổi sáng tuyên truyền kết thúc lúc 11 giờ rưỡi, tất cả mọi người tập trung đến nhà ăn của Cục Quản lý giao thông ăn cơm, sau khi ăn cơm trưa xong thì tạm nghỉ ngơi, buổi chiều còn phải tiếp tục.

"Bởi vì..." Suýt chút nữa Giang Nghị Hạo bị hỏi vặn cứng họng, não nhanh chóng hoạt động, rốt cuộc tìm được lý do thích hợp: "Bởi vì nhìn dì mang lại cảm giác rất thân thiết, giống như mẹ vậy."

Mẹ nó,béo chính là thân thiết hả?

Cô đi đến trước cửa sổ xe, Tưởng Mộ Tranh dùng một tay đỡ tay lái, tay trái vươn ra, cười nói: "Chào cảnh sát Lạc."

Lạc Táp cùng các đồng nghiệp trong nhóm nhỏ ngồi trên xe tuần tra tới khu vực tuyên truyền mà bọn họ được phân công. Sau khi Giang Nghị Hạo từ trên một chiếc xe khác thì chạy chậm đến cạnh Lạc Táp.

Lạc Táp: "..."

Lạc Táp: "..."

Chờ khi anh đến bên cửa sổ lần nữa, xe ở bên dưới đã lục tục rời đi. Thì ra lễ khai mạc đã kết thúc.

Cô bước nhanh chân đến bên hông xe, rất nhiều chủ xe chủ động mở cửa sổ trước, tiết kiệm cho cô không ít thời gian. Trong 60 giây ngắn ngủn, cô có thể phát nhiều thêm vài người.

Mà văn phòng anh thì ở tầng ba mươi mấy. Xét độ cao, chắc chắn là Chu Tuyền sẽ xuống trước.

Tưởng Mộ Tranh ấn khóa màn hình, ném thẳng lên bàn.

Giang Đông Đình: "..."

Chu Nghiên vui vẻ không thôi, cảm thấy đứa nhỏ này quá thú vị, vừa muốn khen cậu nhóc hai câu, kết quả Giang Nghị Hạo đã gắp xương sườn qua cho Lạc Táp. Sợ không đủ, cậu lại gắp thêm hai miếng của chính mình cho Lạc Táp: "Chị, ăn nhiều một chút, buổi chiều còn phải tiếp tục phát truyền đơn đấy."

"Chị cảnh hoa."

Thật muốn kéo ra đánh cho một trận tơi bời.

Lạc Táp trừng mắt nhìn anh, cho anh một tờ truyền đơn. Khi Tưởng Mộ Tranh tiếp nhận thì cố ý dùng ngón tay cào cào vào lòng bàn tay cô vài cái, lại nhanh chóng rút về.

Trên tầng cao của tập đoàn Trung Liên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Nghị Hạo bày ra dáng vẻ chú cứ tới đánh con thử đi, nhưng không quên đưa truyền đơn cho anh, dặn dò: "Khi ngài điều khiển xe lưu thông trên đường, nếu nhìn đến người đi bộ trên vạch kẻ qua đường, đặc biệt là người già, trẻ em, phụ nữ mang thai và cả người đi lại khó khăn, xin ngài nhất định trước hết giảm tốc độ, dừng xe, đừng bóp còi, hãy kiên nhẫn chờ đợi, ra đường đều do bản thân mình, an toàn cho cả bạn và tôi."

"Con trai tôi đi l*m t*nh nguyện viên."

"Chuyện gì đấy?"

Là Giang Đông Đình.

Ở trong lòng còn cười chính mình một phen, thật là đầu óc hỏng rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng còi vang lên lần nữa, một giây sau cậu nhóc đã tiến vào trạng thái làm việc ngiêm túc.

Văn phòng của Chu Tuyền ở tầng 12.

Anh không kinh doanh vũ khí, tùy tiện nói bừa mà thôi, hù dọa người thì ai chẳng biết chứ.

Lạc Táp không nghĩ tới sẽ cùng nhóm với Phó Duyên Bác, còn có cả cậu nhóc nghịch ngợm kia.

Đèn xanh chuẩn bị bật sáng, cảnh sát giao thông dẫn dắt đội thổi còi, ra hiệu cho bọn họ rút lên lề đường, bọn nhỏ cũng rất nghe lời, nghe được tiếng còi thì nhanh chóng trở về.

Lạc Táp đang tính đi về phía sau. Anh gọi một tiếng này khiến cô dừng bước chân: "Có việc gì?"

Lạc Táp nhìn cái bóng dáng nhỏ bé kia vui vẻ len lỏi giữa dòng xe cộ, rất khó tưởng tượng đến cậu nhóc con ưa nghịch ngợm gây sự lại nói năng ngọt xớt khi vừa đến quảng trường hơn 1 giờ trước, hiện tại lại đang ở chỗ này nghiêm túc làm chút việc nhỏ đơn giản này.

Giang Đông Đình: "Hôm nay có đến công ty không?"

Sau khi cuộc họp kết thúc, chuyện đầu tiên Tưởng Mộ Tranh làm khi trở lại văn phòng chính là đi đến cạnh cửa sổ sát đất. Văn phòng ở tầng ba mươi mấy, từ trên đây nhìn xuống, chỉ nhìn thấy người là những chấm chấm lớn.

Lạc Táp phát xong cho xe trước, khi đi tới xe sau, đầu tiên là thấy được biển số xe của nó, cô sửng sốt, cảm thấy sao quen mắt vậy, ngay sau đó mới phản ứng lại, đây không phải xe của cô sao?

Sau khi tán gẫu một hồi, bên kia vào thẳng chủ đề, hỏi anh có hứng thú hợp tác cái kho dầu mỏ bên vùng Trung Đông kia không.

Anh dùng khẩu hình miệng đọc ra: Lạc Lạc,vất vả rồi,anh yêu em (づ ̄3 ̄)づ╭~

Giang Nghị Hạo nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Phó Duyên Bác, tròng mắt đảo quanh, cách vài giây sau mới nói: "Cháu vẫn nên nhập gánh với chị cảnh hoa thôi. Tục ngữ nói, nam nữ phối hợp làm việc sẽ không mệt."

Đèn xanh bật sáng, anh khởi động xe rời đi.

Giang Nghị Hạo bướng bỉnh nói: "Không được, chính là chị cảnh hoa mà."

Nói rồi anh móc ra hộp kẹo bạc hà trừ trong túi, đổ ra một viên bỏ vào trong miệng, nháy mắt liền cảm thấy mát lạnh.

Điện thoại trên bàn làm việc rung lên, Tưởng Mộ Tranh lại nhìn bên dưới thêm vài lần rồi mới đi nghe điện thoại.

Vậy cái dáng vẻ đê tiện khi cậu ta theo đuổi Lạc Táp kia là gì, còn không phải là dạng não tàn à? ( ̄︿ ̄)

Lạc Táp: "..."

Tưởng Mộ Tranh: "Không còn chuyện gì thì tôi tắt máy đây."

Tưởng Mộ Tranh bật cười, tiếp nhận truyền đơn: "Đây là ai dạy cho mấy đứa?"

Anh trực tiếp ấn kết thúc cuộc gọi.

Bên này của Lạc Táp thì lại bắt đầu đèn đỏ.

Ngân hàng đầu tư mà Chu Tuyền đang làm là của cháu trai lớn của anh, anh cho bên đó sử dụng miễn phí từ tầng 12 đến tầng 16.

Giang Đông Đình nói ra mục đích của chính mình: "Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi chụp mấy tấm ảnh khi nó tham gia hoạt động. Tối hôm qua chỉ lo vui mừng mà quên mất vụ này. Giờ tôi chạy qua thì cũng không kịp nữa."

Sau khi hoạt động bắt đầu, Phó Duyên Bác cũng cố tình duy trì khoảng cách với Lạc Táp. Cô đi phía nam, anh ta đi phía bắc, sợ luôn đứng chung một chỗ sẽ có người nói ra nói vào.

Giang Đông Đình: "..."

Tưởng Mộ Tranh: "Cũng biết bị chế nhạo không dễ chịu hả? Mẹ nó, thế cái đêm kiểm tra lái xe say rượu kia khi cậu cười nhạo tôi sung sướng như vậy sao không nghĩ tới bản thân sẽ có ngày hôm nay đi?"

Khi đến giao lộ anh thấy được Lạc Táp ở bên nhánh đường khác.

Dưới đáy lòng Tưởng Mộ Tranh 'a' một tiếng, bên phía Châu Phi còn chưa kí hợp đồng đâu, đã bắt đầu nghĩ miếng thịt béo bên kia của anh rồi.

Đầu tiên Giang Nghị Hạo chào hỏi, sau đó lễ phép đưa truyền đơn qua. Chủ xe khách sáo nói tiếng cảm ơn với cậu. Giang Nghị Hạo hiểu ý cười, vẫy vẫy tay với chủ xe, sau đó lại tiếp tục chạy đến chiếc xe đằng sau.

Hiện tại là đèn xanh, Lạc Táp lơ đãng ngẩng đầu liền nhìn đến Giang Nghị Hạo ở một nhánh đường khác.

Về nhà cũng không có việc gì, anh quay đầu ở giao lộ phía trước, vòng xa đến cuối đường bên kia rồi chạy ngược lên, cuối cùng cũng chạy đến nơi cô phụ trách tuyên truyền.

Tưởng Mộ Tranh: "Con trai cậu đi l*m t*nh nguyện viên, có tương lai, cậu nên nói với mẹ của thằng nhỏ. Cậu kích động tới chỗ của tôi làm gì? Nhầm đối tượng sao?"

"Chào Ngũ ca."

Giang Nghị Hạo gân cổ nói: "Dì à, con không phải nhóc con, con là nam tử hán."

"Nói điểm chính."

(' ε ' )♡

Chu Nghiên: "..."(눈_눈)

Nhìn ngắm lại, rồi vừa huýt sáo vừa cất sổ tay vào trong túi.

"Xin lỗi, hiện tại tôi đang trong thời gian công tác, muốn nói chuyện riêng thì chờ đến sau khi tôi kết thúc thời gian làm việc hãy tìm tôi, tạm biệt." Cậu nhóc lại nhanh chóng chuyển qua buồng lái của chiếc xe phía sau.

Trong lời nói của Giang Đông Đình tất cả đều là tự hào, chính anh ta cũng chưa từng nghĩ đến con trai sẽ tự chủ động muốn đi rèn luyện, khiến anh ta vui đến hơn nửa đêm cũng chưa ngủ được.

Nhánh đường phía bên cậu nhóc đang là đèn đỏ, cậu chạy chậm đến trước xe, chủ xe thấy cậu nhóc mặc đồ tình nguyện viên của 'nhường lối đi bộ' thì hạ cửa sổ xe xuống.

Sửa cho đúng lại: "Kêu là dì."

Anh cười trả lời: "Gần đây tình hình kinh doanh vũ khí không lạc quan lắm, tiền nhàn rỗi nên phía vùng Trung Đông bên kia tạm thời tôi sẽ tự mình đầu tư."

Tưởng Mộ Tranh: "Tôi không muốn nói với người não tàn."

"Biết chứ, mấy tin tức trên Weibo thường xuyên đưa tin về cảnh hoa mà. Cảnh hoa còn không phải là cảnh sát xinh đẹp nhất sao, đúng không?"

Lạc Táp: "..."

Lạc Táp đang công tác, Phó Duyên Bác cũng ở đó, anh đi xuống không thích hợp, sẽ khiến người ta nghĩ là anh muốn tạo cảm tồn tại.

(╯°益°)╯彡┻━┻

Cậu nhóc ngồi xuống sát bên Lạc Táp.

Sắp xếp xong chuyện chụp hình, anh nhận được điện thoại của vị khách Malaysia kia.

Sau khi nghi thức đơn giản kết thúc, nhóm Lạc Táp cùng 50 tình nguyện viên chia làm 5 nhóm ra đường phát truyền đơn.

Lạc Táp cười cười bất đắc dĩ, nhóc con mới nhiêu đấy tuổi đã biết cái gì là nhập gánh.

Lạc Táp vừa vui vừa tức, lần đầu tiên nghe anh nói ba chữ này, nhưng lại là ở một cái trường hợp như vậy, đang trên đường cái, cô còn đang làm nhiệm vụ.

Tưởng Mộ Tranh kê quyển sổ lên tay lái, cái này là anh viết trong lúc chờ đèn xanh trước đó, vừa rồi xem phản ứng của Lạc Táp, hẳn là cô rất vui. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong tay mỗi người bọn họ đều cầm chồng truyền đơn thật dày. Sau đó Giang Nghị Hạo cũng không thể được như mong muốn, bởi vì các tình nguyện viên nhí đều phải chịu quản lý bởi người lớn, do Phó đội trưởng cùng một anh cảnh sát giao thông khác kèm cặp.

Đối phương ngẩn ra, ngay sau đó cười ha ha vài tiếng, nói mấy câu cho qua chuyện, sau đó tâm sự một chút về vấn đề kí hợp đồng, rồi kết thúc trò chuyện.

Giang Nghị Hạo không cùng ăn với đám bạn nhỏ của mình mà bưng cái khay nhỏ đi loanh quanh tìm người, rốt cuộc cũng tìm được Lạc Táp ở phía đông khu nhà ăn.

Tưởng Mộ Tranh nhìn xuống truyền đơn, rất đơn giản, là hình một chiếc xe trước vạch qua đường.

Chương 44

Chương 44

Hiện tại con nít đều thành quỷ cả rồi, cô ấy vỗ vỗ cái đầu dưa nhỏ của Giang Nghị Hạo: "Tương lai xán lạn đấy."

Đều mặc cảnh phục như nhau, anh không phân rõ được ai là Lạc Táp.

Trước kia cứ cảm thấy đứa nhỏ này xem như hỏng rồi, không nghĩ tới lại có thể tỉnh ngộ.

Tưởng Mộ Tranh gọi điện thoại cho quầy lễ tân ở bên dưới, bảo các cô đi hỏi giáo viên xem ai là Giang Nghị Hạo rồi chụp giúp anh mấy tấm ảnh của cậu nhóc.

Lạc Táp buồn bực hỏi cậu: "Con còn bé như vậy, biết cảnh hoa là gì à?"

Cô giả vờ tức giận liếc xéo anh một cái, không thèm phản ứng lại anh, xoay người tiếp tục đi làm việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Mộ Tranh hậm hực nói: "cậu bảo Chu Tuyền đi xuống chụp cho, công ty của cô ấy thấp hơn tôi, chắc chắc xuống tới đó nhanh hơn tôi."

Bên phía kia Giang Nghị Hạo đứng ở nơi đó cũng không an tĩnh được, thỉnh thoảng lại nâng chân đá đá, nhàm chán quá lại đi vòng tại chỗ.

Chu Nghiên cười: "Sức hút của người đẹp đúng là khác biệt, ngay cả nhóc con bé tí thế này cũng theo đuổi không buông."

Giang Đông Đình buồn bực muốn c·h·ế·t: "Tiểu Tranh Tranh, đừng lấy tôi ra trêu đùa nữa được không? Tuyền Tuyền chặn số của tôi rồi."

Phó Duyên Bác cũng đi tới, chọc Giang Nghị Hạo: "Cùng nhóm với chú đi, chú với cháu nhập gánh."

"Cái cô xinh đẹp cao cao kia đúng không?"

Lại dám nói anh ta não tàn?

Tập đoàn Trung Liên của bọn họ tổng cộng có hai toà nhà. Tòa A là chính bọn họ dùng, toà B thì chỉ dùng mấy tầng, các tầng lầu khác đều kinh doanh cho thuê.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44