Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đường Lý

Lê Tửu Nhi

Chương 61: Mang thai?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Mang thai?


“Anh Phóng!” Doãn Hạo chạy từ bên ngoài vào, sau khi hét lên một tiếng, cậu ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy đôi tình nhân trẻ kia.

Khi Minh Hạnh quay về, trời cũng đã sắp tối.

Ngừng một chút, Doãn Hạo lại nhìn Trình Phóng cười, tiếc nuối nói: “Anh, đi học vẫn là có ích.”

Nơi này đối với cô mà nói là một trải nghiệm rất đặc biệt, về sau mỗi khi nhớ đến đều sẽ rất vui mừng vì bản thân đã quyết định đến đây.

Tiểu Ngư đến bây giờ cũng vui tươi không ít, cô bé nói trong một tháng đó Minh Hạnh dạy bọn họ, cô bé thật sự đã thu hoạch được rất lớn.

Đây là lời nói thật lòng của Trình Phóng.

Câu chuyện được bàn luận nhiều nhất hai ngày nay trong trấn chính là chuyện nhà Trình Phóng.

Nghe đến đây không ai dám tin nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi đố kị khôn nguôi.

“Phùng Dụ không nghe lời, cũng là anh Trình Phóng có thể trị được cậu ta.”

Có những lúc có thể giúp được người khác, nhưng cuối cùng vẫn là phải dựa vào chính mình, đồ mà bản thân chân chính giành được mới dùng như thế nào để không rơi mất.

Bây giờ tất cả đều tốt đến mức không chân thực, Tiểu Phóng nhà họ đã trở nên xuất sắc, cũng đã chân chính có thể đi ra khỏi trấn nhỏ, đi đến nơi càng xa càng tốt.

Cậu thanh niên mặc áo phông trắng, tóc đen mềm mại buông trên trán, đôi mắt đen bóng không thấy đáy, nghe mấy câu đó không hề có chút tức giận, chỉ cảm thấy hơi nực cười.

Một lùm cỏ dày đặc, đột nhiên giẫm chân lên giữa không trung, trong lòng Minh Hạnh kinh hãi đến đáng sợ, còn không kịp phản ứng, eo đã bị hai tay giữ lấy ôm cô.

“Đi, dẫn em đi ăn chút đồ ngon.” Trình Phóng kéo tay Minh Hạnh đứng lên, gọi Doãn Hạo ra ngoài.

“Bà nội, Trình Phóng bây giờ kiếm được tiền rồi, anh ấy cũng muốn dẫn bà đến xem nơi anh ấy học tập làm việc.”

Lúc trước anh bị người khác hắt hủi, nói cũng không sao, nhưng bây giờ không biết tại sao luôn có cảm giác lương tâm cắn rứt không thể giải thích được.

“Anh, thành nhân vật lớn rồi mà không uống rượu sao?” Doãn Hão cười thô lỗ, cậu ta gãi đầu: “Em chưa từng uống rượu ngon cả.”

“Đúng vậy.” Trình Phóng đồng ý, anh thật sự coi cậu ta là anh em của mình mới nói: “Chí ít bây giờ mày đi thi một trường cao đẳng, giờ cũng không muộn, có những thứ có còn hơn không.”

Lúc Tiểu Ngư học lớp tám đã nghe qua chuyện giữa Trình Phóng và Minh Hạnh, về sau hai người như thế nào mặc dù cô bé không biết, nhưng bây giờ Minh Hạnh có thể quay về Đường Lý thì chắc vẫn ở bên nhau rồi.

Thật ra ngoài miệng bà nội nói không muốn rời Đường Lý, nhưng có thể nhìn ra trong lòng bà vẫn vui. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói thật cậu ta không bằng cấp cũng không tài nghệ, chỉ có thể làm chút việc bán sức, mệt thì mệt thật, tiền cũng chẳng kiếm được là bao.

Nói chuyện lâu như vậy, Tiểu Ngư nói cô bé nên quay về rồi.

Hai người già chắc chắn nói chuyện có thể nói cùng nhau, hơn nữa trong lòng Minh Hạnh hai người đều là trưởng bối rất tốt.

Ngược lại bà nội không muốn đi lắm.

Nói vớ vẩn.

“Mấy năm nay anh Phóng càng lớn càng lão hóa ngược rồi.” Doãn Hạo vẫn nói chuyện cộc lốc ngốc nghếch như trước, nhìn dáng vẻ Trình Phóng hiện giờ không khác gì học sinh cấp ba.

Cậu ta không phải Trình Phóng, không có quyết tâm đó, cũng không có đầu óc giỏi như vậy, cho dù là trường cao đẳng, đối với cậu ta mà nói cũng là chuyện rất khó.

Lúc đầu sau khi Trình Phóng rời khỏi Đường Lý, Doãn Hạo cũng chỉ ở lại hơn một năm, sau đó lên huyện tìm việc làm.

Người già đến tuổi này rồi thường sẽ có mấy bệnh vặt, người trong trấn nhỏ lại không quan tâm kiểm tra sức khỏe, có cái gì cũng là phát bệnh mới kiểm tra ra kết quả cuối cùng.

Đây là sau khi quay về Đường Lý, Minh Hạnh chọn quần áo cho anh.

Vẫn rất hoài niệm.

Trình Phóng hỏi cậu ta: “Bây giờ đang làm gì?”

“Sao mà rác rưởi bây giờ cũng không tự mình biết mình vậy?” Trình Phóng cười rất lễ phép, khi nói câu này lại ôn nhu nhìn Minh Hạnh: “Hạnh Hạnh, em nói xem phải không?”

Ai có thể ngờ sẽ có ngày hôm nay.

Đột nhiên có chút không thoải mái, trong bụng dâng lên cảm giác buồn nôn khó chịu. Cô đã hết sức nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn nổi, liên tiếp nôn khan vài cái.

“Mắt đui hả?” Thoáng chốc giọng Trình Phóng siết lại, chặt chẽ ấn người vào trong lòng, anh mắng một câu, giọng đang run lên.

Buổi chiều Trình Phóng đi vào huyện có chút chuyện, không dẫn theo Minh Hạnh.

Minh Hạnh nhớ ra rồi.

Doãn Hạo còn ngửi ngửi, quả thật là nước, có chút kinh ngạc.

Cậu ta chạy tới, ngồi xuống đối diện họ.

Khiến người ta luôn nghĩ bao giờ mới tới cuối thu đây.

Minh Hạnh lấy một chiếc kẹp tóc từ trong túi ra đưa cho cô bé, chân thành nói với cô: “Thi đại học cố lên, hy vọng Tiểu Ngư có thể có tương lai tươi sáng.”

Lúc này ở góc gần cửa sổ quán mì, một đôi tình nhân trẻ tuổi đang ngồi cùng nhau, nghe thấy bên đó đang nói chuyện, cô gái mặc váy trắng cười một tiếng, nói: “Anh ta nói anh ta vẫn coi thường anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đến bây giờ cũng có người không dám tin, một người có được những thành tựu như hiện nay ban đầu thật sự là cái tên cà lơ phất phơ, một tên côn đồ vô dụng?

Tiểu Ngư nói: “Cuộc sống ở mấy thành phố và cuộc sống đại học mà cô giáo Minh nói, em luôn muốn hướng đến.”

Doãn Hạo có chút xấu hổ: “Không làm gì, đều là mấy việc lặt vặt.”

Trình Phóng đây gọi là lấy hung bạo để áp chế hung bạo.

Nhưng Trình Phóng bây giờ sẽ không vì mấy lời này làm cho lay động.

Sắc mặt Minh Hạnh đột nhiên trắng bệch.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hôm nay là kỳ nghỉ theo tháng của cô bé, ngày mai phải quay về trường.

Bây giờ trường học vừa khai giảng không lâu, thời gian này các học đều đang lên lớp, Minh Hạnh cũng không đi vào, chỉ đứng ở cổng nhìn.

Minh Hạnh tán đồng gật đầu đáp: “Đúng.”

Ngấm ngầm nói xấu sau lưng người khác, không ngờ anh lại ở đây.

“Em là Tiểu Ngư đây.” Cô bé nhìn cô, thật sự vô cùng cùng vui mừng, ánh mắt sáng long lanh cười nói: “Cô giáo Minh, em rất nhớ cô, em còn tưởng rằng về sau không còn được gặp cô nữa.”

Chỉ còn lại mấy người thở phào nhẹ nhõm.

Không quản nổi nhiều như vậy, cô vội vàng quay về, trở nên nôn nóng bắt đầu chạy bước nhỏ.

Đột nhiên cảm thấy hồi hộp.

Phải biết rằng Phùng Dụ ngày trước chính là cục u ác tính trong lớp bọn họ, quá ầm ĩ, căn bản không quản nổi.

Minh Hạnh không ngờ sẽ có người luôn nhớ đến cô, gặp lại cô liền vui sướng như vậy.

Minh Hạnh vẫn nhớ rõ.

Hơi thở quá mạnh, thậm chí không dám đối diện với anh.

Khi bây giờ không giống ngày xưa, nói thế nào thì Trình Phóng đã thật sự thành công, bọn họ không có cách nào phủ nhận, vì vậy có nhiều lời không tốt cũng đều nuốt vào trong bụng.

Minh Hạnh lén khuyên bà nội: “Hơn nữa bà nội cháu nói muốn cùng chơi với bà.”

Vì vậy kiểm tra sức khỏe hàng năm vẫn rất cần thiết.

Có thể thay đổi người khác từng chút một, đó cũng là chuyện rất tốt.

Cô gái tóc buộc đuôi ngựa, mặc bộ đồng phục màu xanh nhạt, chạy chậm về phía Minh Hạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi ở bên nói chuyện với bà nội một lúc lâu, cô đi đến thăm trường trung học.

Cảm giác hụt chân trái vẫn còn, cô ngơ ngác một chút, cúi thấp đầu nhìn Trình Phóng, cô tủi thân hít một hơi, mãi sau mới mở miệng nói: “Ừm, mắt đui rồi.”


Rõ ràng cũng chưa qua mấy năm, thay đổi của anh lại lớn như vậy, giống như đã qua mấy năm rồi.

Từ sau khi Trình Phóng thi đại học đạt thành tích tốt thì gần như không nghe thêm tin tức về anh nữa, cách mấy tháng trở về một lần, cũng là vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.

Ban đầu người mang danh tiếng xấu nhất rác rưởi nhất chính là Trình Phóng, trong đám người này chửi bới anh mấy câu, rất nhiều người hưởng ứng vỗ tay, còn muốn giúp chửi thêm mấy câu nữa.

Là một học sinh lớp ba khối tám, trong trí nhớ là một cô gái hướng nội ngại ngùng.

Chưa qua mấy tiếng, bà liền bắt đầu dọn dẹp hoa cỏ trong vườn, thu hoạch rau đã lớn, nói rằng muốn mang cho người nhà Minh Hạnh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rõ ràng mỗi lần đều dùng bao sao có thể mang thai chứ, anh điên rồi, nói linh tinh gì vậy.

Con đường nhỏ vẫn như trước kia, không quá dễ đi, lại thêm trời đã tối, càng đi càng bước lắc lư.

Chương 61: Mang thai?

Bên này đang nói, có người ở cạnh xem thường chế giễu nói: “Vậy thì sao, tôi vẫn coi thường cậu ta thôi.”

Khi lướt qua mấy người vừa nãy, đột nhiên xung quanh im lặng đến đáng sợ.

“Bây giờ em là học sinh lớp mười hai trường trung học phổ thông số một, năm sau em thi đại học.”

Trình Phóng nhìn cô, cơn tức giận trong mắt phút chốc ngưng lại, cánh tay anh siết chặt, không hiểu sao phun ra một câu: “Mang thai?”

“Thôi đi.” Trình Phóng nhướng mày tỏ ý với cốc nước trước mặt kia, anh nói: “Uống nước không ngon được như uống rượu, nhưng thứ đó tổn hại sức khỏe lắm.”

Trình Phóng giơ tay rót cho cậu ta một cốc nước.

Đây cũng là nguyên nhân ban đầu cô đến dạy tình nguyện.

“Bệnh viện huyện chúng ta cũng khá tốt, làm gì mà phải phiền phức như vậy.”

Nhưng nếu Trình Phóng đã nói với cậu ta như thế, vậy thì chắc chắn muốn tốt cho cậu ta, cứ thử xem sao, cũng không có gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cháu gái tôi cũng học ở thành phố An Tân, nghe nó nói Trình Phóng tự mở công ty, còn kiếm được tiền.”

Lúc đầu chính là ở quán mì này, cũng chính là người đàn ông kia, mắng Trình Phóng lại mắng bà nội, lời nói vô cùng khó nghe, khiến Trình Phóng tức đến mức suýt chút nữa mất đi lý trí.

Một đoạn đối thoại ngắn ngủi, sau đó không dừng lại lâu, họ liền đi ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có chút quen mắt, Minh Hạnh nhìn cô, nhớ lại một chút.

Cả buổi chiều, Minh Hạnh và Tiểu Ngư ngồi ở bờ ruộng bên cầu, cùng nhau nói rất nhiều chuyện.

Nhưng chính người như vậy thi đại học được hơn 680 điểm, đỗ vào trường đại học tốt nhất.

Minh Hạnh nói nhỏ phủ nhận: “Không có đâu.”

“Nghe nói tối qua đích thân lái xe về, ăn mặc rất nghiêm chỉnh.”

“Cô giáo Minh.” Đằng sau có người gọi cô.

Thế là bà nội cũng không từ chối thêm nữa.

Mỗi lần vào ngày họp chợ thứ bảy, trên phố rộn ràng rất náo nhiệt.

Eo nhất thời bị nắm đến đau nhức, cô nhíu chặt lông mày.

Một chị gái xinh đẹp, dịu dàng lại tri thức, có thái độ tốt, học thức uyên bác, Minh Hạnh đã dạy cho họ rất nhiều kiến thức mới lạ, cũng kể cho họ về câu chuyện ở đại học.

Doãn Hạo cũng không từ chối, chỉ bật cười: “Để em thử xem.”

Cô ghét nhất Trình Phóng hung dữ với cô, ngày trước không thích, bây giờ cũng không.

Lần này Trình Phóng quay về là muốn đưa bà nội đi kiểm tra sức khỏe.

Ánh nắng mặt trời đang tỏa sáng trên không trung, từ màu sắc của lá cây đã có thể nhìn ra từng chút bóng dáng mùa thu.

Tính cách của cô bé có thể thay đổi như ngày hôm nay phần lớn cũng nhờ vào công lao của Minh Hạnh.

Còn nói đến chuyện Trình Phóng bảo kê bọn họ.

“Anh Trình Phóng thật ra cũng bảo bọn em cố gắng học hành.”

Bị cô dọa rồi.

Hy vọng mang đến thế giới tươi đẹp cho nhiều người hơn.

“Đúng đó, ông đây thấy mày chỉ lớn chứ não không lớn.”

Thật sự không ngờ đã đến lúc này, cô lấy điện thoại từ trong túi ra mới phát hiện máy đã hết pin rồi.

Cô bé vẫn luôn ở trong trấn nhỏ, không nhìn qua thế giới bên ngoài, mãi đến lớp tám năm đó, cô bé gặp được Minh Hạnh.

Đường Lý tháng sáu vẫn nóng như đổ lửa.

“Bây giờ chắc cậu ta vẫn chưa tốt nghiệp đâu, một sinh viên làm sao có thể kiếm tiền được, đừng nói mượn tiền người khác ở bên ngoài, quay về ra vẻ là người có tiền.”

Sau khi anh thi đỗ đại học cũng có người nói, đi học cũng không phải thành tựu gì lớn, nhưng bây giờ anh vẫn còn chưa học xong, công ty cũng đã mở rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Mang thai?