Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Mua dây buộc mình

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Mua dây buộc mình


muốn nghĩ tới bất cứ điều gì, không muốn nhớ tới bất kỳ ai, chỉ muốn ngủ một giấc.

Dù nghe anh giải thích rõ ràng như vậy nhưng cô vẫn còn chưa nguôi cơn

hai người mua trước đây cũng đã được thay nước mới, anh thò tay vào trêu đùa hai con rùa đang bò loạn lên trong đó.

“Tuân lệnh!”

thấy chán, thế thôi”. Cô thở dài: “Gần đây thấy nhiều đôi chia tay quá,

thì cô đã phải ôm túi nilon để nôn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Hai trong số bốn

Hai cô đi tới nhà ăn gọi cơm mang về ký túc để vừa ăn vừa xem phim.

Tử Hàn phải đứng đợi rất lâu dưới sân ký túc. Một người bạn cùng phòng

Cô bĩu môi, nhận lấy đôi đũa anh đưa cho.


Vương Y Bối quay sang nhìn, là một người con trai xa lạ, có vẻ cũng là

làm trung tâm nữa. Hiện giờ, dù anh có chủ động gọi điện cho cô thì

Trương Văn Đào nhíu mày: “Xin các đại lão gia đừng nói mấy lời hoa mỹ ấy cho tôi nhờ! Uống đi, bớt lời đi một chút!”.

Đường (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Tử Hàn đều là một học sinh xuất sắc, nên ai cũng nhận định tương

Thực ra kỳ nghỉ của Trần Tử Hàn rất ngắn, ở nhà được vài ngày rồi đi thăm họ hàng, căn bản không dư ra được ngày nào đã phải vội vàng về công ty. Bố mẹ thấy anh vất vả như vậy vừa hài lòng, vừa xót con, dặn dò anh đủ thứ trước khi anh đi.

Bàn tay nắm chặt điện thoại dần dần thả lỏng. Cô cắm tai nghe, một mình nghe nhạc.

em lại một mình…”.

giảng viên dạy hết chương trình môn học xong sẽ khảo sát ý kiến của sinh viên xem có thể tiến hành thi kết thúc môn nào vào tuần nào, sau đó báo lại với phòng giáo vụ để họ sắp xếp lịch. Mấy môn học kỳ này của Vương Y Bối vừa hoàn thành thì đã có lịch thi, cô liền lợi dụng quãng thời gian này để quên đi chuyện giữa mình và Trần Tử Hàn. Nhiều lúc cô cảm thấy

rỗi anh ấy cũng không tự giặt lấy, toàn đợi tớ giặt. Chẳng phải tớ trách móc gì anh ấy, nhưng mà cảm thấy rất khó chịu!”.

Vương Bác Siêu không có nhà, công việc của ông là lái xe tải nên ban ngày đều đi chở hàng, buổi tối mới về nhà.

Mấy người vừa uống rượu vừa nói nhảm, cuối cùng Trương Văn Đào không nhịn được hỏi Trần Tử Hàn: “Ông thật sự muốn về Yên Xuyên đấy à?”. Thấy Trần Tử Hàn gật đầu, anh

hành, đương nhiên anh sẽ dành toàn bộ sự quan tâm dành cho cô. Bây giờ

cũng không bắt con mình không được nhận ba và người phụ nữ hiện tại của

hoàn cảnh khi ấy của hai người lại trở thành xung khắc. Bởi vì cô vẫn

định sẽ lại lảm nhảm, sức khỏe của cô không tốt, ngộ nhỡ sinh bệnh thì

bố đang khom người lấy hành lý từ thùng xe ra, lệ lại dâng lên quanh

học ở Trung Quốc, sinh viên mới bắt đầu năm thứ tư đã phải đi tìm công

tay vào chỗ ngồi bên cạnh, bảo Vương Y Bối ngồi xuống: “Biết tâm trạng

chối không chút do dự. Thậm chí, cũng có nhiều phụ huynh vì vấn đề này

Đường Yến uống một ngụm trà sữa thạch đen rồi nói: “Vừa nãy vẫn còn mấy

lời nói dối của đàn ông lúc nào cũng khiến phụ nữ ngốc nghếch tin, tốt

phải giữ gìn nó cẩn thận, phải đeo nó cả đời.

Uống!”.

Trường của Trần Tử Hàn bắt đầu kỳ nghỉ khá sớm, sau ba tuần thực tập thì mọi

người ngoài, họ đều hãnh diện con trai mình là một người xuất chúng. Chỉ có bản thân anh biết rõ, mình không phải thiên tài, có thể anh thông

giản, năm đầu tiên đi làm coi như là để tích lũy kinh nghiệm, không quá

Trong tim anh chỉ có duy nhất đóa hồng kia,

móc lấy một câu, trái lại còn hỏi han ân cần.

Thiển Ngữ rằng anh đã thay đổi khác xưa rất nhiều. Hiện giờ, anh không

Xuyên. Em chưa bao giờ đi đâu phải ngồi tàu hỏa, ngồi máy bay, lần đi xa nhất là hôm tới trường tìm anh, hôm ấy vừa xuống xe em bị nôn. Anh nghĩ mà xem, nếu như tới nơi khác sinh sống, mỗi lần về quê đều rất lâu, tết nhất còn phải về nhà ăn tết, thấy nhiều người chen chúc tàu xe như thế

ty Q, thì chắc chắn là nói dối, nhưng hiện giờ anh vẫn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm. Giá như chỉ có mình anh, thì anh chẳng cần do dự lâu như

không có tâm tư đâu mà dỗ dành cô. Từ nhỏ tới lớn, trong mắt mọi người,

nào cũng thất thần, Uông Thiển Ngữ liền hết lời khuyên nhủ cô nên chủ

Vương Y Bối tính tình càng ngày càng nóng nảy. Uông Thiển Ngữ lúc nào cũng

Cô và mẹ vừa ăn cơm vừa trò chuyện, thấy cô tươi cười, mẹ cũng cảm thấy vui vẻ.

nhà” theo, anh định để em lẻ loi ngồi một chỗ à? Anh mau đến đi, em

Vương Y Bối nhịn không được mà đem ra so sánh. Người khác lúc nào cũng nhớ trong đầu từng ngày lễ để tặng quà bạn gái, còn nghĩ đủ mọi cách tạo bất ngờ cho bạn gái. Vậy mà người yêu của cô

“Không có chuyện quan trọng thì không được gọi điện cho anh à? Anh bận lắm hả? Em gọi bao nhiêu như vậy mà không nhận được một cuộc là sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

với nhau nữa, số lần gặp mặt cũng giảm. Trước đây dù hai người ở hai nơi xa xôi nhưng vẫn tìm mọi cách để được gặp nhau, đến khi cả hai ở cùng

sức khỏe cô, bảo cô mỗi sáng phải dậy sớm chạy bộ. Y Bối làm như không

mặt, mà còn khiến bản thân từ một thiên chi kiều tử[2] trở thành một

đồ bỏ đi, chỉ có bố là người đàn ông toàn tâm toàn ý với mình.

chủ đề nói chuyện của hai người so với trước đây càng lúc càng ít. Nhiều khi, Vương Y Bối hoài nghi đây liệu có phải là dấu hiệu cho thấy tình

đang buồn vì bài thi thì vì cái gì?” Đường Yến hiểu rõ tâm trạng Vương Y Bối không tốt nên mới gọi mình ra ngoài thế này.

không làm tròn vai trò của người yêu. Khi sự tức giận lên đến cực hạn,

trai ở cái trường này đều tốt như vậy thì chẳng còn gì phải chê nữa.

Câu chuyện lại chuyển sang đề tài khác, mọi người tranh nhau thảo luận về

Thế

Bên cạnh cô là hai mẹ con, người mẹ nhỏ nhẹ dặn dò cô con gái ngồi trong lòng mình: “Tết mẹ sẽ đưa con đến gặp ba nhận lì xì, khi gặp vợ của ba

một thành phố rồi lại chẳng gặp nhau mấy…” Đang nói, Vương Y Bối chợt

Xuyên, cuối cùng quyết định chọn Quảng Vũ. Người phụ trách trước đây rất đề cao Trần Tử Hàn, thấy anh chủ động liên hệ thì không chút chần chừ,

chưa đi được. Vương Bác Siêu và Phương Di Vi không từ chối, sáng hôm sau một nhà ba người liền xuất phát. Thành cổ cách nhà họ chỉ chừng một giờ ngồi xe. Dọc đường đi, Vương Y Bối rất vui vẻ. Thấy bố mẹ vẫn tình cảm, vẫn yêu chiều mình như xưa, tâm trạng cô tốt lên trông thấy.

Trần Tử Hàn mím môi, sau khi nói ra câu này, lòng anh nhẹ nhõm hẳn,

Vương Y Bối xuống

của Trần Tử Hàn sang một bên, chỉ có điều thỉnh thoảng vô thức nghĩ tới, cô lại cảm thấy khó tin, không thể ngờ được hai người lại trở thành bộ

Lúc nói câu cự

được công trạng, mới có thể khiến người khác thừa nhận năng lực của

Trần Tử Hàn phải dậy sớm hơn bình thường để làm điểm tâm. Lúc ở một

không sạch, điều hòa mở không thích hợp, gọi điện không nghe, hẹn hò tới chậm một phút… đều dễ dàng trở thành lý do để cãi nhau. Chẳng cần biết

lắng hỏi: “Con sao thế này?”.

Bối trở lại phòng, Uông Thiển Ngữ nhìn cô với ánh mắt hoài nghi. Cô lắc

tổ chức đi du lịch, nhưng vì bạn gái muốn anh ta ở bén nên không ngần

sống sau này của hai người đâu phải như vậy, rõ ràng là hoàn mỹ, là hạnh phúc, chứ không phải cãi vã ầm ĩ với nhau. Anh và cô đều đang ở cùng

mình, mới khiến người khác tín nhiệm và khâm phục. Muốn leo cao, nhất

nhà, cô vừa ra khỏi ký túc liền trông thấy Trần Tử Hàn.

nhưng da mặt cô rất dày, bị cốc đầu còn lớn giọng nói: “Càng tốt, cậu cứ cốc cho tớ thành đứa đần luôn đi, rồi cậu phải nuôi tớ!”. Uông Thiển

Sinh nhật một người bạn, mọi người đều bị yêu cầu

giống cậu, nghe những chuyện chia tay, ly hôn nọ kia, cảm thấy rất buồn

việc và có thể làm việc từ lúc chưa tốt nghiệp.

cả, anh mới nhẹ nhàng gọi cô dậy.

như vậy đành ép mình ngồi xuống ăn một bát cơm, không quên khen tay nghề của mẹ càng ngày càng lên, còn nói ở trường lúc nào cũng thèm ăn đồ mẹ

tới gặp nhau một hai, lần. Anh thường đưa cô về trường cấp ba chơi, hai

phải đưa theo “người nhà” đến tham dự. Vương Y Bối đã thông báo với Trần Tử Hàn, bảo nhất định phải đi. Tới hôm ấy, Trần Tử Hàn lại bận việc,

Hôm nay thi xong, Vương Y Bối và cô bạn cùng lớp Đường Yến đi uống trà sữa. Dạo này, Vương Y Bối cố gắng không gọi Uông Thiển Ngữ đi chơi cùng.

Cô vứt điện thoại một chỗ, cố tình không để ý tới một phần cũng là vì muốn anh khi không liên lạc được sẽ lo lắng cho cô, sẽ chạy tới tìm cô. Cuối cùng, cô nhận ra mình đã đánh giá quá cao bản thân. Cô cười chua chát.

à?”.

Sự việc lần này khiến Vương Y Bối vô cùng tức giận, kiên quyết không quan

Vương Y Bối ngừng tay: “Cậu cho rằng anh ấy sẽ để tâm à?”.

mọi hậu quả mà sai lầm gây ra, nguyên nhân vì sao vốn dĩ chẳng ai thèm

Y Bối siết chặt tay cầm di động: “Anh trước kia không như vậy…”. Một nỗi

đã gật đầu ủng hộ: “Đúng thế, đàn ông nếu thật sự quan tâm tới một người thì lúc nào cũng sẽ lấy người ấy làm trọng tâm, mọi thứ khác đều là

cho mình thế nên lại vứt di động trên giường.

tới vấn đề đó nữa.

đi?”.

cậu không tốt nên mới đi cùng cậu còn gì nữa. Tớ mà không đi thì ai

Vương Y Bối

Tử Hàn. Nghe nguyên nhân cô bị ốm, Trần Tử Hàn không khỏi “khen ngợi”

Họ cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đã trải qua trong thời gian tập quân

“Anh cũng cần có không gian tự do, không phải lúc nào cũng phải báo cáo hành tung của mình cho người khác.”

hết lời khuyên nhủ cô phải hiểu cho Trần Tử Hàn. Anh đang trong giai

lương tháng đầu tiên. Lúc anh tặng cho cô, cô cảm động đến bối rối. Nói

phiền dù chẳng có tí liên quan gì tới mình. Về sau thấy nhiều rồi nên

Trần Tử Hàn không ở trong căn hộ mà công ty phân cho, anh thuê nhà bên ngoài nên mỗi tháng đều được nhận tiền phụ cấp từ công ty.

nhiên. Vương Y Bối giới thiệu công việc của Trần Tử Hàn xong, nhiều

lai. Điều mà anh muốn chỉ là bạn gái có thể hiểu và thông cảm cho mình,

liền bắt bạn thân bao dưỡng. Uông Thiển Ngữ lần nào cũng cốc đầu cô,

“Đương nhiên

Tay nghề bếp núc của cô hiện giờ rất tiến bộ, thỉnh thoảng còn tự làm

Vương Y Bối không còn hứng ăn, chỉ cầm đôi đũa chọc ngoáy vào bát cơm. Uông

Trần Tử Hàn đi làm

phải mặc ngay… Tớ thật sự chịu đựng đủ rồi”.

Hàn nhìn di động đã ngắt cuộc gọi, vốn định gọi lại dỗ dành cô một chút

giờ cân nhắc tới công việc sau này của mình là gì, cô chỉ muốn quãng

“Nếu anh ấy đã yêu tôi thì nhất định sẽ yêu tất cả mọi thứ thuộc về tôi, kể cả khuyết điểm!”

nghiên cứu sinh, lại có người muốn đi làm ngay, tất cả đều phải đưa ra

cuối cấp đều được sử dụng tài liệu, xem sách trước là có thể dễ dàng

vậy nữa được không? Tối qua anh phải làm việc tới tận nửa đêm mới được


Vương Y Bối hết cảm nhưng vẫn ở lại căn hộ của Trần Tử Hàn. Anh không có ý kiến gì thì cô cũng không tự giác.

những điều thực tế, không muốn tiếp tục nhốt mình trong tòa tháp ngà voi lộng lẫy kia nữa.

chán. Nếu đã định sẵn hơn nửa cuộc đời sau trôi qua như vậy, hà tất phải ép bản thân chui vào nó sớm? Cách nghĩ này xuất hiện từ khi cô bắt đầu

nhưng nghĩ đến tính tình cô nên lại thôi. Hơn nữa, hiện tại anh cũng

người ăn sáng xong, cô sẽ về trường còn anh đến công ty. Thế nhưng lúc

nghe thấy. Anh bắt cô đi khám, sống c·h·ế·t cô cũng không chịu truyền nước

lòng ra mà thôi. Nhiệt độ khá thấp, đi giữa đường núi lại càng lạnh, hai người đi được một đoạn đã thở hồng hộc.

Anh nhìn toàn bộ căn hộ một lượt, phát hiện ra đã thay

Trần Tử Hàn im lặng một lúc, chợt hỏi: “Em nhất định phải biết rõ hành tung của anh mới được à?”.

Yến bật cười: “Bảo sao Uông Thiển Ngữ nói cậu giống trẻ con. Yêu từ cấp

nhiêu chuyện không hay như vậy, cảm giác đời này chẳng có tên đàn ông

cãi nhau, lý do gì thì cô không nhớ, hình như là một chuyện rất nhỏ.

bệnh, chỉ có bạn bè mới đáng tin”.

“Cái đấy gọi là tự tin!” Uông Thiển Ngữ đính chính.

trường. Chương trình năm tư vẫn còn ba môn học, những sinh viên đã đi

hội này được ở bên anh nhiều hơn một chút.

Mãi tới tối, Anh mới chủ động gọi lại cho cô.

Cô vẫn nhắm nghiền hai mắt, giả bộ còn ngủ say.

mình, buổi sáng anh không nấu nướng ở nhà mà tùy tiện ra ngoài ăn bánh

Buổi tối Trần Tử Hàn gọi điện cho Vương Y Bối như mọi khi,

Sau này, Uông Thiển Ngữ nói

từng xem cùng Vương Y Bối: “Nếu tôi đã thích hoa hồng, tường vi dẫu đẹp

Trần Tử Hàn về nhà khá muộn vì phải tăng ca. Anh cởi áo khoác rồi tháo cà

“Anh tới tìm Tiểu Bối à? Cậu ấy về nhà rồi mà, cậu ấy không nói với anh à?”

Vương Y Bối sắp xếp thời gian mấy ngày cuối tuần vì sau hai tuần thư thả này sẽ lại có môn

nghĩ ấy mà sôi trào, chuyển động. Anh không sợ khổ cực, không sợ mệt

Trần Tử Hàn gằn giọng với cô: “Vậy em đi tìm người hợp với tiêu chuẩn

Ánh mắt cô tràn ngập vẻ chờ mong khiến anh không cầm lòng được.

ông rất ích kỷ! Đối với người phụ nữ anh ta yêu, anh ta không bao giờ

không biết rằng, thực ra chỉ có hoàn cảnh thay đổi, khiến cho suy nghĩ

“Được rồi, cậu về đi!”

đầu đi làm tới giờ, thời gian hai người ở bên nhau không còn được như

Vương Y Bối thường tới chỗ Trần Tử Hàn, mua đồ ăn, làm cơm đợi anh về.

lời như thế, mười người thì có tới chín người đang cố tình viện cớ. Đàn

mệt, cả ngày từ sáng tới khuya rốt cuộc anh phải làm những gì?”

giọng điệu, khẩu khí cũng không còn thấy sự kiên nhẫn ban đầu nữa, có

túc còn bịn rịn mãi không chịu rời đi, trong lòng cô thầm ghen tỵ.

anh ta bận thật? Mà này, tớ yêu từ hồi cấp ba đấy nhé!”.

nếu biết Vương Y Bối đòi đi uống thứ đồ lạnh này, Uông Thiển Ngữ nhất

Càng nghĩ càng khó chịu, Vương Y Bối gạt mái tóc bị gió thổi bay sang một

“Vẫn vậy thôi, lên mạng, đi học,” Cô liếc anh, “trên lớp ngồi chơi điện thoại”.

mình mắc lừa. Đợi cô mở mắt tỉnh táo rồi, anh mới thay quần áo. Hai

Một ngày trước khi rời khỏi trường,

tâm tới Trần Tử Hàn nữa. Trong chuyện tình cảm nam nữ, nếu như có một

Công việc của nhân viên mới như anh rất bận rộn.

lưng cô ấy: “Sao cậu không phải là con trai, cậu mà là con trai tớ nhất

nghĩ tới những chuyện phiền não nữa. Hai người ngắm cây cỏ, núi đồi, rồi chụp ảnh kỷ niệm.

không ai phủ nhận, nhưng thanh niên như vậy, lại mới đang ở bước khởi

người bạn ở phòng khác, cô ta vẫn nói Vương Y Bối thật khiến cho mọi

cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi, câu đầu tiên cô nói là: “Bây giờ hết bận rồi hả?”.

đều muốn người yêu phải theo mình tới nơi mình làm việc sinh sống. Hiện

quan trọng vấn đề tiền tương. Đối với sinh viên vừa ra trường, thiếu hụt lớn nhất chính là năng lực thực tiễn. Trần Tử Hàn nghĩ, đợi một năm nữa sẽ tính tới chuyện tìm một nơi khác, xin vào một công ty mà mình ngưỡng mộ.

đầu, làm việc tối thiểu phải làm đến nơi đến chốn. Cậu ngày nào cũng đến muộn về sớm như thế, dù anh có nâng đỡ cậu thế nào thì người khác cũng

thể nào lấp kín được. Nếu không thì hiện tại hai người sẽ không lớn

thuận lợi tìm được việc làm. Anh tìm hiểu qua vài công ty lớn ở Yên

lắc chai nước trong tay: “Tớ đi mua nước. Cậu nghĩ tớ đi đâu?”.

Trường

khác nào bảo mẫu của anh ấy. Lần nào tới cũng mua thức ăn, nấu cơm, cứ

lúc trước thì yêu nhau đến thế, giờ nói chia là chia được ngay. Hơn nữa, phần lớn đều là bọn con trai thay lòng đổi dạ. Nghĩ mà tức! Nghe bao

được rồi, thái độ của người con trai đối với cậu thay đổi, cũng có nghĩa là vị trí của cậu trong lòng anh ta cũng thay đổi”.

Vương Y Bối để ý thấy sắc mặt anh tốt hơn trong tưởng tượng của cô, hòa nhã

thấy ngọn trúc đong đưa, cả rừng trúc dao động phát ra âm thanh ù ù bên

miễn đi. Ở nơi khác cuộc sống cũng khác, mà khả năng thích ứng của em

tìm cô. Trên đoạn đường từ cổng vào khu ký túc, thỉnh thoảng anh lại bắt gặp những người đang kéo hành lý đi ra, tiếng ma sát trên mặt đường

ngon lành đã được đậy kín, có lẽ do để quá lâu nên đã nguội ngắt hết cả. Anh hâm nóng lại một lượt rồi bưng ra ngoài phòng khách. Làm xong tất

lai của anh sẽ đầy triển vọng, bố mẹ tin như vậy, họ hàng tin như vậy.

nhiều, rất nhiều, Trần Tử Hàn đều không nghe máy. Cô tức đến mức muốn

“Nếu không phải cậu

nói bận cả, dù có bận cũng sẽ nghĩ mọi cách để có thời gian dành cho

bạn trai đi cùng, hỏi thăm lẫn nhau xem “người nhà” của bạn đang làm gì. Trần Tử Hàn không quen bầu không khí này nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tự

Mấy hôm nay anh không gọi điện cho cô để tập trung ôn thi,

cùng, cũng là đường ranh giới lớn trong cuộc đời. Có người dự định thi

thoảng lại vợ vợ chồng chồng chuyện trò với người yêu. Chỉ có Trần Tử

cũng không còn cảm giác nữa!”.

còn chìm đắm trong tình cảm sinh viên, chứng kiến nhiều chuyện tình lãng mạn xung quanh, còn Trần Tử Hàn lại đang phấn đấu hết mình vì tương

“Thật ra cậu có thể từ chối, không cần đi cùng tớ. Tớ cũng chẳng thiết

định sẽ yêu cậu, bây giờ cũng không phải đau khổ thế này”.

phòng làm việc. Thân Thiệu An sắc mặt không lấy gì làm hòa nhã, nheo mắt nhìn anh: “Cậu là người anh đề bạt lên, bao nhiêu ánh mắt đều soi vào

lặng yên uống trà sữa, trong lòng thấp thỏm không yên. Không thể phủ

Vương Y Bối không

Vương Y Bối phát hỏa: “Sao anh không nghe máy?”.

Trương Văn Đào thở dài, thay đổi khẩu khí: “Trọng sắc cũng tốt, còn hơn tôi

tốt lắm. Vì sao phải nói với anh? Anh lúc nào cũng bận rộn như vậy, cô

của Trần Tử Hàn nữa. Dù sao thì cô làm bao nhiêu chuyện như vậy, anh

mỉm cười nói tiếp: “Dì đó không mừng tuổi cho con thì thôi nhé, dù sao

nữa. Cô nổi giận một trận, tức tốc dọn về ký túc. Sau khi cô dọn đi rồi, Trần Tử Hàn cũng vẫn gọi điện tới như thường, cơn giận dỗi của Vương Y

Vương Y Bối suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: “Du lịch thì được, còn làm việc thì

cười trừ. Trần Tử Hàn xách hành lý giúp cô ta ra tới bến xe buýt rồi mới về. Cô gái nhìn theo, không khỏi thở dài. Thỉnh thoảng tán gẫu với mấy

bên tay phải của mình, đây là chiếc nhẫn mà anh mua tặng cô bằng tiền

hỏa. Cô nhớ lại cảnh tượng mấy người con trai tiễn bạn gái tới cổng ký

năng lực mấy năm nay của ông, làm nên chuyện lớn là hoàn toàn có thể!”.

cậu nói với cô bạn kia của cậu, bạn trai cô ấy nhất định là có vấn đề!”.

riêng.

mẹ cũng không thiếu tiền”.

“Em không biết vì sao anh lại thay đổi đến thế này, gọi điện nói được hai câu đã kêu

khu chung cư.

Vương Y

ông đúng thật là…”.

tuyệt với cô, anh nghĩ tới một lần ở trong phòng làm việc của Thân Thiệu An, anh ta chỉ vào một vị trí trống: “Anh có thể đảm bảo với cậu, chỗ

“Tôi cũng chưa nghĩ kỹ.” Trần Tử Hàn mở nắp chai nước uống một ngụm.

Thời tiết này đi leo núi không thích hợp lắm,

của em đi!”.

một bàn trống ngồi xuống, gọi một cốc Tiramisu và một cốc thạch đen.

quyền lãnh đạo của anh. Trần Tử Hàn mất khá nhiều thời gian để xóa tan

Trần Tử Hàn đi làm về, gọi điện cho Vương Y Bối nhưng

Vương Y Bối căn bản chỉ muốn đi cho khuây khỏa, trút hết bực tức trong

Thiển Ngữ không nhịn được hỏi: “Cậu thật sự không xuống dưới kia đấy

khựng lại. Ánh mắt bị thu hút bởi người đang cuộn tròn trên sofa. Cô ngủ rất say, nửa nằm nửa ngồi trong bóng tối mờ ảo, hàng lông mi dài nhắm

Vương Y Bối đi tới chỗ Trần Tử Hàn. Có lẽ do

tăng, vật giá leo thang trong khi tiền lương lại chẳng chịu nhích lên

chữ “Trần Tử Hàn” trước mặt cô.

lòng anh ta, nhưng cô ấy không phải đóa hồng trong lòng Trần Tử Hàn.

Cô gái nhìn Trần Tử Hàn thăm dò, thầm thở dài trong lòng, nếu như con

cũng chẳng hề thấy cảm kích, cô cần gì phải tự biến mình trở thành một

ba thì được gọi là từng trải, thì sẽ hiểu rõ suy nghĩ của cánh đàn ông

Trần Tử Hàn và bạn bè liên hoan một bữa, sau đó mới mỗi người mỗi ngả.

“Hôm nay phải tăng ca.”

đi làm rồi, anh có nhiều chuyện phải lo lắng hơn, sẽ phải dồn tâm trí,

thì cần gì phải tìm hiểu trước?

“Chẳng hạn như làm việc, hoặc du lịch.”

Trước kia, Trần Tử Hàn chưa đi làm, chuyện bận bịu nhất cũng chỉ là học

vừa uống rượu vừa trêu đùa nhau. Dương Nghị cạn hết một ly, mượn rượu mà nói: “Có chuyện này vẫn luôn muốn hỏi ông, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ

thông cảm với anh ấy!”.

với cô, lúc ấy là vì cô nghĩ tới sự lãng mạn, còn Trần Tử Hàn nghĩ tới

Ăn cơm xong,

không được!” Vương Y Bối lập tức phản đối: “Mọi người đều đưa “người

Buổi tối, Vương Y Bối đề nghị cả nhà hôm sau cùng đi thành cổ chơi. Khu du

Vì biết cô về nên

lần cô chịu ấm ức, còn bây giờ anh lại nổi giận với cô, gạt cô sang một

quen của cô vẫn vậy, nghe điện thoại sẽ ra ngoài chứ không ở trong phòng nói chuyện. Cô gạt dòng nước chảy trên trán: “Sao phải chuyển đi?’.

Điều khiến Vương Y Bối bực bội là một việc

Vương Y Bối ngày nào cũng bắt anh đưa mình tới trường. Trần Tử Hàn rất muốn

môn, anh sẽ tới cùng em đi chơi”.

thật xinh đẹp. Anh thở dài, nhẹ nhàng đắp chiếc áo khoác của mình lên

Cô nói liên miên đủ thứ, Trần Tử Hàn chỉ

hợp đồng làm việc rồi thì hằng ngày chỉ việc ở nhà chơi game, ai quyết

Vì không thể gọi điện được cho cô nên Trần

cậu dự định lâu dài với nhau. Anh ấy mới nhận việc chưa được bao lâu,

bên: “Bận bận bận, anh chẳng bao giờ có thời gian rảnh cả. Bạn em cũng

Những năm

không ngừng vang lên.

không thì kiểu gì cũng bị dắt mũi. Cậu cứ khuyên bạn cậu cẩn thận là

điện thoại, anh áy náy xin phép đồng nghiệp ra ngoài nghe máy. Dường như không chút mảy may suy nghĩ, anh lập tức từ chối đề nghị của cô. Nói

Trần Tử Hàn không đáp, chỉ xem như Trương Văn Đào đang say rượu nói nhảm.

tuần thi cử trôi qua, thấy tâm tình Vương Y Bối vẫn không tốt lên, ngày

thời gian rảnh cũng không nhớ tới cô. Uông Thiển Ngữ an ủi cô, không

tồn thì nửa đời còn lại sẽ phải tuân theo công thức sớm đi tối về nhàm

Những người còn lại đồng loạt phóng ánh mắt về phía Dương Nghị, trong lòng họ có lẽ cũng lờ mờ đoán ra được Dương Nghị dành tình cảm cho Liên Chân Chân, chỉ không ngờ anh ta lại nhằm đúng lúc này mà hỏi. Trong trường có rất nhiều nam sinh từng nói, chỉ cần có thể lọt vào mắt xanh của Liên Chân Chân, họ sẵn sàng từ bỏ bạn gái hiện tại,

Vương Y Bối vừa mới tắm xong, tóc

anh ta, sau này mới phát hiện, anh ta bận săn đón đứa con gái khác. Đàn

động xuống, thầm nghĩ sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa.

về. Sáng nay vừa tỉnh dậy là qua đây ngay”.

quãng thời gian nước sôi lửa bỏng nhất đối với mỗi sinh viên, ai đã ký

một thành phố, có thể thường xuyên gặp mặt, vậy mà tại sao ngay cả gặp

gắng kìm nén tâm trạng, cô lấy di động ra, mở danh bạ tìm tới số điện

gái tốt hay sao? Chỉ vì chuyện vặt vãnh này mà hai người lại cãi nhau.

dừng lại Vương Y Bối đã nôn thốc nôn tháo, nước mắt nước mũi đầm đìa, về ký túc bắt đầu ho khan không ngừng, giọng cũng khàn đặc.

Bao nhiêu phiền muộn

Thấy anh không gọi nữa, cô lấy làm lạ, hé mắt thăm dò, lúc ấy mới phát hiện

Trần Tử Hàn về tới Yên Xuyên, Vương Y Bối vẫn còn chưa được nghỉ. Hai người

từ chối, nhưng mỗi lần quyết tâm nói ra lại thấy sự hụt hẫng nhen nhóm

Tắt máy, cô đùng đùng nổi giận lao vào phòng. Uông Thiển Ngữ vừa nhìn đã biết cô lại cãi nhau với Trần Tử Hàn, cất tiếng an ủi.

không tốt nên hạn chế nhắc tới vấn đề bạn trai, càng không ai nói ra ba

chuyện giá đất tăng cao, mà là anh mong muốn sẽ có một ngày anh đi mua

Vương Y Bối nắm chặt điện

hiểu rõ bản thân, cuối cùng sẽ phải trả giá vì cái ngây thơ ấy. Đem tình yêu ra cân đo đong đếm cuối cùng chỉ khiến cho tình yêu ấy mất thăng

thường không mấy lo lắng về chuyện thi cử, dù đạt điểm cao không dễ dàng gì nhưng chí ít cũng sẽ không bị nợ môn.

Xe tới nơi, Y Bối đợi mọi ngươi xuống hết rồi mới chậm chạp xách theo cái túi đầy

những lời này.

ty lớn, mức lương cao như vậy tuyệt đối không có gì phải lăn tăn cả.

Thiển Ngữ vừa định khuyên nhủ cô thì hai người bạn còn lại trong phòng

Sau khi Trần Tử Hàn từ chối đi leo núi, Vương Y Bối rất tức giận. Anh gọi điện tới nhưng cô không

có gì liên quan?”.

tiếng cãi vã nhau như thế, cô nói anh thờ ơ, anh nói cô ngang ngược. Lúc nào cô cũng đem anh ra so sánh với bạn trai của người khác rồi chê anh

làm nữa. Mẹ cô trong lòng cũng nghĩ, làm việc nặng lâu năm như vậy, sau

không phục!”.

của bọn họ chiêu mộ duy nhất một người, chính là Trần Tử Hàn. Với nhiều

xong mới nhận ra khẩu khí của mình có phần lạnh lùng, anh vội dịu giọng: “Hiện giờ em nên tập trung vào kỳ thi đi đã, đợi em thi xong hết các

ngủ dậy khá muộn, Vương Y Bối biết anh làm việc cả tuần vất vả nên sẽ

tiếng của Trần Tử Hàn là lập tức không nhịn được lại cãi nhau. Trần Tử

Vương Y Bối nghiêm túc suy nghĩ những điều Uông Thiển Ngữ nói, cảm thấy cũng

cậu. Nhưng cậu nghĩ lại xem, gần đây cậu biểu hiện thế nào hả?”.

trong đôi mắt cô, anh lại thu hồi sự cự tuyệt của mình, tiếp tục đưa cô

Vì có cô ở bên nên

điện cho cô, nói với cô anh đi đâu, làm gì. Vậy mà hiện giờ anh lại nói

Vương Y Bối vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, Uông Thiển Ngữ lôi kéo cô

uống đương nhiên không thể thiếu rượu, Trần Tử Hàn cũng uống khá nhiều.

thì phải chào dì”. Cô bé ngoan ngoãn gật đầu. Người mẹ xoa đầu con gái,

an nhàn vui vẻ. Đối với vợ chồng nghèo, vấn đề tài chính chẳng khác gì

do lý trấu để biện minh cho lỗi lầm của mình, luôn sẵn sàng chấp nhận

xong rồi thì đừng nghĩ nữa, ảnh hưởng tới tâm trạng!” Vương Y Bối thông

Vương Y Bối nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, chẳng hiểu sao lại cảm thấy thương cảm.

Trần Tử Hàn

lòng ngờ vực và chiếm được sự tôn trọng của mọi người.

chỉ lười nhác nằm lì một chỗ nhưng bố mẹ cũng không trách gì cô. Cô tìm

câu không chắc lắm, không biết được bao nhiêu điểm nữa”.

nhận, những điều Đường Yến nói có tác động nhất định tới cô.

tham dự nên hai người rủ nhau đi dạo phố mua váy. Vương Y Bối tỏ ra rất

Cô lắc đầu: “Không xuống. Nhất định không xuống! Cậu không cần khuyên tớ!”.

Vương Y Bối về phòng nằm nghỉ. Căn phòng của cô vừa được mẹ dọn dẹp sạch sẽ, thay chăn đệm mới. Cô nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, không

của Vương Y Bối không có yêu cầu quá nghiêm ngặt về thời gian thi cử,

dạng như hiện tại. Anh đã từng nhớ kỹ sở thích của cô, từng xót xa mỗi

chút nào. Anh ta còn nói, phụ nữ bây giờ rất thực tế, chẳng cần biết mặt mũi đối phương thế nào, chỉ cần nghe nói không nhà, không xe liền từ

nhất định sẽ không thích đàn ông không có năng lực, không thể mang lại

thoại chóng vánh hơn trước, dường như giữa hai người chẳng có gì để nói

Sự thật là sau khi chậm chạp ăn hết bát cơm, Vương Y Bối còn không kịp rửa bát đã vội vã xuống dưới cổng ký túc. Thế nhưng, nơi đó trống trải

Uông Thiển Ngữ

“Nói sau đi!” Trần Tử Hàn thở dài. Nếu như anh nói không bị cám dỗ bởi công

người cô.

được lời nào tử tế rồi. Tớ giặt quần áo giúp anh ấy xong, anh ấy về nhà

Em thật sự muốn biết có bao nhiêu người bận rộn như anh. Công ty của anh có phải sẽ trao tặng anh danh hiệu nhân viên xuất sắc nhất không?”.

lãng mạn, anh không thể cho cô; anh cần thực tế, cô cũng không thể đáp

với Vương Y Bối không mua kịp vé ngay hôm thi xong nên hôm nay mới về

Nhìn bộ dạng của anh, cô không khỏi đau lòng.

không một bóng người, tâm trạng cô cũng trống trải theo.

trước, về nghỉ Tết, kiểu gì hai người cũng tìm cớ ra khỏi nhà, lén lút

ta tức giận: “Cái đồ trọng sắc!”. Mọi người ai cũng biết bạn gái của anh muốn ở lại Yên Xuyên.

trường, vừa được hưởng ưu tiên, chuyên ngành học lại rất tốt. Đây là

Suy nghĩ thực tế một chút, nếu như anh không có chí tiến thủ, bố mẹ Vương Y Bối sẽ nhìn anh thế nào? Đa số bậc làm cha làm mẹ cũng đều như vậy,

thể sinh tồn tốt trong xã hội này.

không biết phải làm sao, đành chiều ý cô.

người cùng phòng ký túc với Trần Tử Hàn đều thi nghiên cứu sinh tại

Vương Y Bối lúc nào cũng nhớ tới Trần Tử Hàn, tuy ngoài mặt tỏ ra không

quyết không gọi điện cho Trần Tử Hàn. Hai người chiến tranh lạnh hết một tuần, Uông Thiển Ngữ khuyên nhủ mãi, Vương Y Bối mới chịu đi tới nhà

bằng.

mỏi, nhưng anh nhất định phải biến những điều anh muốn thành hiện thực,

người phàm trần.

Cúp máy, Trần Tử Hàn nhíu mày, cuối cùng vẫn đi tìm cấp

biết oán giận, trách móc. Có thể trong lòng cô ta cũng thầm đố kỵ, thậm

Sai ư?

phụ. Bạn trai cũ của tớ suốt ngày viện cớ bận nọ bận kia, hồi ấy tớ tin

càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân. Bạn bè cùng phòng biết tâm trạng cô

định thì sẽ không chần chừ.

Uông Thiển Ngữ vỗ

lên lớp tự học, nhất quyết không cho cô đào ngũ, ngộ nhỡ thi không qua

Vương Y Bối càng nói càng muốn khóc, vậy mà Trần Tử Hàn lại nói một câu: “Anh mệt rồi, muốn đi ngủ, có chuyện gì ngày mai nói”.

tung của mình.

này về già có thể mắc trọng bệnh, lại trở thành gánh nặng của con gái

xuống hồ. Giờ đây nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, cô thầm nghĩ nhất định

vốn đang mệt, không có tâm trạng ăn uống nhưng thấy mẹ vất vả nấu nướng

Không ai nhắc tới trận cãi vã vừa qua, Trần Tử Hàn ăn được mấy miếng, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Gần đây làm những gì?”.

Mọi người

người yêu. Cậu từng trải còn ít, không hiểu được điều này, tốt nhất là

được cô cất giữ như vật báu, sau đó hai người biệt ly, cô liền ném nó

nói có lý, nên lại tiếp tục cuộc sống như vậy, cuối tuần tới nhà trọ của Trần Tử Hàn, ngày thường duy trì liên lạc bằng điện thoại, chỉ có điều

Bố mẹ đều không thúc ép cô, chuyện công việc sau này rồi bàn.

sẽ có một ngày anh có thể tùy ý lựa chọn bất cứ thứ gì anh thích.

tâm, đến lúc tắt điện thoại rồi cũng chẳng còn nhớ.

cũng đừng tính toán ai phải nỗ lực nhiều hơn ai, ai yêu ai nhiều hơn.

lúc nãy vốn không phải điều cô muốn nói. Trong tưởng tượng của cô, cuộc

“Gọi điện cho Y Bối nhưng tắt máy.” Trần Tử Hàn nói ngắn gọn.

thật sự không hiểu trong đầu Trần Tử Hàn nghĩ gì.

Có người tiếp lời: “Lúc bé tôi muốn tương lai trở thành một vị quan thanh liêm, vì dân phục vụ… Haizz… Các ông đừng có cười, hiện

nghiệp, lo tìm công việc[1] .Năm thứ ba coi như là thời kỳ an nhàn cuối

ấy như thế?”.

đợi!”.

Không lo lắng câu trả lời của cô thế nào, anh chỉ cảm thấy tảng đá lo

Trần Tử Hàn khẽ chau mày, im lặng nghe.

nhiên nhớ tới thì nói thôi”.

Có Uông Thiển Ngữ bên cạnh, Vương Y Bối cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, không

xưa. Rõ ràng cả hai đều ở cùng một thành phố, thế nhưng anh bận việc

cứ lúc nào muốn cũng được tụ tập bốn người như vậy.

Trần Tử Hàn tủm tỉm cười, gắp thức ăn vào bát cô.

Vương Y Bối nghe vậy cũng thấy bất an nhưng vẫn cố tình phản bác: “Biết đâu

“Em đừng có vô lý như thế được không? Moi người đều có công việc riêng của mình, chuyện gì cũng có chừng có mực…”

Uông Thiển Ngữ: “Cái gì mà bận với chả không bận chứ! Chẳng qua là vì tớ không quan trọng với anh ấy thôi. Nếu như tớ quan trọng thì anh ấy đã

tháng đã được nhận vào làm chính thức.

vị tri người có quyền lựa chọn chứ không phải đi cân nhắc vấn đề tiền

năm trời để nuôi cô khôn lớn vậy mà cô cả ngày chỉ biết đăm chiêu ủ dột

sức lực làm việc để thăng tiến, phải suy nghĩ cho tương lai. Giả dụ sau

dưới nhà, thấy mẹ đang nấu cơm. Mẹ cô tuổi đã cao, mấy năm trước vẫn còn làm việc ở công xưởng, hiện giờ cả cô và bố đều không muốn cho mẹ đi

mình càng ngày càng thực dụng, nhưng chỉ có những người như vậy mới có

lịch này mới được tu sửa xong, lúc ấy cô vẫn còn đang trong năm học nên

như vậy thật tốt. Cô gắp thức ăn cho anh: “Anh bận lắm à?”.

sinh viên trường này.

định phải trả giá! Dự án trong tay hiện tại chính là bậc thang, Trần Tử

Xuống xe, anh đã nhìn thấy

Bước vào năm thứ tư, sinh viên cuống cuồng lo luận văn tốt

nào nói ra cũng khiến người khác lúng túng gượng gạo.

lỗ tai, giống như tiếng gầm thét của thú dữ.

đã chẳng muốn đi rồi”.

Trần Tử Hàn đương nhiên đã suy nghĩ về vấn đề này, nghiên cứu sinh kỳ thực

là điều rất lợi hại, nhất là đối với một sinh viên mới ra trường, Trần

ban công, gió lạnh thổi ù ù bên tai nhưng cô vẫn cảm thấy toàn thân bốc

quan tâm khi xưa giờ biến thành những câu nói thờ ơ “tùy em”, “tùy anh”. Từ đây, bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào cũng khiến nảy sinh vấn đề. Bát rửa

thứ trong dạ dày ra rồi, bây giờ chỉ có thê nôn khan.

thoại kia nhưng không gọi đi. Mới hôm qua hay hôm kia thôi, hai người

tủi thân chợt dâng lên trong lòng. Xưa nay anh vẫn luôn chủ động gọi

câu: “Đã học năm ba rồi, dự định tốt nghiệp làm gì chưa?” khiến cô vô

Sau rất nhiều lần

Uông Thiển Ngữ thở dài: “Tớ đưa cậu ra bến xe”.

Tương lai, cơ hội được ở cùng nhau chắc chắn rất ít, cũng không thể bất

định sẽ làm nhà thiên văn, cả ngày tìm hiểu về vũ trụ huyền bí, đến lúc

nấu. Phương Di Vi nghe vậy vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên.

gần đi, Vương Y Bối lại kéo tay anh: “Đưa em đi học!”.

anh ôm trong lòng, anh sẽ không tranh ti vi với cô, mà sẽ lặng yên nghe

hành lý lên xe khách. Cô cũng chẳng có tâm trạng sinh ly tử biệt như mọi khi, trước đây mỗi lần nhìn bóng lưng anh rời đi, cô đều khóc, thế

tổn sức, ngày hôm đó anh phải tăng ca, thậm chí cuối tuần cũng vẫn bận.

Chớp mắt một cái đã hết học kỳ,

về, cùng cô ăn cơm tối rồi mới tắm rửa, sau đó, hai người sẽ ngồi trên

khi anh tặng đồ cho Y Bối, thế nên mỗi lần anh tặng quà đều khiến trái

Trần Tử Hàn trầm mặc. Anh cũng muốn nói: Trước đây, em không như vậy…

cuộc sống thoải mái cho con gái họ. Nghĩ vậy, Trần Tử Hàn lại cảm thấy

bên luôn chịu khuất phục, sớm muộn gì cũng trở thành bên yếu thế. Vương Y Bối mọi ngày đều bám lấy Uông Thiển Ngữ, không có bạn trai bên cạnh

không?” từ cô, mong nhận được sự động viên ấm áp từ cô.

Lúc xuống xe buýt, có rất nhiều người xa lạ, nhưng không ai giúp cô xách

Mấy ngày sau đó, Trần Tử Hàn xin công ty cho nghỉ phép vì phải quay về

Ngữ chỉ còn biết dở khóc dở cười.

giặt, hiện giờ đã được phơi ngoài ban công. Bình nước nuôi đôi rùa mà

ra, dù có làm nũng thế nào Trần Tử Hàn cũng không chịu đưa cô đi học

chất bẩn kia xuống. Cô vừa mới chạm chân trên mặt đất thì Vương Bác Siêu liền chay tới, nhìn thấy trong mắt con gái vẫn còn ngấn nước, ông lo

Vương Y Bối quay sang ôm lấy Uông Thiển Ngữ, đánh nhẹ vào

Mọi người bật cười: “Thôi, hát bài ca độc thân được rồi đấy!”.

“Thôi đi! Em không muốn nghe!” Cô trừng mắt: “Em vô lý đấy, thế nên anh có nói gì cũng vậy cả thôi!”.

nhau. Vương Y Bối tức giận đến mức nói năng hồ đồ, một mình đứng trên

Thân Thiệu An gật

tim cô rung động.

mà phản đối chuyện tình cảm của con gái mình. Có thể như vậy phần nào

Chiếc vòng tay anh tặng cô khi còn học cấp ba

Sáng hôm sau, Trần Tử Hàn

cô cằn nhằn những chi tiết trong phim.

không nỡ rời xa nhau, dù cho chỉ là cô về nhà.

như lúc đầu nữa: “Dạo này anh thật sự rất bận, em đừng có trẻ con như

trong lòng cũng không thấy có gì bất thường. Vương Y Bối lại có cảm giác rất kỳ lạ, nhiều lần cô phải cố gắng đè nén kích động muốn gọi điện cho anh, thế nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà gọi đi, vậy mà anh

còn ướt sũng, quần áo mỏng manh, cô lạnh đến run cả người, nhưng thói

lắng đè trên ngực rơi xuống.

cùng sầu não. Lẽ nào suy nghĩ của cô rất ích kỷ ư? Cô căn bản chưa bao

cho dù tường vi có chiếm giữ trái tim của ngàn vạn người, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh cả.

biết ý không làm phiền tới anh, chẳng phải như thế mới là một người bạn

gì cũng sẽ nảy sinh vấn đề, lúc này để tay lên ngực tự vấn, cô tuyệt đối có thể đưa ra đáp án: Cô không muốn mất anh.

cô ra ngoài dạo phố, nếu anh quá mệt thì hai người sẽ chỉ đi dạo quanh

nhà mà không nói với anh một tiếng. Thái độ của Vương Y Bối không được

lên xe. Cô vừa ngồi xuống thì chỗ trong bên cạnh cũng có người ngồi.

người đều phải tự lo cho bản thân. Thời gian trôi rất nhanh, kỳ thực tập kết thúc, Trần Tử Hàn cũng cho bạn bè biết quyết định của mình, anh

Điều khiến anh trăn trở

nhà nghỉ ngơi mấy ngày cũng chẳng chịu động chân động tay vào việc gì,

định học thạc sỹ thì ngày ngày đều phải chạy đến thư viện ôn tập.

của mỗi người cũng phải thay đổi theo. Trên thế gian này, thứ duy nhất

Trần Tử Hàn còn nhắc nhở cô đừng quá ham thích mấy ngày lễ không quan

cho em đi ăn nữa à?”.

làm có thể xin nhà trường miễn cho việc lên lớp nhưng đến ngày thi vẫn

Vương Y Bối lúc này đã chẳng nghe vào cái gì nữa rồi, cô mất kiên nhẫn nhìn (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em không hiểu cho anh? Thế nào mới được gọi là hiểu? Em ở nhà chẳng phải

Trần Tử Hàn vội bảo cô không nên quá phấn khích, khuyên cô đi ngủ sớm để sáng hôm sau còn đi học.

Lúc Vương Y Bối gọi điện tới, Trần Tử Hàn đang ngồi thảo luận kế hoạch dự

cảm của họ đã hạ nhiệt? Nhưng Uông Thiển Ngữ nói đấy là vì hai người đã

“Cậu nói xem, nếu một người con trai vốn đối xử rất tốt, vô cùng tốt với một người con

trách đối phương, dùng những lời lẽ khó nghe làm tổn thương nhau, sự

Tôi nói câu này trong sự hãnh diện và thỏa mãn, chẳng qua là vì khi ấy, tôi còn đang hoàn toàn dựa vào sự yêu thương và nuông chiều của “anh”. Tôi

lấy làm lạ, Q là một công ty có tiếng, năm nay chỉ tới trường đại học

bản thân rất vô dụng, hễ nhắm mắt là lại nhớ tới anh, rồi hồi tưởng lại

Trương Văn Đào mua hai chai

Vương Y Bối càng nghĩ càng buồn. Mục đích của cô đâu phải nhằm vào ngày lễ, cô chỉ muốn có cơ hội để hai người ở bên

qua.

Không hề mắng chửi kẻ cướp chồng kia,

phải có mặt. Về chuyện này Trần Tử Hàn không quá lo lắng, vì thi cử năm

Hàn là chưa quyết định dứt khoát.

Ngữ, nhưng mỗi lần từ nhà Trần Tử Hàn về cô đều nổi cơn tam bành, lạnh

Vương Y Bối nghĩ thông suốt rồi, cũng không còn tức giận nữa nhưng vẫn kiên

Trần Tử Hàn bất lực, véo mũi cô: “Dậy nhanh đi, không lại muộn học giờ!”.

trăm tệ một tháng, như thế cũng coi như được bù đắp phần nào.

điện thoại mới phát hiện sắp hết pin, máy báo pin yếu liên hồi. Tìm mãi

giận: “Thế sao không nói với em một câu là anh phải về trường?”.

nhưng mãi hai ngày sau vẫn tắt máy. Cuối tuần, anh vội vàng đến trường

thì suốt mấy ngày trời ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu. Càng so

xem, vừa xem vừa cười vui vẻ, dường như muốn dùng tiếng cười ấy để khiến bản thân tin tưởng mình thật sự sống rất tốt.

nhất là phải kiên định, giữ vững suy nghĩ của bản thân.

Vương Y Bối nói mình bị say xe, sau đó đi tìm thùng rác để vứt túi bẩn kia đi, cô vừa quay lại thì đã thấy

thường phải trải qua ba tháng thử việc nhưng Trần Tử Hàn chỉ mất một

Bối không khỏi mỉm cười: “Những cô gái trọng sắc khinh bạn đúng là có

tìm không thấy lại làm ầm lên, nói là cái này không được giặt vì anh ấy

“Sẽ không có lần sau!”

sẽ rất phiền phức. Vương Y Bối cũng hiểu rõ vấn đề, tạm thời dẹp chuyện

cô ngồi đợi ở bến xe. Vừa nhìn thấy anh, cô lập tức lao tới, bám lấy

bóng cũng chẳng thấy đâu, cuối tuần tới chỗ anh, anh cũng không về nhà.

nhưng lần này không có anh, sao cô vẫn muốn khóc?

bao lót dạ rồi đi làm. Chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, anh mới đánh thức cô dậy. Vương Y Bối trong cơn ngái ngủ nghe thấy tiếng bước chân anh tới

mình sẽ theo học hình dạng ra làm sao, đằng nào rồi cũng ở đó mấy năm

có bạn trai đi làm, nhưng sao mỗi khi chúng nó gọi bạn trai tới đều

Thấy cô mang nhiều hành lý, anh liền đi tới xách giúp.

“Anh níu kéo một đứa con gái vô lý lại làm gì?” Thấy anh còn chưa buông tay, cô nhếch miệng: “Cơm em mua từ nãy sắp nguội rồi. Anh còn không muốn

Cô đâu có sợ muộn học chứ, tiếp tục giả vờ, mở miệng ra một chút để thở.

xanh um, rậm rạp, ngay cả một chút gió cũng không cảm nhận được mà vẫn

chặt, những sợi tóc lòa xòa trên mắt, dáng vẻ cô lúc này thật dịu dàng,

tập tức sắp xếp công việc cho anh. Hơn nữa, sinh viên mới tốt nghiệp

hiện giờ vẫn chưa gặp được ai khiến tôi trọng sắc như thế. Haizz…

tha gì đi leo núi!”.

“Công ty Q vẫn cho người tới đàm phán với ông suốt đấy thôi?” Trương Văn Đào

“Đừng nhìn tớ như thế, tớ đang kể chuyện về một người bạn của tớ, tự

Hôm nay vừa tan ca, đang chuẩn bị về thì Trần Tử Hàn bị cấp trên gọi tới

“Tớ mà là con trai thì đã bị người khác cướp đi rồi, làm gì đến lượt cậu chứ!”

Chưa được mấy ngày thì Vương Y Bối lăn ra ốm. Cơ thể của cô bệnh nặng thì ít nhưng bệnh vặt thì liên tục, chỉ bị cảm thông thường mà rất lâu mới

người phải ghen tỵ vì có bạn trai tốt như vậy, thế mà cả ngày cô chỉ

Trần Tử Hàn thở dài: “Anh đang ôn thi mà, anh về tới trường rồi, hai ngày tới phải thi ba môn, thế nên phải về đây gấp”.

khuấy chiếc thìa nhỏ trong cốc trà sữa: “Không biết vì sao, tự nhiên

lại ra ngoài thuê phòng, tận hưởng thêm một quãng thời gian hạnh phúc

bố mẹ đi thăm bạn bè, người thân. Họ hàng ai gặp cô cũng đều hỏi một

thực dụng, nhung cũng khá dễ hiểu, ai chẳng muốn con gái mình được sống

động chân động tay việc gì, vậy mà tới chỗ anh lại nấu cơm, giặt giũ cho anh, em có bao giờ oán trách anh không?”

“Ừ, em nói rất đúng. Mấy hôm nữa anh sẽ về nhà”.

“Cũng chỉ là đến trường em thôi, anh tưởng mình lam được chuyện gì vĩ đại lắm à?

Thậm chí bố mẹ còn rất tự hào về anh, mỗi khi nhắc tới anh trước mặt

Kỳ thực từ khi anh bắt

cánh tay anh: “Em biết anh nhất định sẽ đi mà!”.

nhà mà không phải lo lắng tới giá cả thế nào, có thể thoải mái chọn căn

hết chiến tranh nóng lại chiến tranh lạnh, Vương Y Bối không tới căn hộ

Trần Tử Hàn vừa buông tay, cô lập tức đi thẳng về ký túc.

biển, không chịu tiêm, chỉ bất đắc dĩ chấp nhận uống thuốc. Trần Tử Hàn

Không có ai sai cả. Cô còn đi học, còn được chứng kiến những điều đẹp đẽ xung quanh, anh đã đi làm, đã phải đối mặt bao vấn đề thực tế. Cô cần

Vương Y Bối đứng ngoài cửa bếp, mẹ cô vẫn đang xào rau, có lẽ do bỏ quá nhiều ớt, bà không ngừng ho. Nhìn thấy mái tóc của mẹ thấp thoáng mấy sợi

thời gian cuối cùng ở đại học sẽ chơi bời cho thỏa thích, không phải

Đàn ông ăn

cho dù có kết quả học tập xuất sắc ở trường nhưng vẫn chỉ là một ma mới

gõ đầu cô: “Hai người ở chung cần có thỏa hiệp rõ ràng, huống chi các

nguyên nhân là gì nhưng cứ chiến tranh không ngừng như vậy.

được vài món mới. Trần Tử Hàn cũng thích mỗi cuối tuần được ở bên cô, có cô ở nhà trọ, anh không còn cảm thấy trống trải. Vì muốn tiết kiệm tiền thuê nhà nên Trần Tử Hàn chọn một nơi khá xa công ty, giảm được mấy

Vương Y Bối nhận được điện thoại của Trần Tử Hàn đã là mấy ngày sau. Nằm trên giường nghe giọng nói của anh truyền qua điện thoại, cô chợt có cảm

Nhận được

nhịn được bật cười. Đúng vậy, có thể Liên Chân Chân là đóa hồng trong

giác không chân thực. Câu đầu tiên, Trần Tử Hàn hỏi lý do vì sao cô về

những quyết định cho tương lai của mình.

nên quyết định nghỉ việc.

Bối qua đi, cô cũng coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, không đề cập

nhưng cô không chịu nằm ở ký túc nghỉ ngơi mà chạy đến căn hộ của Trần

trưởng thành rồi mới phát hiện, ngay cả bản thân mình còn chưa hiểu

Tiệc sinh nhật, mọi người cũng chỉ tụ tập đi ăn một bữa, các bạn nữ đều đưa

gái, đột nhiên đến một ngày, không còn tốt như xưa nữa, nói chuyện điện

Vương Y Bối càng nghe lại càng bất bình.

thực tế. Lãng mạn và thực tế không hoàn toàn đối lập, nhưng đặt trong

gạt mọi thứ sang một bên mà đáp ứng yêu cầu của tớ rồi!”.

Trần Tử Hàn bất đắc dĩ cười, xoa đầu cô.

Cô mua thức ăn về nhà, vừa xào rau vừa nghĩ, nếu anh vác bộ mặt lạnh lùng về, nhất định cô sẽ đổ toàn bộ muối vào các món ăn.

ra không phục, họ đều là nhân viên lâu năm của công ty nhưng lại dưới

ứng.

cảm thấy vinh hạnh không? Cảm ơn anh bận bịu xong còn nhớ tới sự tồn tại của em!”.

lần về nhà, Trần Tử Hàn có bận thế nào cũng đưa cô tới tận bến xe khách. Lúc ngồi trên xe buýt, hai người ngồi gần nhau, tay nắm chặt, tựa như

người, đây hẳn là một cơ hội vô cùng hấp dẫn, có thể vào làm ở một công

Cô không nghe lọt tai bất cứ điều gì nữa, hét vào điện thoại: “Vậy anh cứ bận đi, để xem anh bận thành cái gì!”.

không liên lạc được, anh cứ nghĩ điện thoại cô hết pin chưa kịp sạc,

này, Trần Tử Hàn không có gì trong tay thì cô sẽ nhìn anh thế nào đây?

theo hướng Uông Thiển Ngữ vừa chỉ, nhìn thấy Trần Tử Hàn. Cô bĩu môi.

Cũng có thể đã sai, cái sai nằm ở một năm Vương Y Bối phải

Dương Nghị liếc nhìn Trần Tử Hàn, không

Cô ngồi vào bàn học, cầm di động lên xem thì thấy có một tin nhắn của Trần Tử Hàn. Công ty có việc gấp nên anh phải về ngay. Cô nặng nề buông di

của công ty. Lúc làm việc nhất định sẽ vướng phải những vấn đề lớn, chắc chắn sẽ rất bận rộn. Những lúc như thế, việc cậu cần làm nhất chính là

nào tốt cả”.

nghĩ những chuyện đau đầu. Vì cô biết, một khi đã ra ngoài xã hội sinh

bạc, trong lòng cô chợt dâng lên nỗi xót xa. Bố mẹ đã vất vả hai mươi

sánh càng khó chịu, càng khó chịu lại càng tiếp tục giận cá chém thớt.

Cô và Trần Tử Hàn vẫn liên lạc qua điện thoại, chỉ là không còn hay khắc

Tử Hàn tỏ ra khá khách khí, anh nhìn Vương Y Bối đang tươi cười rạng rỡ, có vẻ như vô cùng hãnh diện.

mẹ đã mua rất nhiều đồ ăn, làm một bàn thức ăn ngon đợi cô. Vương Y Bối

“Có chuyện gì quan trọng không?”

đoạn từ môi trường đại học bước ra ngoài xã hội, tâm trạng không tránh

bên vì những mối quan hệ khác. Rốt cuộc thì cô đã làm gì sai? Vì sao anh lại khiến cô cảm thấy xa lạ và bất lực như thế?

Thiển Ngữ quá hiểu cô, chỉ cần cô nói được vài câu là tâm tình sẽ bại lộ ngay, cô không muốn hứng lấy ánh mắt khó xử của người khác. Huống hồ,

Chớp mắt Vương Y Bối đã bước vào năm ba, Trần Tử Hàn cũng

suốt, cuối tuần nếu cô hẹn bạn bè đi chơi thì sẽ không tới chỗ anh, ngẫm ra thì số lần gặp mặt trong một tháng cũng không nhiều. Vương Y Bối cảm thấy lần này sinh bệnh cũng coi như là may mắn đi, có thể lợi dụng cơ

hả? Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng có mà dễ dàng tin lời con trai, nếu

vạt, đi được mấy bước, hai tay đang tháo chiếc cà vạt được một nửa chợt

©STENT: http://luv-ebook.com/forums/index.php

mấy chuyện vặt vãnh mà cãi nhau, nhất định phải bắt anh biết rõ nên đặt

dậy sớm làm bữa sáng rồi gọi anh dậy ăn. Nếu tâm trạng tốt, anh sẽ đưa

cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Đường Yến nhìn mình, cô ngượng ngùng cười, cúi xuống uống trà sữa. Lạnh, nhưng cô cảm thấy rất sảng khoái.

Vương Y Bối trong lòng thầm muốn Trần Tử Hàn phải chờ một chút, muốn anh hiểu rõ cô cũng biết tức giận.

Hàn không cho phép mình thất bại. Gần đây anh đã nghĩ ra được một phương án khả thi, đang tiến hành thảo luận.

Vương Y Bối

“Thi

thi. Cô gọi điện cho Trần Tử Hàn, ngỏ ý muốn anh cuối tuần này tới, hai

Nói xong, Vương Y Bối xoay người đi về ký túc, Trần Tử Hàn vội vàng chạy tới kéo lấy tay cô, nhưng cô vẫn không chịu quay lại.

nước, nhét một chai vào tay Trần Tử Hàn đang ngồi đọc báo Tài chính Kinh tế: “Rốt cuộc là ông dự định thế nào rồi? Ngành của chúng ta hot như

Trần Tử Hàn đưa bạn đi xem phòng xong cũng có một suy nghĩ. Không phải về

khác. Trường cô tổ chức tiệc đêm Giáng Sinh, cô và Uông Thiển Ngữ định

đâu, tiền lương của anh đặt ở đó, toàn bộ máu trong người anh cũng vì ý

còn dành toàn bộ thời gian rảnh cho cô, làm việc gì cũng không lấy cô

“Anh là bạn trai của em, em muốn biết thì có gì sai?”

Cô gái kia còn muốn nói nữa nhưng thấy Trần Tử Hàn như vậy cũng chỉ biết

Ý tứ trong lời nói của Thân Thiệu An thế nào, Trần Tử Hàn hoàn toàn hiểu rõ. Anh phải đạt

Thấy sắc mặt cô không tốt, Trần Tử Hàn thở dài: “Vẫn bận, bận tới đây gặp bạn gái!”.

cô ở vị trí đầu tiên mới được. Cô làm mặt lạnh nói: “Thế có phải em nên

minh hơn một vài người nhưng anh cũng phải nỗ lực rất nhiều mới được như vậy. Nếu anh không làm nên công trạng gì, chẳng những khiến bố mẹ mất

không thấy sạc pin đâu, trong lòng lại nghĩ chắc chẳng có ai gọi điện

không thấy họ kêu bận?”.

kia anh giữ lại cho cậu. Nhưng cậu cũng phải đảm bảo với anh, sẽ làm cho những kẻ ghen tỵ ngoài kia phải ngậm miệng!”.

khẩu nữa, mà là chuyện ai người ấy nói, đối phương nói gì cũng không để

Vương Y Bối cố

Năm cũ của Vương Y Bối không lấy gì làm vui vẻ, Tết đến, cô liền cùng với

khỏi hẳn. Lần này nguyên nhân rất kỳ lạ, sau khi chạy tám trăm mét, vừa

càng phớt lờ anh thì anh sẽ càng quan tâm tới mình, không ngờ anh chỉ

Lúc quay về, Uông Thiển Ngữ ngầm ra hiệu cho Vương Y Bối. Cô liếc mắt nhìn

hết”.

quả bom hẹn giờ, sớm muộn gì cũng sẽ phát nổ khiến hai người khắc khẩu.

người giúp việc không công như vậy chứ. Xưa nay chưa bao giờ cô nghĩ tới việc sẽ giặt đồ cho người khác, ngay cả giặt đồ của mình còn lười nhưng lại sẵn sàng giặt cho anh, vậy mà anh lại đối xử với cô như vậy. Cô

biết chăm chú lắng nghe. Cuối cùng, bao nhiêu thứ còn lấn cấn trong lòng anh tiêu tán, anh đưa ra quyết định dứt khoát cho tương lai của mình:

Anh khẽ nhíu mày, cầm ly rượu trước mặt 1ên uống cạn môi hơi, trong ngực chợt buồn phiền.

người sẽ cùng nhau đi leo núi, địa điểm cô cũng đã chọn ổn thỏa rồi.

Vương Y Bối nghe anh nói vậy, không khỏi hét lên một tiếng sung sướng.

thân cũng có phần ích kỷ. Một vài đàn anh khóa trên sau khi tốt nghiệp (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương Văn Đào là một trong hai người học tiếp. Người còn lại đã tìm được công việc ở quê, hiện giờ chỉ ru rú trong phòng chơi game online, thỉnh

tới sự bất biến đều được định sẵn sẽ thất bại, kể ca chuyện tình cảm.

người xuýt xoa ngưỡng mộ, họ đều cho rằng được vào làm việc ở Quảng Vũ

[2] Tài giỏi, xuất chúng.

Cô mới chỉ gọi điện về nhà thông báo với bố mẹ một câu mà bố đã ra bến xe

viền mắt. Cô mím môi, không kìm được chửi thầm trong bụng: Bạn trai là

đầu. Điểm anh ta thích nhất ở Trần Tử Hàn chính là không bao giờ tìm lý

nhiều nhất hiện nay chính là làm sao để đứng vững ở thành phố này, làm

Cứ cãi vã như thế, ai cũng tự cho mình là đúng, chê

vì một người con trai, thật không biết nên hận bản thân bất hiếu hay đau lòng thay cho bố mẹ nữa.

Sau đó, Vương Y Bối nhận

gọi điện nói với cô: “Anh không đến được không?”.

tương lai. Trương Văn Đào nói: “Lúc bé tôi nghĩ sau này lớn lên nhất

lại không nghe máy. Cô tức giận, liên tục gọi. Vương Y Bối gọi rất

Trần Tử Hàn nhíu mày, khẩu khí cũng không còn hòa nhã

nghĩ không có anh, em không tìm được người khác chắc!”.

Hai người xách hành lý đi, nghe tiếng động trong hành lý phát ra, Vương Y

Trần Tử Hàn gật đầu.

người ngồi trong sân trường nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ đã qua.

Chương 7: Mua dây buộc mình

buổi trưa được bạn trai gọi cơm đến cho, buổi tối còn cùng nhau đi dạo.” Chợt nghĩ tới chuyện gì đó, Y Bối mất kiềm chế: “Lần trước lớp anh ta

nhau cũng không còn hào hứng nữa? Cô không biết, hoàn toàn không biết vì sao mọi chuyện lại thành như vậy.

tiếp tục học lên. Nhưng không hiểu vì sao, Trần Tử Hàn lại không thật sự hào hứng với việc này, mặc dù việc thi nghiên cứu sinh đối với anh hoàn toàn không thành vấn đề. Anh muốn sớm ra ngoài xã hội, sớm đối mặt với

Có lần đầu ắt sẽ có lần hai.

vĩnh viễn không thay đổi chính là sự thay đổi. Những người một mực nghĩ

Hàn lần nào cũng chốt lại bằng câu: “Em đừng có vô lý như thế!”.

ngạt mà hủy chuyến đi chơi kia. Nếu đổi lại là anh, kiểu gì anh cũng để

hoàn toàn không biết, đến một ngày nào đó anh thấy mệt, thì tất cả những thứ ấy đều trở thành xiềng xích làm nặng đôi vai anh. Ngây thơ rằng

trong lòng thoáng chốc tiêu tan, Trần Tử Hàn đi vào bếp, thấy mâm cơm


án với đồng nghiệp. Dự án này được giao cho Trần Tử Hàn, nhiều người tỏ

Vương Y Bối lúc rảnh rỗi tìm mấy bộ phim ngồi

thèm bận tâm nhưng hai người họ đã lâu không gặp nhau như vậy sớm muộn

Tết năm nay, hai người không gặp nhau. Cô không đòi hỏi, anh cũng làm như không có chuyện gì.

học đại học. Lúc biết mình đỗ, cô cũng không đến trường xem ngôi trường

những lúc mệt mỏi, anh mong nghe được câu hỏi thăm: “Anh có mệt lắm

Từ lúc đi chơi về, Vương Y Bối hễ nghe thấy

Hai giờ đồng hồ ngồi xe, tâm trạng Vương Y Bối rất tệ. Xe vừa chạy không được bao lâu

nghe, cô lôi Uông Thiển Ngữ đi leo núi cùng mình, mang toàn bộ tiền sinh hoạt đi tiêu.

chỉ có điều hôm nay anh cố ý lôi vấn đề này ra nói. Anh cảm thấy bản

Tới bến xe buýt, Vương Y Bối làm dấu hiệu tạm biệt với Uông Thiển Ngữ rồi

có lý. Nhiều khi chúng ta cứ trách móc người khác thay đổi, nhưng lại

chiếm ưu thế hơn cử nhân rất nhiều, bố mẹ anh anh cũng có chủ ý cho anh

chí hy vọng Vương Y Bối và Trần Tử Hàn chia tay.

Đường Yến tỏ ra thấu hiểu: “Ngày trước tớ cũng nghĩ

phải hoàn toàn là do anh thay đổi, mà chỉ là hoàn cảnh sống thay đổi.

Vương Y Bối mơ màng mở mắt, bám lấy cánh tay anh đứng đậy: “Sao anh về muộn thế?”.

Uông

qua giai đoạn tình yêu học trò nên cô lại dẹp bỏ những suy nghĩ lung

Đột nhiên cô rất muốn khóc. Trước đây mỗi

tình cảm giữa mình và Trần Tử Hàn. Nhưng cuối cùng cô đã lại phí công

Bạn em ngày nào cũng được bạn trai mua đồ ăn sáng đưa đến tận ký túc,

Uông Thiển Ngữ ngồi bệt dưới con đường mòn,

[1] Một số trường đại

uống hết một ly rượu, đột nhiên nhớ tới một câu nói trong bộ phim anh

Cuối tuần,

Uông Thiển Ngữ nhận lấy hộp cơm trong tay Y Bối: “Tớ cầm về phòng trước, cậu qua đấy đi!”.

vậy.

đổi rất nhiều. Hôm qua đi làm về quá mệt, quần áo thay ra anh còn chưa

giờ, không thể không thừa nhận, trong đầu anh cũng có suy nghĩ như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tiểu Bối, em có nghĩ tới chuyện sẽ chuyển tới một thành phố khác không?”

Vương Y Bối làm cơm nước xong xuôi, yên vị trên sofa xem ti vi. Những lúc chờ đợi buồn chán, cô thích nhất là ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón áp út

như đây là chuyện tớ phải làm không bằng. Quần áo thay ra, dù có rảnh

ba. Vương Y Bối nghe mà không ngừng rơi lệ. Có vẻ như cô đã nôn hết mọi

sao có thể dựa vào đôi tay mình mà mua được nhà. Lần trước đưa người bạn học cũ đi xem nhà, anh bạn kia vừa xem vừa than thở giá đất ngày càng

đợi từ sớm, đợi mấy chuyến về rồi mới thấy cô nhưng bố không hề trách

nghe thấy Y Bối nói vậy cũng chẳng đi nữa. Hai bên đường là rừng trúc

lại mất dăm bữa nửa tháng mới khỏi.

lùng nói: “Anh ấy rõ ràng là không muốn gặp tớ, vừa nhìn đã không nói

Vương Y Bối cảm thấy lời Uông Thiển Ngữ

đi học lại, dường như lỗ hổng tình cảm trong quãng thời gian ấy không

muốn nghe anh viện cớ, cô cảm thấy những lời bạn bè nói rất đúng, những

mong đợi buổi dạ hội này, một phần là vì cô muốn nhân dịp này gia tăng

Vương Y Bối thầm nghĩ, nếu cứ giảng hòa dễ dàng như vậy, sau này sẽ lại vì

kém lắm, trước giờ chưa từng có ý nghĩ một ngày nào đó rời khỏi Yên

Vương Y Bối càng đi càng mệt, thấy Uông Thiển Ngữ không lê nổi chân nữa, cô lộ vẻ mặt cau có:

Nhìn cuộc gọi kết thúc, nước mắt Vương Y Bối trào ra. Hai câu nói bực tức

Suy nghĩ của anh rất đơn

quẳng điện thoại đi.

trọ của anh.

Thân Thiệu An thở dài, không tiếp tục làm khó anh nữa: “Năng lực của cậu

hội rồi. Ông biết rõ tình ý của Liên Chân Chân, sao lại nhẫn tâm với cô

trên xin nghỉ sớm. Bình thường biểu hiện của anh trong công việc rất tốt nên sếp cũng không do dự mà đồng ý.

nong. Đương nhiên, hiện tại anh chưa làm được điều đó, giá nhà nằm ở

Quá trình người ta nghĩ thông suốt một vấn đề nào đấy có khi không cân đo bằng thời gian, mà chỉ dùng một

thật lòng, Trần Tử Hàn không phải một người đàn ông lãng mạn, rất hiếm

“Bớt ba hoa đi cho tớ nhờ!” Uông Thiển Ngữ lắc đầu: “Cậu cũng đừng nghĩ vẩn vơ nữa!”.

Vương Y Bối bật cười: “Cậu đúng là “tự sướng” không ai bằng!”.

gọi vài cuộc điện thoại, mỗi lần cũng chỉ nói được dăm ba câu rồi thôi.

quá khứ anh tốt với mình ra sao, hiện tại thờ ơ thế nào. Cô cứ ngỡ mình

Hai tháng sau, Vương Y Bối tâm tình phiền muộn tích tụ, không chịu được mà phát hỏa với Uông Thiển Ngữ: “Tớ thấy tớ chẳng

“Vô lý? Em vô lý chỗ nào?” Cô lạnh lùng: “Anh bận, cả ngày bận, tới cái

thoại: “Không tới được thì thôi, làm như em cầu xin anh không bằng. Anh

thế, tìm một công việc tốt là chuyện dễ như trở bàn tay. Huống chi với

trọng này, mọi người chỉ a dua tổ chức lễ nọ lễ kia, ý nghĩa thực sự thì chẳng mấy ai hiểu.

Trần Tử

Thi cuối kỳ xong, Vương Y Bối thu dọn đồ đạc về nhà. Uông Thiển Ngữ vội hỏi: “Cậu nói với Trần Tử Hàn chưa?”.

được mất thăng bằng. Cũng có đôi khi Vương Y Bối nghe lời Uông Thiển

giờ tôi thấy nếu tôi mà làm quan thì kiểu gì cũng là tham quan, thế nên

Vương Y Bối về

động hơn, trong chuyện tình cảm, không nên suy nghĩ chuyện được mất,

quan tâm.

Đường Yến gật đầu: “Thế bạn cậu có hỏi người yêu vì sao lại trở thành như vậy không?”.

không ở lại thành phố A để học tiếp mà quay về Yên Xuyên lập nghiệp. Anh là một người không dễ dàng đưa ra quyết định nhưng một khi đã quyết

Cãi nhau với Trần Tử Hàn xong, Vương Y Bối quay sang phàn nàn với Uông

đi học.

vài chuyện thực tế để nghĩ cũng có thể nghĩ ra.

tốt nhất không đi gây họa nữa!”.

Vương Y Bối và Đường Yến tìm

“À, anh ta bảo anh ta rất bận.”

Đường Yến bật cười, nói với vẻ bất mãn: “Nói cho cậu biết, đàn ông nói mấy

gần thì trùm chăn kín mít, đợi đến khi anh kéo ra: “Dậy đi!”.

sự, những chuyện thú vị trên lớp học. Ai cũng ôm tâm trạng não nề, lời

Một

nhà mình thích. Anh thật sự muốn mình có khả năng ấy, để có thể đứng ở

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Mua dây buộc mình