Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: CH3COOH

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: CH3COOH


Vài giây sau mới lục tục có người hồi phục.

Nhưng lúc này chỉ là "người máy", này đó anh đều làm không được. Cho nên tay Lạc Trạm đã sắp sờ đến đỉnh đầu cô chỉ có thể dừng lại, đốt ngón tay thon dài khắc chế mà chậm rãi nắm chặt, thu hồi lại.

Lại ba bốn giây sau, mấy người không hẹn mà cùng hai mặt nhìn nhau, đem thanh âm áp đến thấp nhất: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đường Nhiễm theo bản năng muốn gật đầu, chỉ là sau khi tự hỏi lại dừng lại.

Suy xét vài giây, Đàm Vân Sưởng vẫn là quyết định thay tổ tông tranh thủ một chút: "Đường muội muội, anh quen hành trình của Lạc Trạm. Ngày mai nó không có việc gì, nếu không em đi vùng ngoại ô dứt khoát gọi nó đi cùng?"

Mặt cô hơi hơi hồng, nhưng vẫn là thẳng thắn thành khẩn gật gật đầu.

Lạc Trạm nhăn mi lại.

"Vừa nãy ở bên ngoài nghe thấy trong phòng an tĩnh như vậy, tôi còn tưởng rằng không ai ở, kết quả không phải mọi người đều ở đây sao?"

"Có."

"......"

Đàm Vân Sưởng chấn trụ, vài giây sau mới gian nan tìm về giọng nói: "Nó, nói chính mình sửa chữa xong rồi?"

Là cô có nguyện vọng, anh sẽ tự mình vì cô thực hiện.

"......" Cô nhấp nhấp miệng, nhịn xuống bất mãn, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta còn có hai năm nữa sẽ thành niên, mới không phải thiếu nhi."

Sau đó liền thấy một cái chân dung màu đen phi thường xa lạ, dường như chưa xuất hiện qua, chỉ sau câu của Đàm Vân Sưởng "Các cậu hỏi nó xem có chuyện như vậy hay không", đã có một chữ:

"Nếu mới học cả buổi tối, vậy nó...... người máy dạy em cái gì?"

K đại, phòng thí nghiệm INT.

"......?"

Đàm Vân Sưởng: "Chậc chậc, thật tao."

"Bởi vì ba người cùng nhau đi ra ngoài, nhất định có một người sẽ cảm thấy thực cô đơn."

"Còn có thể là vì cái gì," Đàm Vân Sưởng dựa vào ghế, thoải mái dễ chịu lại đắc ý mà hướng trên màn hình gõ chữ, "Cô bé của Trạm ca hôm nay chạy theo người khác, nó đang ghen chứ sao."

"Vậy nó nói như thế nào?"

.

Hắn vươn tay, muốn sờ sờ đầu cô bé đã từng chịu rất nhiều ác ý cùng thương tổn lại vẫn như cũ có thể bảo trì đồng cảm cùng thiện lương. Nhưng suy xét đến phía sau cách đó không xa trong rương máy móc đang tồn tại một dấm vương, Đàm Vân Sưởng vẫn là từ bỏ.

Đường Nhiễm không trầm mặc lâu, thực mau liền một lần nữa đề cao ngữ điệu, khóe mắt nhẹ cong xuống: "Nhưng nếu về sau đôi mắt có thể chữa khỏi, ta muốn đi Na Uy xem cực quang."

Phòng thí nghiệm tĩnh mịch vài giây.

Đàm Vân Sưởng làm bộ làm tịch mà làm dáng: "Cái tổ thảo luận này không phải thành viên khởi xướng đoàn đội INT tạo ra sao? Lạc Trạm ít nhất là quản lý viên đi, nhỡ nó nghe thấy đá tôi ra thì làm sao?"

Đàm Vân Sưởng gửi lên đoạn này, trong nhóm tức khắc tĩnh mịch.

"Nói sáng nay mặt trời mọc phía tây tôi còn có thể đi nhìn, nhưng Trạm ca ghen? Loại sự tình này đâu có thể phát sinh."

Cửa mở.

Vừa thấy rõ ràng là biết nội tình, tổ thảo luận tên là 【 Nhóm giao lưu của đoàn đội kỹ thuật INT】 lập tức nóng lên.

Đàm Vân Sưởng tới Thiên trạch Đường gia đón "người máy", sau khi vào cửa lại phát hiện, cô bé giờ này thường là đã về phòng nghỉ ngơi lúc này lại ghé vào bàn vuông phòng khách, giống như đang phiền não cái gì.

Hắn quay đầu lại: "Hử? Hơn nữa cái gì a Đường muội muội?"

Trầm mặc, Lạc Trạm cầm lòng không đậu mà nâng tay lên.

Đường Nhiễm nói xong, chậm rãi lấy lại tinh thần, cong cong khóe mắt,cười rộ lên: "Cho nên nếu có cơ hội, về sau ta muốn tới nơi đó xem cực quang, nhất định rất đẹp."

"A? Trạm ca hôm nay tới sớm như vậy a?"

Đại khái là lương tâm thức tỉnh, lời này của Đường Nhiễm làm Lạc Trạm khó được chột dạ, ánh mắt anh rơi xuống chỗ khác, buồn hai giây mới lên tiếng:

"Em nói đúng." Hắn chỉ tán đồng mà nói, "Anh đây giúp em chủ nhật hẹn Lạc Trạm đi."

Đường Nhiễm buồn rầu mà nhíu mi: "Lạc Lạc nói, em hẳn là chủ động mời đối phương ra. Hơn nữa tốt nhất nên chọn lúc hai bên đều có thời gian, tỷ như cuối tuần."

Nghe xong đáp án, Đường Nhiễm mờ mịt mà ngừng trong chốc lát, cô ngẩng mặt: "Nhất định phải chờ đến thành niên mới có thể mở ra sao?"

"Sáng nay Lưu sư huynh hơn 4 giờ tới, phát hiện Trạm ca ở đây."

Cô bỏ qua người máy vừa lặp lại khác thường, cô đắm chìm trong tưởng tượng của mình, khóe miệng không tự giác mà nhếch lên.

Chỉ là mới vừa bước vào phòng thí nghiệm vài bước, thanh âm bọn họ bất giác nhỏ xuống.

"Sau đó nó liền...... thật sự dạy em theo đuổi Lạc Trạm??"

Đàm Vân Sưởng gõ bàn phím: "Ai da các cậu mấy người này, là các cậu muốn tôi nói, tôi nói mấy người lại không tin? Không tin mấy người tự mình đi hỏi Lạc Trạm ―― ngày hôm qua cậu ta có phải ám chỉ với cô bé hẹn hò không thành, bị vứt bỏ, các cậu hỏi nó xem có chuyện như vậy hay không!"

"Cho nên a."

Lạc Trạm trầm mặc.

"Ừm."

"Muốn tạ liền tạ cái người máy nghiêm túc phụ trách, tự mình dạy cách yêu đương cho em là được rồi."

Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, nói: "Vừa mới bắt đầu Lạc Lạc có làm một bảng thí nghiệm bằng giọng nói."

"Ừ!"

Nam sinh trước bàn máy tính đứng dậy, quay qua dùng tay ra hiệu: "Hôm nay Trạm ca áp suất thấp đến kh*ng b*, phỏng chừng lại là lão gia tử nhà hắn nháo đến? Dù sao các cậu hôm nay cẩn thận, đừng trêu chọc đến hắn."

"......"

Đàm Vân Sưởng lập tức sửa miệng: "Khụ, không có gì, anh nói thật, thật tốt, quả nhiên là người máy phụ trách việc nhà nghiêm túc có trách nhiệm."

"A? Vì sao không tốt?"

Anh lập tức đi đến máy tính của mình trước bàn, kéo ghế xoay ngồi xuống, ngả người vào ghế.

"Bởi vì," Lạc Trạm không tiếng động bật cười, "Thiếu nhi không nên."

"Không phải tới sớm," Nam sinh bị khoác vai hạ giọng, "Tối hôm qua sau khi trở về căn bản không đi, ở phòng thí nghiệm suốt cả đêm không ngủ ―― sáng nay 6 giờ mới vào sô pha buồng trong nằm xuống."

"Sẽ." Đàm Vân Sưởng vui đùa, "Chỉ cần em hẹn nó, cho dù là ở ngày tháng năm nào, nó cũng đều có thể dành thời gian tới tìm em."

"Chính là, ai ―― Cao sư huynh." Một người đi tuốt đàng trước một phen khoác lấy vai nam sinh bên cạnh đang chui đầu vào máy tính trước bàn chạy phép tính, áp xuống tươi cười đi hỏi: "Hôm nay đây là tình huống gì a? Sao phòng thí nghiệm an tĩnh như vậy?"

"Cảm tạ anh làm cái gì......"

Phòng thí nghiệm, mọi người sôi nổi nghi hoặc mà giao lưu ánh mắt ―― không biết là thành viên nào "dũng mãnh không sợ c·h·ế·t" như vậy, Lạc Trạm cũng đã từ phòng trong đi ra, thế nhưng vẫn còn dám ở trong nhóm bát quái. Nghi hoặc thì nghi hoặc, bọn họ vẫn tò mò mở ra.

"Ặc." Người này kinh ngạc mà dứng dậy, thanh âm áp đến thấp nhất, "Đây là ai chọc hắn? Tôi nhớ rõ Trạm ca chỉ có lúc tâm tình không tốt mới có thể lăn lộn như vậy...... Hơn nữa trong ấn tượng hắn dù khó chịu, cũng chưa từng ở qua đêm a."

"Biết rồi biết rồi."

Hơn phân nửa buổi sáng, phòng thí nghiệm an tĩnh không tiếng động.

"Không, không sao." Đàm Vân Sưởng từ chỗ rương máy móc cách đó không xa chậm rãi thu hồi ánh mắt, "Chỉ là từ hôm nay trở đi, anh đối với giới hạn của người nào đó lại có nhận thức mới."

Chương 71: CH3COOH

Đường Nhiễm cười: "Cảm ơn Lạc Lạc chúc phúc." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đứng ở tại chỗ suy nghĩ vài giây, cô lắc lắc đầu, nghiêm túc mà nói: "Như vậy không tốt."

Có người lập tức trả lời: "Trạm ca là nhóm trưởng, bất quá không có việc gì, hắn trước nay lười dùng loại ứng dụng mạng xã hội này, khẳng định không nhìn thấy."

Đàm Vân Sưởng quay đầu lại, nhìn rương máy móc, hắn bỡn cợt mà đề cao thanh lượng.

Trong nhóm chat INT thật ra tin tức không ngừng, mọi người sôi nổi đoán, rốt cuộc là thần tiên nào dám tàn nhẫn như vậy mà đắc tội Lạc Trạm, cũng không biết đầu sỏ gây tội có còn khoẻ mạnh hay không.

Đàm Vân Sưởng tò mò mà gõ gõ cánh cửa: "Đường muội muội?"

"Ừm," Đường Nhiễm gật đầu, "Ngày mai em cùng chú tài xế trong nhà mới tới, muốn cùng đi vùng ngoại ô."

"Ừm."

"Trừ bỏ mấy câu hỏi," Đàm Vân Sưởng không nhịn được tò mò, lại hạ giọng hỏi, "Nó dạy em theo đuổi...... Lạc Trạm như thế nào?"

"Vậy ngươi tiếp tục hỏi đi."

"???"

"......"

Nam sinh kia quay đầu lại, bất đắc dĩ mà nói: "Mấy người hôm nay nghỉ chút đi." "Làm sao vậy?"

Đàm Vân Sưởng lại ngẩn ra một lát mới lấy lại tinh thần, ánh mắt có điểm bị xúc động.

Cô dừng lại, hơi nhăn mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cái bảng kia đặc biệt dài, vấn đề cũng rất nhiều."

Đàm Vân Sưởng tâm tình phức tạp mà lau mặt.

Trong không khí, thanh âm máy móc từ tính khẽ đáp: "Chủ nhân có nguyện vọng, đều sẽ thực hiện."

"Không biết a......"

Đàm Vân Sưởng bên này mới vừa gửi xong, khoá cửa phòng trong "cành cạch" một tiếng.

Đường Nhiễm do dự mà nói: "Lạc Trạm hẳn là rất bận đi?"

Đường Nhiễm rối rắm trong chốc lát, cuối cùng cũng không có biện pháp, chỉ đành gật gật đầu: "Được rồi. Chờ đến lúc đó, Lạc Lạc phải nhớ đến nói cho ta."

Nhắc tới cái này, chóp mũi cô đều nhăn lại: "Người máy Lạc Lạc nói, để tăng cảm tình cần phải hẹn hò. Cho nên nếu em muốn theo đuổi Lạc Trạm, vậy cần phải tạo cơ hội ở bên nhau."

"Trạm ca nếu là ngày nào đó thực sự có bạn gái, cô ấy còn có thể bỏ được mà chạy theo người khác? Đàm học trưởng anh nói dối cũng quá không logic."

"...... Vâng."

Người trẻ tuổi chưa tỉnh ngủ xoa xoa cái gáy cứng ngắc, cụp mắt đi ra, khuôn mặt tuấn mỹ lười nhác, lãnh đạm đến không thấy cảm xúc.

Thẳng đến khi Đàm Vân Sưởng ở trong nhóm ngoi đầu lên: "Hắc hắc, các cậu cũng đừng đoán ―― không có đầu sỏ gây tội. Cho dù có, Trạm ca của các cậu cũng luyến tiếc làm gì người ta."

"...... A?" Đường Nhiễm mờ mịt ngẩng đầu.

"Na Uy?"

Đường Nhiễm phi thường tán đồng mà banh khuôn mặt nhỏ quay sang: "Em cũng hỏi như vậy."

Là có việc gấp, vội vàng tới làm kiêm chức "Người máy", kia có thể không vội sao.

"Đúng vậy Đàm học trưởng, anh cũng đừng úp úp mở mở, nhanh nhanh nói một chút đi ―― Trạm ca hôm nay rốt cuộc là vì cái gì a?"

"Đúng vậy, anh vừa đến," Đàm Vân Sưởng vừa nói vừa tiến vào, "Đã 10 giờ, sao em còn chưa về phòng nghỉ ngơi?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

10 giờ tối.

Lạc Trạm rũ mắt, ngăn chặn ý cười đáy mắt: "Vậy cũng phải chờ hai năm sau, chủ nhân."

Đàm Vân Sưởng: "Gần đây còn tốt, không có đầu đề hay là luận văn thí nghiệm deadline thúc giục, phòng thí nghiệm cũng coi như nhẹ nhàng a."

Mọi người bắt đầu trao đổi ánh mắt, đột nhiên nghe thấy di động không hẹn mà cùng "đinh đong" một tiếng.

"Muốn đi nơi nào a......" Đường Nhiễm nhẹ giọng lặp lại, "Với ta mà nói, đi nơi nào cũng đều giống nhau."

Đàm Vân Sưởng trầm mặc làm Đường Nhiễm có điểm bất an, cô nhẹ giọng hỏi: "Cửa hàng trưởng, làm sao vậy?"

Cửa đẩy ra, mấy nam sinh mới vừa ở nhà ăn xong bữa sáng không biết đang tán gẫu vấn đề gì, la lên hét xuống mà đi vào.

―― hiển nhiên là tin nhắn nhóm.

Đường Nhiễm ngượng ngùng mà hạ giọng: "Lạc Lạc nói mô-đun dạy cách yêu đương đã sửa chữa, em tối nay nghe nó đi học, vừa mới kết thúc."

Đàm Vân Sưởng: "Em đây là nghĩ chuyện gì mà mê mẩn như vậy, ngay cả thời gian cũng quên?"

Đường Nhiễm chậm rãi gật đầu: "Ồ."

Cô bé sau bàn hậu tri hậu giác mà lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người: "Là cửa hàng trưởng tới sao?"

Đàm Vân Sưởng đã hiểu, quyết định giúp tổ tông nhà mình một chút: "Ngày mai hình như chính là thứ bảy?"

"Trong quận Nordland ở Na Uy có một thôn trang nhỏ gọi là Hamano, trước kia ta ở cô nhi viện đã từng xem qua ảnh chụp ở đó. Nhà của bọn họ được xây bên bờ biển trên một bãi đá ngầm, rất cao, đối diện có núi đá lởm chởm trập trùng. Tới buổi tối, cực quang sẽ phủ kín không trung, trên bầu trời đêm ẩn hiện bóng dáng của những ngọn núi đó, thật giống như quê hương của rồng cùng công chúa trong truyện cổ tích phương Tây vậy......"

Luận mô-đun dạy cách yêu đương vì sao đột nhiên chữa xong, giới hạn dưới của người nào đó vì sao đột nhiên giảm xuống, hiện tại rốt cuộc phá án.

Đường Nhiễm biểu tình sáng lên, muốn gật đầu đáp ứng, nhưng lại do dự: "Lạc Trạm chủ nhật sẽ có thời gian sao?"

"Vì sao?"

Đàm Vân Sưởng sửng sốt.

"Hơn nữa......" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Trạm ca khi nào có bạn gái? Không có khả năng không có khả năng, chúng ta còn chưa gặp qua."

Cô đột nhiên trầm mặc, làm Đàm Vân Sưởng cảm thấy sự tình cũng không đơn giản: "Đường muội muội em ngày mai, có chuyện khác?"

Đàm Vân Sưởng đang "đau lòng" mà nhìn phía rương máy móc, liền nghe thấy thanh âm cô lại lần nữa vang lên.

"......"

Đường Nhiễm nhẹ giọng nói: "So với cùng những người khác ở bên nhau lại bị những người khác cùng nhau cô lập, ở một mình vẫn là tốt hơn. Em biết cái cảm giác này một chút cũng không tốt, cho nên không hy vọng chú tài xế hay là Lạc Trạm có một người sẽ cảm giác được."

"Tình huống như thế nào, phòng thí nghiệm sao an tĩnh như vậy?"

Tâm tư cô xoay chuyển, thực mau liền cũng không giải thích nghi hoặc rối rắm mà bỏ qua. Cô ngẩng mặt hướng tới người máy: "Lạc Lạc, thí nghiệm còn có vấn đề khác không?"

"A, 10 giờ sao?"

Đàm Vân Sưởng: "......"

Sáng sớm thứ bảy.

Đàm Vân Sưởng khóe miệng trừu trừu: "Như thế nào tạo?"

Đường Nhiễm không nghe rõ Đàm Vân Sưởng nói thầm, mờ mịt mà muốn truy hỏi, lại bị Đàm Vân Sưởng chặn đứng câu chuyện.

"......"

Đàm Vân Sưởng: "......"

"......"

Nhìn cô bé trước mặt, ánh mắt Lạc Trạm hòa hoãn xuống: "Vấn đề thứ ba là, cô muốn cùng người mình thích đi chỗ nào?"

"......"

Anh rất muốn ôm cô vào trong lòng ngực, dù chỉ là xoa xoa đỉnh đầu cô, nói cho cô rằng "Không bao lâu em sẽ nhìn được".

Đàm Vân Sưởng: "Thật sự?"

Không phải chúc phúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô mặt đỏ hồng, dùng sức gật đầu: "Cảm ơn cửa hàng trưởng."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: CH3COOH