Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Hồng Thứ Bắc
Hồng Thứ Bắc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42
Hoàng Thu Thu mở to hai mắt, mím môi không dám cúi đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ muốn chống đỡ đến trạm tiếp theo là tốt rồi.
Cô dựa vào người nhạc trưởng Tạ cả đêm mà không bị đẩy ra. Hiện tại bỗng nhiên nhạc trưởng Tạ dựa vào, cô cũng không tiện đẩy anh ra.
Sau đó Giang Nhã Lộ cẩn thận ngẫm lại, Thu Thu mới luyện chưa đến một năm đã có thể giành được hạng ba, nói ra lời này cũng không thành vấn đề, liền đem lời nói trong miệng nuốt xuống.
"Xóa bỏ một người trong đoàn chúng tôi, đổi thành Tôn Khang Nhi độc tấu." Tạ Dịch Chi gõ gõ bàn, không chút do dự nói.
Chỉ là rõ ràng hiện giờ quan hệ giữa hai người đã bị anh vượt qua.
Chương 42
"Ừm, chị và em có một tiết mục biểu diễn violin riêng biệt, nhạc trưởng bảo chúng ta qua bàn bạc." Giang Nhã Lộ giải thích, "Hai chúng ta phải dành thời gian luyện tập."
Thậm chí sau khi tỉnh lại, cả người còn có chút choáng váng. Anh nhíu mày nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hoàng Thu Thu, một tay nâng nửa khuôn mặt cô hướng về phía mình: "Sao lại nóng như vậy?"
Mà ở phía bên kia, Cốc Thành Kính và Tạ Dịch Chi đang thảo luận chương trình diễn tấu của hai dàn nhạc.
Trong nháy mắt đó Tạ Dịch Chi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vốn dĩ anh chỉ muốn trêu chọc Hoàng Thu Thu mà thôi, lại không nghĩ tới mình thật sự ngủ thiếp đi.
"Em tùy tiện như vậy." Vốn dĩ Giang Nhã Lộ định khuyên bảo. Mỗi nghệ sĩ violin đều có phong cách giai điệu mà mình sở trường hay không giỏi, nếu cô ấy chọn, chưa chắc đã hợp với Hoàng Thu Thu.
Vóc người của Tạ Dịch Chi cao, muốn dựa vào bả vai Hoàng Thu Thu sẽ có chút miễn cưỡng, cũng sẽ không quá thoải mái. Sau khi Hoàng Thu Thu mơ hồ buồn ngủ, cả người không còn cứng ngắc nữa, đầu dần dần dưa vào Tạ Dịch Chi.
Hai người đều dựa vào nhau, gần như tái hiện lại cảnh tượng tối hôm Tất Chu và Trình Huy Khuê đầu dựa đầu. Nhưng rất nhanh Tạ Dịch Chi đã khó chịu nhíu nhíu mày, đưa tay ôm người vào trong ngực mình.
Áp lực không tiếng động đột nhiên tăng lên ở hàng cuối cùng của xe buýt, Hoàng Thu Thu kinh ngạc nhìn Tạ Dịch Chi đang đứng lên, rất nhanh cô đã đi tới lối đi, cùng nhau xuống xe với Tất Chu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
......
Không biết đồ ngốc đang suy nghĩ cái gì, Tạ Dịch Chi hơi nhíu mày, lập tức hiểu được Hoàng Thu Thu hiểu lầm lời anh nói.
Nói xong liền đứng lên bảo Hoàng Thu Thu đi ra ngoài.
"Làm sao vậy?" Trình Huy Khuê thấy Tất Chu quay đầu lại còn chưa nói được một câu đã quay về, không khỏi hỏi, thuận thế muốn nhìn về phía sau.
Đến trạm dừng chân tiếp theo, đã là buổi chiều.
Giang Nhã Lộ không hổ là học sinh Cốc Thành Kính dẫn ra, gần như lập tức hiểu được, lôi kéo Hoàng Thu Thu hỏi sở thích của cô.
"Nhạc trưởng, tôi nghe nói chúng ta phải ở chỗ này dạo một vòng mới trở về Định Thành." Môi Hoàng Hi Nguyệt có chút tái nhợt, "Trước khi rời đi tôi có thể về nhà xem một chút không? Tôi hơi lo lắng cho ba mẹ, họ ở Ly Thị, rất gần An Thành."
Cô chậm rãi quay đầu, ánh mắt chạm vào khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của người đàn ông.
Hoàng Hi Nguyệt trù tính lâu như vậy, sao có thể bởi vì chút thần thái này mà lui bước, hơn nữa hôm nay cô ta đến đây còn có lý do chính đáng.
Thời điểm đến nơi đã là sáng sớm, người phụ trách tiếp đãi sắp xếp cho mọi người rửa mặt, nghỉ ngơi hồi phục, mãi đến năm giờ chiều mới tập hợp.
Nói là luyện tập, kỳ thật căn bản không có thời gian tập luyện nhiều, hai ngày sau bọn họ đã phải chính thức bắt đầu biểu diễn, thời gian nghỉ ngơi hồi phục bị ép chặt đến cực hạn, phải tận khả năng phối hợp diễn tập.
Cũng may Giang Nhã Lộ kiên nhẫn, một lần nữa hỏi lại.
Không hiểu sao Hoàng Thu Thu lại có chút khó chịu, thất thần nhìn xuống mặt đất.
......
Trận động đất lần này ở An Thành, bởi vì là ban ngày, mọi người đều có ý thức, thương vong không lớn, chỉ là thiệt hại nghiêm trọng về tài sản. Mặc dù cấp độ động đất không thấp, nhưng những thành phố xung quanh chỉ cảm giác chấn động mà thôi. Ngay cả tin tức cũng từng đưa tin Ly Thị bình yên không có chuyện gì.
Bởi vì nằm gần khu vực thảm họa nên không có nhiều phòng ở. Vài người cùng ở chung một phòng, Hoàng Thu Thu ở cùng đám người Giang Nhã Lộ.
Do đặc thù của dàn nhạc, màn diễn tấu chung của dàn nhạc sẽ bắt đầu trước, sau đó là màn song tấu và độc tấu của violin.
Hoàng Thu Thu bị lòng bàn tay hơi lạnh k.ích thích, thiếu chút nữa đã trực tiếp đứng lên từ chỗ ngồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng Thu Thu còn đang thất thần với thái độ đột nhiên thay đổi của Tạ Dịch Chi, trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Cốc Thành Kính vừa đồng ý, Giang Nhã Lộ dẫn Hoàng Thu Thu đi vào.
Nhưng mà cho dù ánh mắt của cô có mở to hơn nữa, theo tốc độ dần dần tăng nhanh, xe buýt hơi lắc lư, cô cũng không chịu nổi, từng đợt buồn ngủ đánh úp lại. Mí mắt trên dưới như nặng ngàn cân, cuối cùng vẫn không ngăn cản được cơn buồn ngủ, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
"..." Động tác rõ ràng như vậy, Tạ Dịch Chi nhìn không ra thì chính là người mù.
Tất Chu lập tức ngăn cản Trình Huy Khuê, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn, mọi người đều ngủ thiếp đi rồi, chúng ta đừng ầm ĩ bọn họ."
"Thu..." Tất Chu vừa quay đầu lại liền thấy cả người Tạ Dịch Chi đều tựa vào trên người Hoàng Thu Thu, mà dường như Thu Thu cũng đã ngủ thiếp đi, anh ta lập tức im lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quãng đường hai ngày ba đêm, phần lớn thời gian mọi người đều ngủ thiếp đi.
"Thiếu một tiết mục độc tấu violin." Cốc Thành Kính cầm bút chỉ vào danh sách tiết mục trên giấy, "Địa điểm không đủ lớn, không đổi lại được, cần giảm bớt tiết mục của dàn nhạc, đổi thành độc tấu."
Bàn làm việc chiếm hơn một nửa lều trại, chỗ ngồi có vẻ chật chội. Tạ Dịch Chi gần như là cọ vào vai Hoàng Thu Thu đi qua, anh vẫn không đặt ánh mắt dư thừa lên người cô, đi thẳng ra ngoài.
Hoàng Thu Thu đi theo phía sau tiến vào, vừa ngẩng đầu đã đụng phải đôi mắt thâm sâu của Tạ Dịch Chi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Dịch Chi không thể nhìn nổi việc Hoàng Thu Thu có thiên phú nhưng lại lãng phí, hơn nữa sau khi tiếp xúc, cảm thấy cô không làm cho người ta chán ghét.
Cũng may mọi người trên xe đều đã ngủ, ngã trái ngã phải, bằng không chỉ với tư thế lúc này của hai người, chắc chắn sẽ khiến cho cả đường Hoa Hằng nổ tung.
"Nhạc trưởng, chúng tôi tới rồi." Giang Nhã Lộ chào hỏi Cốc Thành Kính trước tiên, sau đó gật đầu chào hỏi Tạ Dịch Chi, "Nhạc trưởng Tạ."
Giang Nhã Lộ không chỉ là nhạc công trưởng nhóm violin, mà còn là người đứng đầu trong việc xử lý các công việc vặt của dàn nhạc. Hoàng Thu Thu cho rằng cô ấy cần mình giúp đỡ cái gì.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thu Thu còn dịch sang bên cửa sổ, cách xa Tạ Dịch Chi một chút.
Thấy tư thế muốn nhào tới của cô ta, Tạ Dịch Chi lui về phía sau một bước: "Không có việc gì thì đi luyện tập, đừng lãng phí thời gian."
"Thu Thu, Nhã Lộ, hai đứa lại đây." Cốc Thành Kính vẫy tay với hai người trong lều trại, "Chuyện hai đứa sẽ song tấu với nhau, đã biết chưa? Trước tiên chọn một bản nhạc hai đứa đều biết, sau đó ta sẽ báo lên."
Bên kia, Tạ Dịch Chi bị Hoàng Hi Nguyệt gọi lại.
Nghĩ đến đây, Tạ Dịch Chi lạnh lùng hơn, trong quãng đường tiếp theo không còn trao đổi quá nhiều với Hoàng Thu Thu.
"..." Trong nháy mắt Tạ Dịch Chi chạm vào người mình, cả người Hoàng Thu Thu đều hiện ra một loại trạng thái sắp xù lông, thân thể cứng ngắc không chịu nổi.
"Đợi lát nữa nhạc trưởng sẽ sắp xếp tiết mục, mọi người mau thu dọn xong." Trước khi đi ra khỏi lều trại, Giang Nhã Lộ dặn dò mấy người bên trong, "Thu Thu, em đi qua đây với chị trước."
Không đợi cô chào hỏi, Tạ Dịch Chi dẫn đầu dời ánh mắt, nói với Cốc Thành Kính: "Cứ quyết định như vậy, không có việc gì thì tôi đi trước."
"Cám ơn nhạc trưởng." Trong nháy mắt đôi mắt to đen lấp lánh của Hoàng Hi Nguyệt rơi xuống một giọt nước mắt, dường như vô cùng kích động, "Cám ơn.
"A, vậy, tôi sẽ cẩn thận để không dựa vào." Hoàng Thu Thu sững sờ ở chỗ ngồi suy nghĩ một chút, cảm thấy Tạ Dịch Chi không giống người nói đùa, hẳn là anh đang biểu đạt sự không thích đối với việc cô dựa vào vai mình.
Thẳng đến khi phía trước ồn ào ầm ĩ xuống xe ăn trưa, ánh mắt tròn xoe của Hoàng Thu Thu khẽ mở ra, rất nhanh đã rời khỏi ngực Tạ Dịch Chi, trên mặt còn mang theo ửng đỏ vì mới tỉnh ngủ, nửa khuôn mặt nằm sấp trên ngực Tạ Dịch Chi càng thêm hồng nhuận.
Tạ Dịch Chi đứng ở hàng cuối cùng trầm mặc, quả thật anh có chút quan tâm đối với Hoàng Thu Thu. Nhìn thấy Hoàng Thu Thu giống như nhìn thấy chính mình lúc trẻ.
Người biểu diễn không chỉ là dàn nhạc, mà còn có minh tinh, bọn họ biểu diễn cần đạo cụ hoặc nhiều người phối hợp, nếu dàn nhạc chiếm thời gian quá lâu, sẽ dẫn đến người phía sau không theo kịp. Chỉ có thể giảm thiểu tiết mục của dàn nhạc, dù sao ở đây cũng có hai dàn nhạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ly Thị, Tạ Dịch Chi ngẩn ra, không phải Hoàng Thu Thu lớn lên ở đó sao?
Vốn dĩ chẳng qua Tạ Dịch Chi chỉ muốn nhìn bộ dáng đồ ngốc lắp bắp nói không nên lời, kết quả đến cuối cùng lại thật sự ngủ thiếp đi, nhưng mà giờ phút này hai người đã thay đổi tư thế.
"Đi đi." Tạ Dịch Chi bỗng nhiên cắt ngang.
Hoàng Thu Thu có mang theo violin tới đây, nghe được thì dừng bước: "Vậy em đi lấy đàn."
Tạ Dịch Chi cùng Hoàng Thu Thu gần như đồng thời tỉnh lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhất thời kinh ngạc.
"Nhạc trưởng, bọn cháu được chọn sao?" Giang Nhã Lộ kinh ngạc nói.
" ..." Tạ Dịch Chi nhìn bộ dáng của cô ta, cuối cùng vẫn là đem lời nói trong lòng nuốt xuống.
Hoàng Thu Thu mặc quần áo xong, đi theo Giang Nhã Lộ ra ngoài: "Lộ tỷ, chị cần em giúp gì sao?"
Hoàng Thu Thu nằm sấp trong ngực Tạ Dịch Chi, trong nháy mắt mặt mày thả lỏng xuống, ngủ say ở trong ngực anh.
Hoàng Thu Thu giống như bị bỏng, lập tức thu hồi ánh mắt, ngay cả liếc cũng không dám liếc, trái tim trong lồng ng.ực lại bang bang vang lên.
Sau khi đã có lịch trình biểu diễn, mọi người gấp rút tăng thêm thời gian diễn tập, cuối cùng hai ngày sau, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu!
"Ừm, cháu và Thu Thu cùng chọn. Nội dung sống động tích cực một chút là được." Cốc Thành Kính không muốn can thiệp vào màn diễn tấu của hai người, nếu ông chọn thì chỉ có thể chọn bản nhạc phù hợp với Giang Nhã Lộ. Ông nói như vậy, kỳ thật là đem quyền chủ động giao cho Hoàng Thu Thu.
….
Cô hơi nghiêng mặt né tránh tay Tạ Dịch Chi, giọng nói mềm nhũn mang theo khàn khàn: "Nhạc trưởng Tạ, xuống xe."
"Nhạc trưởng?" Hoàng Hi Nguyệt thấy Tạ Dịch Chi vẫn trầm mặc, không khỏi mang theo lo lắng, "Nhạc trưởng, tôi sẽ không chậm trễ thời gian biểu diễn của đoàn nhạc, chỉ là muốn gặp bọn họ trước khi rời đi. Dàn nhạc có thể đi trước."
Cứ như vậy, tư thế của hai người lập tức thay đổi, nhưng đồng thời thoải mái không ít.
Tạ Dịch Chi nhướng mày, đột nhiên sống lưng vốn thẳng tắp buông lỏng xuống, cả nửa người trên đều bắt đầu ngã về phía Hoàng Thu Thu: "Tôi có chút mệt mỏi, ngủ trước, đến điểm dừng tiếp theo thì đánh thức tôi."
Lúc này, Tạ Dịch Chi mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Anh thu tay lại, rũ mắt nhìn lòng bàn tay: "Xin lỗi."
"Lộ tỷ thích cái gì thì chọn cái đó." Hoàng Thu Thu lắc đầu, "Em cái gì cũng được."
"Không cần." Giang Nhã Lộ giữ chặt Hoàng Thu Thu, "Trước không vội, buổi tối mọi người cùng nhau luyện tập xong, hai chúng ta mới ở lại tập luyện. Trước tiên qua chỗ nhạc trưởng thảo luận tiết mục."
"Được rồi, vậy chị sẽ chọn." Giang Nhã Lộ không khách khí nữa, bắt đầu chọn bản nhạc.
"Được." Cốc Thành Kính gật đầu.
Một câu nói ngắn ngủi của Tạ Dịch Chi lập tức khiến cho Hoàng Thu Thu nghẹn lời, cô không nghĩ tới sẽ nhận được loại câu trả lời này.
"Chuyện gì?" Tạ Dịch Chi hoàn toàn khác biệt với bộ dáng lạnh lùng tự kiềm chế như bình thường, lông mày mang theo một chút sương mù hiếm thấy.
Trong trường hợp này, nói nhiều lời là vô ích, sẽ chỉ làm cho hiểu lầm thêm sâu sắc hơn mà thôi.
"Được ạ!" Trên mặt Hoàng Hi Nguyệt mang theo nụ cười ngọt ngào, giống như vừa rồi không phải là Tạ Dịch Chi đang thúc giục cô ta rời đi, mà là dặn dò cô ta tăng cường thực lực.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.