Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Thoát Khỏi Hang Cọp, Biển Lớn Ta Tới Đây
"Chừng hơn hai mươi tên, thưa công tử." Tên lính hầu đáp, giọng nói có chút run rẩy. "Tên cầm đầu là một gã Luyện Khí tầng 3, khá lợi hại."
Hắn cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh, tiếng gió thổi qua kẽ lá, tiếng côn trùng rả rích, tiếng nước chảy róc rách đâu đó phía xa... Tất cả đều rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ. Mùi ẩm mốc của lá mục, tiếng thú gầm rú, bầu không khí âm u, ngột ngạt... tất cả đều chỉ về một nơi.
Một đoàn xe ngựa đang tiến về phía hắn, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, cưỡi trên lưng một con ngựa cao lớn, oai phong lẫm liệt. Theo sau là vài chục chiếc xe ngựa, chất đầy hàng hóa, được kéo bởi những con ngựa to khỏe, lực lưỡng.
Bọn c·ướp lại điên cuồng xông lên, t·ấn c·ông Trần Phong từ mọi phía. Nhưng Trần Phong vẫn bình tĩnh, không hề nao núng. Hắn đã từng trải qua những trận chiến sinh tử, những tình huống nguy hiểm hơn thế này nhiều.
Trần Phong lắc đầu. Hắn không thể bỏ mặc Trương Tam, dù sao ông ta cũng đã cho hắn đi nhờ xe. Hơn nữa, nếu hắn bỏ trốn bây giờ, hắn sẽ phải một mình đối mặt với nguy hiểm trong khu rừng này, khả năng sống sót sẽ rất thấp.
"Đừng sợ, hắn chỉ có một mình!" Tên c·ướp đầu lĩnh, gã Luyện Khí tầng 3, gầm lên. "G·i·ế·t hắn cho ta!"
Ý nghĩ này nghe có vẻ điên rồ, nguy hiểm, nhưng cũng đầy hấp dẫn. Liễu Như Nguyệt là một tu sĩ Luyện Khí tầng 10, linh khí trong cơ thể nàng ta vô cùng dồi dào. Nếu hắn có thể tiếp tục "song tu" với nàng ta, tu vi của hắn chắc chắn sẽ tăng lên nhanh chóng.
"Ký chủ còn 259 ngày."
"Này, ngươi làm gì vậy?" Một tên lính hầu khác, đang đứng canh giữ xe ngựa, vội vàng ngăn cản Trần Phong. "Mau quay lại, nguy hiểm lắm!"
(Không, không thể bỏ trốn lúc này!)
"Rõ!" Đám lính hầu đồng thanh đáp, rồi rút v·ũ k·hí ra, sẵn sàng chiến đấu.
"Ngươi từ đâu đến? Tại sao lại xuất hiện ở đây?" Người đàn ông hỏi.
(Cứ đợi đấy, Trương Tam. Rồi ngươi sẽ biết, ai mới là kẻ lợi dụng ai.)
Trần Phong thầm ghi nhớ những thông tin này trong đầu. Khai Thiên Thành, nơi giao thương buôn bán, tuyển chọn đệ tử... Đây có thể là cơ hội để hắn tìm hiểu thêm về thế giới tu tiên, cũng là cơ hội để hắn tiếp cận các đại tông môn.
"Ngươi là ai? Sao lại đứng chặn đường?" Người đàn ông trung niên cau mày hỏi, giọng nói đầy vẻ uy nghiêm.
"Đây là một kế hoạch dài hơi, cần phải suy tính kỹ lưỡng." Trần Phong tự nhủ. "Trước mắt, mình phải rời khỏi khu rừng này, tìm hiểu thêm về thế giới tu tiên, rồi mới tính tiếp."
Chương 5: Thoát Khỏi Hang Cọp, Biển Lớn Ta Tới Đây
Trần Phong men theo bìa rừng, cẩn thận từng bước. Hắn luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, sẵn sàng ứng phó với mọi nguy hiểm có thể xảy ra. Hắn biết, ở cái thế giới này, hắn không thể tin tưởng bất kỳ ai, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
"Cẩn thận!" Trần Phong hét lên, rồi lao về phía trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Kétttt!"
Đúng lúc này, Trần Phong cảm nhận được một luồng linh khí dồi dào đang lưu chuyển trong cơ thể. Hắn ngạc nhiên phát hiện ra, tu vi của mình đã tăng lên đáng kể sau lần "song tu" bất đắc dĩ với Liễu Như Nguyệt. Hắn đã đạt đến Luyện Khí tầng 5, chỉ trong một thời gian ngắn.
"Phải, Khai Thiên Thành." Trương Tam gật đầu. "Đó là một trong những thành trì lớn nhất của Nhân Tộc, là trung tâm giao thương, buôn bán sầm uất nhất khu vực này. Sắp tới, các đại tông môn sẽ tổ chức tuyển chọn đệ tử tại Khai Thiên Thành, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt."
Nhưng làm thế nào để tiếp cận Liễu Như Nguyệt, trong khi nàng ta đang truy lùng hắn khắp nơi? Hơn nữa, làm thế nào để khống chế nàng ta, để nàng ta ngoan ngoãn trở thành "công cụ tu luyện" của hắn?
"Trần Phong thiếu hiệp, ân cứu mạng của ngươi, ta nhất định sẽ ghi nhớ." Trương Tam
"Vù!"
Khi cảm giác choáng váng dần tan đi, Trần Phong từ từ mở mắt, dù vẫn chỉ là một màu đen quen thuộc, hắn vẫn cố gắng "nhìn" xung quanh. Hắn nhận ra mình đang đứng giữa một khu rừng rậm rạp, âm u. Những tán cây cổ thụ cao v·út, che khuất ánh mặt trời, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt, bí bách. Dưới chân hắn là thảm lá mục dày đặc, ẩm ướt, tỏa ra mùi ngai ngái khó chịu. Xa xa, tiếng chim muông, dã thú gầm rú vọng lại, nghe vừa xa xăm vừa đáng sợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tên mù này... hắn là cao thủ!" Một t·ên c·ướp hét lên, giọng nói đầy vẻ hoảng sợ.
Nói rồi, hắn tiếp tục lao vào vòng chiến, hỗ trợ đám lính hầu chống lại bọn c·ướp. Dù không thể nhìn thấy, nhưng với thính giác nhạy bén và khả năng cảm nhận linh khí, Trần Phong vẫn có thể chiến đấu một cách hiệu quả. Hắn di chuyển linh hoạt, né tránh các đòn t·ấn c·ông của bọn c·ướp, đồng thời tung ra những cú đánh chính xác, khiến bọn chúng không kịp trở tay.
"Đứng lại!" Gã Luyện Khí tầng 3 hét lên, nhưng không kịp nữa rồi.
"Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng 100 ngày trí nhớ, chức năng ẩn giấu tu vi mở ra." Hệ thống vang lên bên tai hắn như một sự nhắc nhở khiến hắn yên tâm phần nào.
(Không được, mình phải làm gì đó!)
Hắn vung tay lên, một luồng linh khí bắn ra, đánh trúng t·ên c·ướp. Tên c·ướp kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra đất.
"Đừng ngạc nhiên, đại nhân." Trần Phong nói, giọng nói bình tĩnh. "Ta đã nói rồi, ta có thể giúp."
"Xin đại nhân rủ lòng thương, cứu giúp kẻ mù lòa này!"
(Ta mà nói thật, chắc ngươi đã cho ta ăn một đao rồi.)
(Lại phải diễn kịch rồi.)
Hắn chưa kịp nói hết câu, thì đột nhiên, xe ngựa rung chuyển dữ dội, như thể sắp bị lật nhào.
"A... a... a..." Bọn c·ướp kêu lên thảm thiết, ngã lăn ra đất, ôm ngực rên rỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đừng lo, ta có cách của ta." Trần Phong đáp, rồi không nói thêm gì nữa, bước thẳng về phía trước.
"Tên này... hắn lợi hại quá!" Một t·ên c·ướp khác, sợ hãi kêu lên, rồi quay đầu bỏ chạy.
"Đa tạ thiếu hiệp đã ra tay cứu giúp." Trương Tam bước tới, chắp tay nói. "Nếu không có thiếu hiệp, e rằng hôm nay chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đoàn xe lại tiếp tục lăn bánh, hướng về phía Khai Thiên Thành. Trần Phong nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận rung động của xe ngựa, ghi nhớ đường đi. Hắn biết, đây chỉ là bước khởi đầu cho một hành trình mới, một hành trình đầy rẫy gian nan và thử thách.
"Thiếu hiệp khiêm tốn quá." Trương Tam cười nói. "Tại hạ tự giới thiệu, ta là Trương Tam, chủ nhân của thương hội Vạn Phúc, chuyên buôn bán các loại nhu yếu phẩm giữa các thành trì. Không biết thiếu hiệp xưng hô thế nào? Tại sao lại xuất hiện ở đây?"
"Khai Thiên Thành?" Trần Phong hỏi, cố gắng tỏ ra ngây ngô, không biết gì.
Trần Phong vâng dạ, rồi đi theo một tên lính hầu lên chiếc xe ngựa cuối cùng. Hắn ngồi nép vào một góc, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
"Ở đó!" Trần Phong đột nhiên mở mắt, chỉ tay về phía một t·ên c·ướp đang vung đao chém về phía Trương Tam.
"Chúng ta... chúng ta cũng không chắc." Tên lính hầu ấp úng. "Bọn c·ướp rất hung hãn, e rằng..."
Trần Phong giật mình, mở mắt ra. Hắn vội vàng vén tấm rèm xe ngựa lên, cố gắng lắng nghe tình hình bên ngoài.
Trần Phong vội vàng quỳ xuống, dập đầu lia lịa:
Trần Phong hít sâu một hơi, rồi đứng dậy, bước ra khỏi xe ngựa.
Trần Phong vội vàng ngồi sát vào góc xe, cố gắng giữ thăng bằng. Hắn biết, tình hình đang rất nguy cấp. Nếu đoàn xe b·ị đ·ánh bại, hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
(Được rồi, liều một phen vậy!)
Hắn cố gắng tỏ ra đáng thương, tội nghiệp, hy vọng có thể lấy được lòng thương hại của người đàn ông này.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng định thần. Hắn phải bình tĩnh, phải quan sát, phải tìm hiểu xem mình đang ở đâu, phải tìm cách sống sót.
"Bọn c·ướp núi dám chặn đường chúng ta sao? Thật to gan!" Trương Tam gầm lên, giọng nói đầy phẫn nộ. "Các ngươi, mau chóng bảo vệ hàng hóa, g·iết sạch bọn chúng cho ta!"
Đi được một lúc, Trần Phong đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ phía xa. Hắn vội vàng nép mình vào sau một gốc cây cổ thụ, nín thở quan sát.
"Đại nhân quá khen." Trần Phong đáp, giọng nói khiêm tốn. "Ta chỉ là làm những gì mình có thể thôi."
"Thôi được rồi, đứng dậy đi." Trương Tam phất tay. "Lên xe ngựa đằng sau ngồi, đừng có làm phiền ta."
"C·hết tiệt!" Trần Phong nghiến răng. Hắn không ngờ rằng, Dịch Chuyển Phù lại đưa hắn đến một nơi nguy hiểm như thế này.
Luyện Khí tầng 3? Trần Phong nhíu mày. Với tu vi hiện tại của hắn, đối phó với một tên Luyện Khí tầng 3 không phải là chuyện dễ dàng.
"Bẩm đại nhân, ta... ta bị lạc đường." Trần Phong đáp, giọng nói run rẩy. "Ta không biết mình đang ở đâu, cũng không biết phải đi đâu. Xin đại nhân rủ lòng thương, cho ta đi nhờ một đoạn đường."
"Ngươi... ngươi là tu sĩ?" Tên lính hầu kinh ngạc, nhìn Trần Phong từ trên xuống dưới. "Nhưng ngươi... ngươi bị mù mà?"
"Đừng đuổi theo." Trần Phong lên tiếng, ngăn cản đám lính hầu đang định truy đuổi. "Để bọn chúng đi đi."
"Cái gì...?" Trương Tam kinh ngạc, nhìn Trần Phong với ánh mắt không thể tin nổi.
Một luồng linh khí mạnh mẽ bắn ra, đánh bay কয়েক t·ên c·ướp đang xông tới.
"Đây là đâu?" Trần Phong lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Hắn cố gắng nhớ lại cảm giác khi ở trong truyền tống trận, nhưng tất cả đều mờ nhạt và hỗn loạn. Hắn không thể xác định được phương hướng, cũng không biết mình đã bị dịch chuyển đến nơi nào.
"Các ngươi có thể đối phó được không?" Trần Phong hỏi tiếp.
Thấy đồng bọn bỏ chạy, những t·ên c·ướp khác cũng hoảng sợ, không còn ý chí chiến đấu, lần lượt tháo chạy tán loạn.
"Hừ, chỉ là một lũ tép riu." Trần Phong hừ lạnh một tiếng, rồi vận chuyển linh khí trong cơ thể, tung ra một chưởng về phía trước.
"C·ướp! Có c·ướp!"
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại. Dù sao, hắn cũng đã thoát khỏi Liễu Như Nguyệt, đó đã là một điều may mắn. Bây giờ, hắn phải nghĩ cách rời khỏi khu rừng này, tìm đến nơi có con người sinh sống.
"Bọn c·ướp này có bao nhiêu người?" Trần Phong hỏi, quay sang một tên lính hầu đang ngồi cạnh hắn.
Tiếng vó ngựa phanh gấp vang lên, bụi đất tung bay mù mịt. Đoàn xe dừng lại ngay trước mặt Trần Phong, chỉ cách hắn vài bước chân.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận vị trí của bọn c·ướp. Hắn có thể cảm nhận được linh khí dao động trong không khí, tiếng binh khí v·a c·hạm nhau, tiếng la hét, tiếng rên rỉ... Tất cả đều rất rõ ràng, như thể hắn đang tận mắt chứng kiến.
"Lẽ nào..." Trần Phong nảy ra một ý nghĩ táo bạo. "Lẽ nào việc hấp thụ linh khí của Liễu Như Nguyệt đã kích hoạt tiềm năng tu luyện của mình, biến mình thành một loại 'lô đỉnh' ngược?"
"Bùm!"
(Diễn kịch sao? Ta đây là chuyên gia.)
"Nếu như... nếu như mình có thể lợi dụng Liễu Như Nguyệt để tu luyện..." Trần Phong thì thầm, trong mắt lóe lên một tia sáng.
"Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân." Trần Phong vội vàng dập đầu lia lịa. "Ân đức của đại nhân, ta nguyện suốt đời ghi nhớ."
Trần Phong nheo mắt, cố gắng "nhìn" rõ tình hình bên ngoài. Hắn có thể cảm nhận được sát khí đang lan tỏa khắp nơi, tiếng la hét, tiếng binh khí v·a c·hạm nhau ngày càng dữ dội.
"Ta là Trần Phong." Trần Phong đáp. "Ta đang trên đường tìm người thân, không may bị lạc đường trong khu rừng này, may mắn gặp được đại nhân, xin đại nhân cho ta đi nhờ một đoạn đường."
Nghĩ đến đây, Trần Phong không khỏi rùng mình. Hắn không muốn trở thành lô đỉnh cho bất kỳ ai, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng, việc "song tu" với Liễu Như Nguyệt đã mang lại cho hắn lợi ích to lớn.
"Hừ, ăn mày à?" Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Trần Phong từ trên xuống dưới. "Đứng dậy đi, đừng có làm bẩn mắt ta."
Một luồng sáng trắng lóe lên rồi vụt tắt, Trần Phong cảm thấy thân thể mình như bị xé toạc ra, sau đó lại được chắp vá lại một cách thô bạo. Cảm giác không gian vặn vẹo, đảo lộn khiến hắn choáng váng, lồng ngực như bị đè nén, đầu óc quay cuồng, buồn nôn. Hắn cố gắng vận chuyển chút linh khí ít ỏi trong cơ thể để chống lại cảm giác khó chịu, nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể.
"Rừng Hắc Mộc..." Trần Phong thì thầm. Dựa vào những gì đã cảm nhận, hắn suy đoán đây là khu rừng nguy hiểm, đầy rẫy yêu thú, một nơi mà người bình thường, hay thậm chí là tu sĩ cấp thấp, cũng không dám tùy tiện bước vào.
Đang yên bình thì bỗng nhiên có tiếng la hét từ phía trước vọng lại, tiếng binh khí v·a c·hạm nhau chan chát, tiếng vó ngựa phi nước đại dồn dập.
"Chuyện gì thế?" Trần Phong hoảng hốt hỏi.
"Ta là Trương Tam, thương hội Vạn Phúc, đang trên đường đến Khai Thiên Thành. Ngươi có muốn đi cùng không?"
Hắn biết, bọn c·ướp này chỉ là một nhóm nhỏ, không đáng để hắn phải mạo hiểm. Hơn nữa, hắn cũng không muốn bộc lộ quá nhiều thực lực của mình trước mặt Trương Tam.
"Hệ thống, số ngày trí nhớ hiện tại?"
"Chuyện này... là sao?" Trần Phong lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Trần Phong run rẩy đứng dậy, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế khúm núm, sợ sệt.
Hắn không ngờ rằng, một tên ăn mày mù lòa, lại có thể ra tay nhanh gọn và chính xác đến vậy.
Người đàn ông im lặng quan sát Trần Phong một lúc, rồi đột nhiên lên tiếng:
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ. Hắn có thể làm gì trong tình huống này? Hắn có nên ra tay giúp đỡ Trương Tam, hay là nhân cơ hội này bỏ trốn?
Trần Phong do dự một lúc, rồi quyết định bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, đứng chặn giữa đường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Có kẻ t·ấn c·ông xe ngựa của chúng ta!" Tên lính hầu hét lên, rồi rút kiếm ra, lao ra ngoài.
Hắn đã thoát khỏi nanh vuốt của Liễu Như Nguyệt, nhưng dường như lại rơi vào một nơi nguy hiểm không kém. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng nhắc nhở hắn rằng, thế giới tu tiên này không phải là chốn bình yên. Ở đây, nguy hiểm luôn rình rập khắp nơi, chỉ một phút lơ là, hắn có thể m·ất m·ạng bất cứ lúc nào.
"Ta... ta không biết." Trần Phong lắc đầu. "Nhưng ta nguyện làm trâu làm ngựa, hầu hạ đại nhân, chỉ mong đại nhân cho ta một con đường sống."
Hắn hít sâu một hơi, bắt đầu cất bước. Hắn không biết mình sẽ đi đâu, nhưng hắn biết, mình phải đi, phải tiến về phía trước.
"Ta có thể giúp." Trần Phong nói, giọng nói bình tĩnh. "Ta cũng là tu sĩ."
"Đi nhờ?" Người đàn ông nhíu mày. "Ngươi có biết ta đang đi đâu không?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.