Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 759: Không biết tốt xấu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 759: Không biết tốt xấu


Tống Hầu gia nghe vậy thì liên tục cười lạnh ba tiếng: "Được lắm! Đúng là đứa trẻ ngoan! Trước đây bảo ngươi trốn đi, không được lộ diện, bây giờ thì cả gan làm loạn đến mức này! Người đâu, nhốt Tống Anh vào Phong Lan Uyển, không được ta cho phép thì không được ra khỏi cửa!"

Trước đây chỉ nghe Tống Anh nhắc tới chuyện ở kinh thành, bây giờ được trải nghiệm mới biết buồn nôn đến mức nào!

Trước đây chỉ cảm thấy nha đầu này vô dụng, yếu đuối, chưa từng thấy việc đời nên mới tha cho nàng một mạng.

"Đúng vậy." Tống Tuân cũng vô cùng thản nhiên.

"Cha, Tuân Nhị ca đã hẹn gặp không ít cử tử vào ngày mai... Hôm nay hắn tới đây, người bên ngoài cũng biết." Tống Tâm Hoa vội vàng nói.

Nhưng nếu muốn tách ra thì đúng như hắn ta mong muốn.

Nếu không phải đã bàn bạc trước với Tống Anh, lúc này Tống Tuân thật sự sẽ không màng tất cả mà kéo Tống Anh rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn ta nghĩ rằng với tính tình này của nàng, cho dù có cho nàng một vạn lá gan thì nàng cũng không dám xuất hiện trước mặt người khác lần nào nữa!

Tống Hầu gia hừ lạnh một tiếng.

Ca ca, huynh cứ yên tâm trở về đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tống Anh là ai?" Tống Hầu gia theo bản năng hỏi ngược lại, nói xong thì sửng sốt, vội vàng quay sang nhìn chằm chằm, đúng lúc đối diện với đôi mắt cười như không cười của Tống Anh thì lập tức hoảng sợ.

"Đây là muội muội mà ngươi muốn đưa tới đây bái kiến?" Tống Hầu gia lạnh lùng hỏi.

Tống Tuân siết chặt tay, nhìn về phía Tống Anh.

"Sao ngươi lại ở đây?!" Tống Hầu gia suýt nữa tức giận tới mức đau tim.

Sắc mặt của Tống Hầu gia trầm xuống.

b.óp ch.ết hắn còn không đơn giản bằng b.óp ch.ết một con kiến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hầu gia đã giữ ta lại làm khách, nếu ta từ chối thì đúng là không biết điều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Muội tin tưởng Hầu gia sẽ tiếp đãi muội chu đáo, chờ đến khi nào muội cảm thấy không thoải mái thì sẽ nhờ ca ca tới đón." Ánh mắt của Tống Anh hết sức vô tội, nàng nghiêm túc nói.

Nhưng nếu muội muội ta xảy ra chuyện bất trắc gì, Tống Tuân ta cho dù phải từ bỏ công danh và tiền đồ cũng phải đòi một lời giải thích từ người!" Tống Tuân nói.

Lúc này, Tống Tuân chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Tống Hầu gia châm chọc nhìn Tống Tuân: "Tiểu tử ngươi cũng thông minh đấy, nhưng ta muốn dạy dỗ nữ nhi của mình, ngươi còn chưa quản được! Biết điều thì cút đi! Nếu dám nói bậy ra ngoài..."

"Ngươi đừng cho rằng thi đậu cử tử là có thể một bước lên mây.

Tống Anh ở đây? Vậy người mà hắn ta đã phái đi ở đâu rồi?!

"Hầu gia nói đúng, làm người thì nên hiểu chuyện.

Chẳng qua, người của chi dưới quê này quả thực ngu ngốc, một cử tử có thể vực dậy cả tộc sao?

"Hầu gia, người muốn giữ muội muội ta ở lại làm khách cũng được.

Tống Hầu gia nghe xong lại chán ghét nhìn thoáng qua.

Nực cười.

Cho dù ngươi có là tiến sĩ, chỉ cần bản hầu động tay một chút là có thể khiến ngươi đến nơi hoang vu làm quan, chưa chắc sẽ giữ được tính mạng! Ta nghĩ ngươi cực cực khổ khổ để có được cái danh cử tử như bây giờ, thậm chí còn muốn tự lập tông tộc thì sẽ không ngu xuẩn đến mức như thế, vì một nha đầu c·h·ế·t tiệt mà từ bỏ tiền đồ của mình đúng không?!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Hầu gia hoàn toàn không thèm để ý mấy chuyện này, cây lớn thì phân nhánh, các nhà, các hộ muốn phân gia, tách ra lập tộc khác cũng là chuyện bình thường.

Lam thị vẫn luôn muốn tìm cơ hội để mở miệng, nghe thấy lời Tống Tuân nói thì càng nôn nóng hơn, lập tức lên tiếng: "Hầu gia... người bên cạnh hắn chính là Tống Anh..."

Tống Hầu gia nói xong, vô cùng dứt khoát ra lệnh: "Tiễn khách."

Ánh mắt âm u như muốn b.óp ch.ết Tống Anh ngay tại chỗ.

Thứ không biết tốt xấu!

Tống Anh thấy vẻ mặt hắn phiền muộn, trước khi hắn đi lại dặn dò: "Ca ca không cần phải lo lắng về muội ở đây, tập trung học hành mới là chuyện nên làm."

"Lời này của Hầu gia thật kỳ lạ, ta không ở đây thì nên ở đâu? Chẳng lẽ phải nằm trong quan tài mới được sao?" Tống Anh cười nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 759: Không biết tốt xấu