Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 746: Hồi quang phản chiếu?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 746: Hồi quang phản chiếu?


Nàng đã dùng đồ tốt bồi bổ cho hắn mà vẫn thường xuyên thấy hai mắt Tống Tuân thâm đen, vừa nhìn đã biết là do thức đêm đọc sách trong thời gian dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nếu Tuân ca nhi đến kinh thành thì tất nhiên phải đến hầu phủ, nếu không thì người cùng tộc ở kinh thành cũng không vui. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Con cháu biết cố gắng, trong nhà không lo chuyện cơm áo.

Tống Lão Căn liên tục thở dài: "Sao ta có thể yên tâm để các ngươi đi được chứ? Trước đó, hầu phủ bảo hai đứa nhỏ kia tới, tuy tiểu cô nương kia có phần hiểu chuyện nhưng cũng là người kiêu căng, còn tiểu tử kia thì càng không cần phải nói, còn không bằng cô nương nhà người ta.

Nàng nói: "Người có biết vì sao tiền công của Hoắc Nhung nhà ta lại nhiều như vậy không?"

"Đúng vậy.

Đôi mắt của Tống Lão Căn đỏ hoe.

Tống Lão Căn nheo mắt.

Nếu ngươi đi theo thì chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?" Tống Lão Căn thật sự không thể yên lòng.

* Hồi quang phản chiếu: vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ đó dùng để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời

Triều Đại Định sẽ ghi chép lại thông tin của tất cả các cử tử vào hồ sơ, vô cùng bảo vệ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"A gia, người yên tâm để ca ca ta một mình đi thi sao? Vì trốn tránh hầu phủ mà cả đời không thể tiếp tục con đường công danh ư? Cho dù người đồng ý thì triều đình cũng không cho phép đâu!" Tống Anh cười nói.

Những người khác không rõ chuyện này lắm, nhưng trong lòng Tống Tuân thì hiểu rõ ràng.

Nhưng để tránh lão gia tử quá lo lắng, Tống Anh cảm thấy vẫn nên mượn tên tuổi Hoắc Triệu Uyên một chút cho thỏa đáng.

Tống Anh nghe thấy lời này thì không nhịn được mà cười cười.

Tống Tuân hoàn toàn xứng đáng có được kết quả như ngày hôm nay.

Nhưng chính vì quá tốt nên Tống Lão Căn luôn cảm thấy bất an: "Ngươi nói xem, chuyện này có giống với thành ngữ hồi quang phản chiếu* không? Lỡ như bây giờ sống tốt quá khiến sau này không sống nổi thì sầu não biết bao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần đầu tiên thấy có người ghét bỏ cuộc sống quá tốt.

Người giàu có còn thiếu thuốc bổ sao? Tuy mấy thứ đó có thể giúp huynh nâng cao tinh thần nhưng trên thực tế vẫn do chính bản thân huynh đủ chăm chỉ và cố gắng.

Lúc ở hầu phủ, muội muội từng tiếp xúc với mấy thứ này, thấy sức khỏe của ta không tốt nên đưa thuốc bổ tới.

Đương nhiên, đây chỉ là quy định cứng nhắc, bình thường nếu cử tử muốn tìm cớ cũng khá dễ dàng.

Nhìn hai người bọn họ là có thể biết Hầu gia và Hầu phu nhân kia có đức hạnh thế nào."

Cuộc sống của ông bây giờ thật sự quá tốt!

Mỗi lần uống xong những chén thuốc đó, đầu óc ta không còn mệt mỏi, mơ màng nữa, cả người cũng có sức lực hơn, nhờ vậy mới có thể đọc sách đi thi." Tống Tuân giải thích.

"A gia à, bây giờ a gia cũng là người đã nhìn thấy việc đời, sao có thể có suy nghĩ như vậy chứ? Hơn nữa, người nghĩ như vậy là không tin tưởng hai huynh muội bọn ta!" Tống Anh hừ một tiếng, "Bây giờ cũng đã có kết quả rồi, mấy ngày tới, ta sẽ sắp xếp chuyện trong nhà rồi lập tức khởi hành đến kinh thành.

"Có chuyện này sao?" Tống Lão Căn sửng sốt.

Người đã thi đậu kỳ thi Hương có thể không tham gia kỳ thi Hội đầu tiên sau đó, nhưng trong tình huống bình thường, cử tử đều phải cố gắng hết sức trong những kỳ thi Hội tiếp theo.

"Ca ca cũng không cần khiêm tốn như vậy.

Nếu không, cho dù có ăn gan rồng, tủy phượng thì có ích gì?" Tống Anh nói.

"E rằng a gia không biết ai là dê, ai là cọp đâu." Tống Anh cười cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu người đó không đi thi thì ắt có nguyên do, chẳng hạn như trong nhà có người thân qua đời, bản thân bị bệnh hoặc tuổi của người đó đã quá lớn.

Lần này, a gia không có ý kiến gì nữa đúng không?"

Cử tử trẻ tuổi như Tống Tuân nhất định phải tham gia kỳ thi cách ba năm một lần, mãi tới khi không thi nổi nữa thì mới có thể dừng lại!

Chương 746: Hồi quang phản chiếu?

Tống Tuân có thể thi đậu đều là nhờ vào bản lĩnh của chính hắn.

"Hai người các ngươi đều có công! Nhị Nha, ngươi là đại ân nhân của Tống gia chúng ta, Tuân ca nhi cũng rất biết cố gắng, giúp ta và cha ngươi được nở mặt nở mày! Ta đã sống hơn nửa đời người, có cái khổ nào mà chưa từng trải qua? Thế nhưng chưa bao giờ dám nghĩ đến lúc tuổi già còn có thể nhìn thấy ngày này!"

"..." Tống Anh cười gượng một tiếng.

Tục ngữ nói, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 746: Hồi quang phản chiếu?