Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 694: Khinh nhục bá tánh
Nếu ta còn giữ lại mạng sống của ngươi thì có vẻ không hay lắm nhỉ?"
H**ng S* thầm rùng mình, vội vàng quay đầu lại.
Ta thấy..." Tống Anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, "Sáng sớm mai, tất cả các ngươi hãy rời khỏi phạm vi của thôn bọn ta đi.
Tống Anh thật sự không thể nào có năng lực như vậy!
Ngưu Đại Lực và chồn tinh ra mặt.
Thôn dân lại cau mày: "Mấy người các ngươi đúng là biết giả thần giả quỷ! Thôn bọn ta không thiếu một người nào, vậy mà các ngươi lại liên tục mất người?!"
Lát nữa, nàng ném người này vào trong núi thì sẽ không có ai nghi ngờ.
"Không, không thấy đội trưởng đâu?" Mọi người sợ hãi hô lên.
Gần như chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của người này tái xanh, độc lan ra toàn thân.
Đồng tử của H**ng S* co rút lại.
Nhưng nếu kiếp này đã làm nô tài, cầm tiền của chủ nhà làm việc thì c·h·ế·t vì chủ nhà cũng không tính là oan uổng." Nói xong, Tống Anh nắm cằm H**ng S*, rót nọc rắn vào họng y.
Khóe miệng của Tống Anh cong lên, nàng đưa tay vuốt tóc: "Ngươi như vậy khiến ta rất khó xử đấy? Vốn dĩ, ngươi chỉ làm việc cho hầu phủ, muốn g.iết ch.ết ta cũng không phải chủ ý của ngươi, không có lý nào lại quyết sống c·h·ế·t với ngươi được.
"Kiếp sau đầu thai cho tốt, đừng làm nô tài nữa.
Nọc độc của rắn đen rất mạnh, chỉ một giọt nhỏ là có thể g.iết ch.ết rất nhiều người.
Đối phương lập tức giơ đao lên bổ tới.
Tống Anh cau mày, tạm thời bỏ người vào trong không gian.
"Sao lại là các ngươi? Chẳng lẽ bắt hổ mà bắt tới tận Hoắc gia!? Các ngươi thật sự xem người trong thôn bọn ta đều là đồ ngốc đúng không!?"
Giọng của Ngưu Đại Lực rất lớn, hàng xóm đều nghe thấy tiếng của nàng ấy.
Người đâu!?
H**ng S* cau mày, vội vàng xốc chăn lên, sau đó… Vậy mà trong chăn lại trống không?!
Cho nên..."
Rất công bằng đúng không?" Tống Anh nghiêm túc nói rồi tiến lên phía trước.
Trong bình chính là nọc độc của rắn đen.
Còn về những người khác...
Chương 694: Khinh nhục bá tánh
Tống Anh thở dài.
Tống Anh tay không cướp được dao găm, chặn đứng lưỡi đao của đối phương, nhẹ nhàng dùng một chút lực, "lạch cạch" một tiếng, đao bị gãy thành từng đoạn.
Sao người này lại đột nhiên xuất hiện?!
Một tiếng "đục" vang lên, lại thêm một đao nữa, vậy mà không có vết máu.
Ta biết các ngươi nhớ thương chút tài sản của ta, nhưng trắng trợn và táo bạo như thế thì quá đáng lắm rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngươi đã làm hỏng chăn của ta, dù sao cũng phải bồi thường." Tống Anh vô cùng bất đắc dĩ, "Bây giờ, ngươi đã nhìn thấy thứ không nên thấy thì càng không thể giữ ngươi lại được.
"Ai, vốn dĩ có câu nói là "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng", nhưng mà thật ra con người của ta rất hẹp hòi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngươi... Ngươi là người hay quỷ!?" Tay H**ng S* run run. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ sau khi các ngươi tới đây, trong thôn chưa từng được yên bình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Anh lấy ra một cái bình nhỏ.
Nếu không, ta nhất định sẽ kiện lên huyện nha, nói hạ nhân của hầu phủ các ngươi khinh nhục bá tánh."
Lúc này, mọi người mới vội vàng chạy ra, người tuần tra thôn ban đêm cũng tới.
Chẳng tốn bao nhiêu sức lực, cả hai đã ném hết đám người này ra ngoài cửa: "Hơn nửa đêm mà các ngươi làm gì đấy?! Xông vào nhà dân giữa đêm cũng là chuyện mà người của hầu phủ các ngươi nên làm hả!?"
"Ha, tới nhà của ta bắt trộm sao?" Đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
Lúc nãy, ở đây hoàn toàn không có ai, xung quanh cũng không có chỗ nào có thể giấu được người, sao Tống Anh lại đột ngột xuất hiện không một tiếng động như vậy chứ?!
Thế nhưng, ngươi đã xông vào trong nhà ta.
"Ngươi muốn ngụy tạo hiện trường thành ta c·h·ế·t ngoài ý muốn thì ta lấy cái này trả lại cho ngươi.
Mới vừa nãy, ổ chăn trống không mà?! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Sao, sao ngươi lại..."
"Đánh rắm! Mấy người các ngươi ăn gan hùm mật gấu có phải không!? Phòng của Đại tỷ là chỗ các ngươi có thể đi vào sao?! Đêm hôm khuya khoắt cố ý xông vào nhà dân, các ngươi muốn làm gì!?" Ngưu Đại Lực hét lớn một tiếng.
Bên ngoài đột nhiên vang lên một vài tiếng động, H**ng S* chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm rơi xuống đất, vội vàng quay đầu lại nhìn nhưng không hề thấy huynh đệ đứng chờ ở cửa trước đó đâu.
Giờ phút này, những người còn lại đã chia năm xẻ bảy, ai nấy đều ngó trái ngó phải tìm lão đại H**ng S*.
Từ xưa đến nay có không ít người lên núi hoặc ra ngoài gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Dùng đao kiếm để g·i·ế·t người cũng đơn giản, nhưng mà máu tươi đầy đất cực kỳ khó rửa sạch, hơn nữa cũng không thể khiến thôn dân sợ hãi được.
"Không thấy Hoàng hộ vệ của bọn ta đâu... Thật đấy! Lúc nãy rõ ràng hắn đi vào phòng của Tống tiểu thư..."
"Trong phòng ta không có Hoàng hộ vệ nào... càng không có trộm cướp gì cả.
"Ngươi, ngươi không phải con người..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.