Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 682: Trốn
Đi một hồi lại tới trước cổng nhà Tống Anh, do dự giây lát rồi ném tờ giấy đã viết đêm qua vào trong.
"Trốn?" Tống Anh nhìn chữ được viết trên giấy Tuyên Thành, cau mày, "Ai ném vào?"
Bởi vì bọn Tống Đạt ở trong nhà nên không thể hóa thành người.
Ở trong thôn này có chuyện gì phải sai sử bọn họ chứ?
Vì vậy, có một số chuyện vẫn phải giải thích rõ ràng mới tốt.
Tống Tâm Hoa cau mày.
Nghĩ như thế, H**ng S* cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
"Kiểm tra khắp nơi xem xung quanh có vết máu hay không." H**ng S* phân phó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Tâm Hoa bực bội trong lòng.
"Không dám nghĩ như vậy! Mấy người bọn ta đã quen cảnh màn trời chiếu đất, sao dám quấy rầy mọi người? Huống hồ, nếu tiểu chủ tử nhà ta có chuyện tới tìm thì mấy người bọn ta cũng tiện nghe sai sử." H**ng S* lập tức nói.
Tống lý chính thật lòng muốn giúp những người này sống tốt hơn một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng H**ng S* này lại liên tục từ chối như gặp phải lũ lụt, mãnh thú khiến Tống lý chính hơi không vui trong lòng.
Nếu Đại tỷ ngốc nghếch, cho dù nàng ấy có viết rõ ra thì người này cũng không tránh khỏi sự đuổi g·i·ế·t của phụ thân nàng ấy.
Không ngờ người này lại có lòng nhắc nhở nàng.
Ông ấy cảm thấy đề nghị hợp lý như vậy mà hộ vệ này lại không đồng ý, chắc hẳn là vì cho rằng bọn họ sẽ thu tiền.
Hai người hoảng sợ.
Dù sao ông ấy cũng biết bọn họ là hạ nhân, ăn mặc nhìn chỉnh tề nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không có tự do, cũng rất đáng thương.
Ông ấy luôn cảm thấy những hộ vệ này nhìn như cư xử khách khí, nhưng trên thực tế lại hơi khinh thường bọn họ là nông dân ở quê.
Các thôn dân đi rồi, H**ng S* chỉ có thể cho người dựng lại lều trại.
Sau đó lập tức rời đi.
Chương 682: Trốn
Lúc này, Tống Tâm Hoa cũng rất rối rắm.
"Ngũ tỷ, vận may của nàng đúng là không tệ." Tống Đường Hành nói.
"Lúc nãy ta nghe thấy bên ngoài có hai tiếng bước chân, còn có hai người đang nói chuyện, một người trong đó gọi người kia là "tiểu thư"." Đại Bạch nói tiếng người.
Tống lý chính nhìn H**ng S* một cái, không nói gì thêm mà rời đi ngay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Anh nhìn con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo này.
Nhưng nói mịt mờ như vậy, nếu nàng là người ngu ngốc thì có lẽ cũng không hiểu ý trong chữ này.
Tống Tâm Hoa và Tống Đường Hành đều cho rằng hôm nay chắc hẳn sẽ nghe được tin Tống Anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng lại không có.
"Sao người còn chưa quay về nữa?" Trong lòng H**ng S* trầm xuống.
Chư vị có thể yên tâm, tuy thôn Hạnh Hoa bọn ta không thể sánh với kinh thành giàu có, nhưng cuộc sống cũng không quá tệ, còn chưa đến mức phải kiếm tiền từ người ngoài các ngươi."
Nàng ấy cùng nha hoàn tùy tiện đi dạo trong thôn.
"Nếu Hoàng hộ vệ không muốn thì thôi vậy.
Đại Bạch nhìn thấy tờ giấy bay vào trong sân, chờ đến khi Tống Anh tới đây thì giao cho nàng.
Nếu có cần gì thì lại đi tìm bọn ta." Nói xong, ông ấy bảo mọi người quay về nhà.
Chẳng lẽ trên đường quay về đúng lúc đụng phải hổ nên đã bị ăn thịt luôn rồi?
Nếu Đại tỷ thông minh thì chắc chắn có thể hiểu ngay lập tức, cũng có thể tìm cách trốn tránh.
Tránh được đêm qua còn có thể tránh được đêm nay, đêm mai sao!?
Trước khi đi, Tống lý chính nghĩ đến gì đó nên nói thêm: "Mời chư vị vào thôn nghỉ ngơi hoàn toàn là thật lòng quan tâm.
Nhưng...
Thuộc hạ lập tức đi làm.
Hơn nữa, làm cũng đã làm rồi, nàng ấy băn khoăn không biết Tống Anh có thể hiểu được chữ mà bản thân đã viết hay không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng lẽ là cảm thấy người trong thôn bọn họ sẽ ức h**p thiên kim và thiếu gia của hầu phủ sao?
Sao lại trùng hợp như thế được chứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không chỉ như thế, còn có người lớn nói hôm qua có mãnh hổ tập kích lều trại ngoài thôn.
Tống Tâm Hoa lại cười khẩy: "Vận may có tốt hay không thì chẳng phải kết quả đều giống nhau sao?"
Đúng là người cẩn thận, truyền tin cũng không dám dùng nét chữ thật để viết.
Tuy nhiên, đến khi lều trại được dựng lại xong xuôi thì trời đã bắt đầu hửng sáng, y lập tức cảm thấy bất an.
Những lời này chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi.
Đây không phải chuyện nàng ấy nên làm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.