Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 678: Không muốn làm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 678: Không muốn làm


Chủ nhân không phải người bình thường, có lẽ có thể chất giống với yêu quái bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu là trước đây, khi nhắc tới g·i·ế·t người, có lẽ Tống Anh sẽ có chút gánh nặng tâm lý.

Những người đó, có ai không thể thay thế được nàng ấy?

Nha hoàn cũng không biết nên nói gì, thành thành thật thật nằm dưới đất.

Ta sẽ đích thân xử lý." Tống Anh nói.

Nhưng rất hiển nhiên, các thôn dân đều không biết gì cả.

Đích trưởng nữ cũng có thể bị thế thân thì đừng nói tới đích thứ nữ không có tên tuổi gì như nàng ấy.

Nàng cảm thấy nếu đánh đánh g·i·ế·t g·i·ế·t thì sẽ làm vấy bẩn thôn Hạnh Hoa yên bình này.

"Thôi, nghĩ nhiều như vậy chỉ thêm ưu phiền mà thôi.

Thanh Liên gật đầu, vèo một tiếng, lại nhảy ra ngoài.

Nếu vận may tốt thì đầu thai làm thế tử Hầu gia gì đó, như vậy thì sẽ không bị người khác ức h**p, ngược lại còn có thể ức h**p người khác." Tống Tâm Hoa thuận miệng nói.

Ếch tinh nhảy xuống đất rồi hóa hình: "Đã thấy rõ ràng, chỉ có một người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rất nhanh sau đó, Đại Bạch hóa thành hình người, cùng Thanh Liên kéo người tới hậu viện.

Chương 678: Không muốn làm

Trốn trong chuồng gia s·ú·c trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không bao lâu sau, Tống Anh tắt đèn, người lấm la lấm lét kia quả nhiên trèo tường vào.

Nàng ấy có bốn tỷ tỷ, một muội muội, còn chưa tính các tỷ muội nhà thúc bá.

Núi Hạnh rộng lớn, nếu người bị ném vào trong đó không quen thuộc với ngọn núi này, không tốn mấy ngày thì không đi ra được.

Tống Tâm Hoa trở mình.

Tống Anh nhìn người này, hơi đau đầu.

Trước khi ngất xỉu, gã hoàn toàn không ngờ được con lừa này lại đột nhiên nổi điên rồi đạp gã.

Ta muốn gặp nàng, bây giờ cũng đã gặp được rồi.

"Mấy tiểu tử kia đang ngủ, chờ người này tới thì lập tức trói lại, bịt miệng rồi ném ra hậu viện.

Chắc chắn là muốn biết trước nàng ở phòng nào, có thói quen gì để lúc xuống tay có thể sảng khoái một chút, tránh bị cắt ngang.

Hộ vệ bên kia còn chờ gã quay về báo tin.

Nếu vận may tốt thì có thể sinh tồn nơi hoang dã, nếu vận may không tốt thì làm mồi cho hổ đi.

Nhưng từ sau buổi tối bị đau đầu ở Tống gia, tâm thái của nàng đã thay đổi.

Cũng được.

"Chỉ có một người?" Tống Anh cảm thấy rất lạ lùng.

Có lẽ do đèn trong nhà chúng ta vẫn còn sáng nên người này không dám tới gần, rất cẩn thận."

"Các ngươi để lạc người rồi hả? Không thể nào? Bao nhiêu năm nay, thôn bọn ta chưa từng bị lạc mất người nào cả! Nếu thật sự có người bị lạc mất thì không chừng là người đó tự bỏ chạy.

Thanh Liên nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi làm.

Cho dù giờ phút này có g·i·ế·t người thì cũng chỉ cảm thấy bản thân đã g·i·ế·t một người vô dụng đáng c·h·ế·t, không hề sinh ra cảm giác tội lỗi.

Lỡ như không thể thành tiên thì phải làm sao?

Còn bên kia, Tống Anh cảm giác được có người đến gần nhà mình để theo dõi.

Nếu tùy tiện g·i·ế·t người thì sẽ mang tội nghiệt.

"Chủ nhân? Người muốn... g·i·ế·t hắn sao?" Thanh Liên hơi lo lắng.

Yêu quái bọn họ không được tùy tiện g·i·ế·t người.

Hộ vệ dẫn đầu tên là H**ng S*, nghe thấy lời này thì buồn bực trong lòng một trận.

Rốt cuộc là khinh thường nàng tới cỡ nào mới có thể chỉ phái một người đi tìm hiểu tình huống?

Nếu là dã thú thì tốt rồi, còn có thể nuôi, nhưng người này thì không nuôi được, giữ không thể giữ, bán không thể bán, nếu g·i·ế·t...

Thiên chi kiêu nữ ư? Quả thực chính là một trò cười.

Đại Bạch nhìn người áo đen kia, sau đó đột nhiên nhấc chân đạp một cái.

Nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ đến tận lúc trời sáng mà vẫn không thấy người quay về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đám người cảm thấy khó hiểu, đành phải đi vào thôn hỏi thăm, có lẽ sẽ có người nhìn thấy người của bọn họ.

Người này lập tức ngã lăn ra đất.

"Ngươi ném gã vào trong núi sâu đi, không cần trói lại, cứ ném vào đó là được." Tống Anh suy nghĩ một chút rồi nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu nàng c·h·ế·t, ta sẽ đốt cho nàng chút tiền giấy, hy vọng kiếp sau nàng đầu thai tốt một chút, đừng làm cô nương mà làm nam tử.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 678: Không muốn làm