Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 661: Bao vây lại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 661: Bao vây lại



Nói xong, hắn lại ho mạnh hai tiếng.

Chứng kiến tình hình bên trong thôn trang, khuôn mặt già nua của Tống Lão Căn đỏ bừng vì phấn khích.

Thân thể của hắn...

Vừa nói xong, dưới tầm mắt của Tống Lão Căn, cách đó không xa có một con hổ đang xông tới.

Lúc này, Tống Anh hề không hay biết thân đệ và thân muội của nàng đang đến đây.

Hai mắt Tống Anh lại sáng rực lên.

Dù vẫn còn nhỏ nhưng hắn biết tại sao thân thể của mình lại trở nên tồi tệ đến vậy.

Khúc gỗ lớn trong tay bọn họ giống như cành cỏ khô, dễ dàng bị chẻ ra.

"…" Tống Lão Căn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn là đích con thứ, đứa con nhỏ tuổi nhất trong phủ, không có năng lực cạnh tranh nhưng lại sinh ra ở vị trí đích tử, vậy nên đành phải chịu hy sinh.

"Ồ." Tống Tâm Hoa bật cười.

Ánh mắt của Tống Đường Hành hơi dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt tay. .

Đây chính là phụ mẫu, huynh đệ.

"Tự lo cho mình đi! Với thân thể này của ngươi mà cũng có tư cách đồng cảm với người khác sao?" Tống Tâm Hoa chế giễu một tiếng.

Chương 661: Bao vây lại (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Tâm Hoa nghe vậy thì giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười rất thú vị: "Đệ đệ, ngươi giả vờ làm người tốt làm gì? Ngươi thực sự thấy nàng đáng thương ư? Vậy năm đó, khi Đại tỷ quay về nhà, sao ta lại không hề nghe thấy ngươi cầu xin giúp nàng?"

"Dù sao thì đó cũng là tỷ tỷ cùng mẹ cùng cha của chúng ta, ta quan tâm một chút cũng là chuyện bình thường, Ngũ tỷ à, ngươi nên khoan dung một chút, nếu đã đến đó rồi thì đừng đối xử tệ với Đại tỷ, dù sao thì... nàng ấy cũng khá thảm rồi." Tống Đường Hành nói.

Những người này, vừa nhìn đã biết là kiểu người biết làm việc!

"Hổ lớn?!" Mặt Tống Lão Căn biến sắc, "Nha đầu, mau, chạy mau!"

"Haha, người khác đều nghĩ rằng ngươi giống như một con cừu non vô dụng, dường như là ánh mắt của người khác đều không tốt lắm." Tống Tâm Hoa cười khẩy một tiếng.

"Nhưng... chuyện này rất quan trọng." Tống Đường Hành nói, "Dường như mấy người mà cha phái đi đều khá lợi hại, đệ nghĩ... có thể là đi đối phó với Đại tỷ."

Vẻ mặt của Tống Đường Hành hơi ngượng ngùng, trông có vẻ yếu ớt: "Vậy nên... Ngũ tỷ, tỷ không định hỏi rõ nguyên nhân sâu xa sao?"

"Nếu người thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây ở, chỗ này thật sự rất thoải mái." Tống Anh tự hào nói.

"Đệ nghe nói... Đại tỷ rất đáng thương." Tống Đường Hành lại nói.

Thật đúng là trò cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu Tống Anh là một cô nương biết nghe lời thì Tống Lão Căn cũng không đến nỗi lo lắng như vậy.

"Vậy thì có liên quan gì đến chúng ta?" Tống Tâm Hoa hừ một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn chỉ tò mò, làm sao một kẻ bị bỏ rơi lại có thể thu hút được sự chú ý của cha mẹ.

Không thể tin được, giữa ban ngày ban mặt mà lại có hổ xuống núi?!

Trời lạnh thế này, trong thôn trang của Tống Anh có giăng một sợi dây thừng lớn, trên đó treo đầy gà, vịt, ngỗng và thịt nai, thịt lợn phơi khô, không chỉ vậy, trong thôn trang còn có một nhà kho lớn rộng khoảng hai mẫu đất, bên trong là củi khô xếp ngay ngắn chỉnh tề!

Tống Lão Căn chỉ thấy Tống Anh vui vẻ chạy ra ngoài, sau đó hét lớn: "Người đâu! Mau bao vây nó lại cho ta!"

Đơn giản là vì…. làm Đại ca chướng mắt mà thôi, mà mẫu thân cũng đã ngầm đồng ý.

Sau đó ngẩng đầu, nhìn hắn một cách mỉa mai: "Đệ đệ, thật ra ngươi căn bản không quan tâm có phải những người đó đi g·i·ế·t Đại tỷ hay không, mà là ngươi muốn biết, Đại tỷ đã làm cách nào để khiến cha mẹ nổi giận, thậm chí khiến cho đại ca bị Tiết Thế tử dạy dỗ, phải không?"

Mấy con hổ cực kỳ hữu dụng, con hổ cái tinh ranh bên cạnh nàng chính là một chiến binh dũng mãnh, lợi hại vô cùng, nếu có thêm một con nữa thì nàng sẽ giống như hổ mọc thêm cánh!

Nói cách khác, những người trong thôn trang hoàn toàn không cần lo lắng bị rét cóng trong trời đông lạnh lẽo.

Mỗi người đều có suy nghĩ riêng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Đường Hành nghe Tống Tâm Hoa nói vậy thì ngẩn người một lúc, sau đó che miệng ho khan vài tiếng.

Lúc này, lão gia tử đang theo nàng đi vào bên trong thôn trang.

Hiện tại, Tống Lão Căn quản nàng rất nghiêm, sợ nàng lén lút đi tìm lý chính để xin giấy thông hành, vậy nên dù nàng đi đâu, ông cũng cố gắng theo sát.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 661: Bao vây lại