Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 632: Lấy oán trả ơn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 632: Lấy oán trả ơn


Nếu Nhị ca ta có thể ngoan ngoãn làm con rùa rụt đầu lấy lòng bọn họ thì không có vấn đề gì lớn, nhưng ca ca ta cũng đâu phải người như vậy." Tống Anh nói tiếp.

Với hiểu biết của nàng về hầu phủ thì cả nhà Diên Bình hầu kia thật sự xem thường người cùng tộc ở thôn Hạnh Hoa.

Nếu không phải nhờ có hầu phủ che chở qua thời gian đó thì con cháu trong nhà cũng sẽ không yên ổn vượt qua tai họa như vậy.

Sau đó, ông nuôi con thay nhà người ta cũng là để báo đáp ân tình này.

Ngươi nói có đúng không?" Tống Lão Căn nói tiếp.

Cho dù bọn họ không chủ động sáp tới thì không chừng hầu phủ cũng sẽ phái người tới hỏi một tiếng!

Rất khó chịu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 632: Lấy oán trả ơn

Huống hồ, ông còn cầm 100 lượng bạc của người ta...

"Bất kể lúc trước hầu phủ có đuổi chi chúng ta đi như tống cổ ăn mày hay không thì đối với ta mà nói, đó đều là ân tình, không thể bởi vì họ không cho nhiều hơn mà sinh lòng trách móc.

Ngươi nói xem... sau này ta có thể lấy oán trả ơn sao?" Tống Lão Căn hỏi.

Hơn nữa... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nói như vậy cũng không sai.

"Nhị Nha, bỏ chuyện của ngươi qua một bên không nói tới thì ta đã nợ ân tình của hầu phủ.

Tống Lão Căn thở dài.

Tống Lão Căn nhíu mày: "Ý ngươi là... người nhà đó sẽ đối phó Nhị ca ngươi?"

Cho dù ông không hiểu việc đời thì cũng biết trứng gà không thể chọi nổi đá.

Đi tới đi lui mấy bước, râu cũng vểnh hết lên, cuối cùng ông chỉ vào Tống Anh: "Chấm dứt rõ ràng? Ngươi cũng không tự nhìn xem ngươi là thứ gì! Đúng là bây giờ ngươi có mấy đồng bạc trong tay, nhưng có thể so với hầu phủ sao!? Tài sản mà mấy đời nhà người ta tích lũy được có thể ít hơn ngươi chắc? Huống chi, có thân phận bày ra ở đó, nếu người ta muốn khiến ngươi c·h·ế·t thì ngươi cũng không sống được! Nếu ngươi c·h·ế·t đi, nương ngươi càng không yên tâm!"

Chi của ông là nhờ phần mộ tổ tiên bốc khói xanh nên mới có được một tú tài như vậy.

Thật ra Tống Lão Căn không có mặt mũi nào, bởi vì ông không có tư cách trách móc hay thậm chí là oán hận hầu phủ.

Năm đó, trong nhà gặp thiên tai lớn.

Tống Anh ngẩn ra một chút.

Hơn nữa, nói đến cùng thì ngươi là con ruột của nhà hắn, ta cũng không có tư cách bất bình thay ngươi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ta thấy là bình thường đã nuông chiều ngươi quá rồi nên mới khiến ngươi không biết trời cao đất dày như vậy!" Lão gia tử nói thêm.

Đương nhiên, nếu hầu phủ xem trọng chi chúng ta thì sẽ làm như vậy, nhưng nếu bọn họ đề phòng chi chúng ta thì khó mà nói trước được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong lòng Tống Lão Căn chấn động.

"Một khi người ta xem trọng nhà chúng ta, vì để khiến quan hệ giữa hai nhà càng thân thiết hơn, chắc chắn sẽ muốn đưa ta quay về.

Lúc ta ở hầu phủ, người bên đó luôn chê cười ta xuất thân quê mùa, nói cha nương ta là nông dân sống trong nước phân, nước bùn, loại người như chúng ta, cho dù có đọc sách thì cũng sẽ không được bọn họ xem trọng, thậm chí còn cảm thấy nhà chúng ta hao tâm tổn trí để tiến lên như vậy chính là để bám vào cành cao là hầu phủ.

"Vậy thì thế nào?!" Tống Lão Căn hầm hừ.

Người cùng tộc được hầu phủ để vào mắt đã sớm thăng chức rất nhanh, họ hàng cũng không ở đây.

Không chừng còn ra tay trước, ấn đầu con cháu tài giỏi nhà chúng ta trở về." Tống Anh nói tiếp.

Nhưng lúc ấy, ông thật sự không nghĩ nhiều như vậy, làm sao biết người giàu có lại thay đổi suy nghĩ nhanh như vậy chứ? Khuê nữ ruột lúc thì không cần, khi lại đòi về, đột nhiên xuất hiện rồi xé nát trái tim tức phụ nhi của con ông.

Người cùng tộc ở thôn Hạnh Hoa đều là họ hàng xa ở dòng bên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng nếu đúng như lời nha đầu này nói thì sau này... thật sự vẻ vang hơn thì hai nhà còn có thể không chạm mặt nhau sao?

Tống Anh sờ mũi: "A gia, không phải ta ngoan cố đâu nhưng bản thân người ngẫm lại đi, con cháu nhà chúng ta sẽ phải tham gia khoa cử đúng không? Đến khi người nhà chúng ta có tiền đồ, hầu phủ có tới nối lại tình cảm với chúng ta không?"

Thôn Hạnh Hoa cùng lắm chỉ được xem là nửa quê quán, còn là loại bị xem thường nữa.

Vẻ mặt nghiêm túc của Tống Anh thật sự dọa Tống Lão Căn sợ hãi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 632: Lấy oán trả ơn