Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 617: Đại lão gia

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 617: Đại lão gia


"Ta thấy lúc trước không nên để bọn chúng tới đây.

Trong lòng thật sự bất an!

Không cần phải có ta đâu." Miệng Tống Lão Căn đắng chát.

Chỉ có nhà lão Tứ còn hiểu chuyện một chút, biết viết thư hỏi ý lão Tứ, nhưng lão Tứ lại đón cả hai cùng tới đây!

"Bây giờ bọn chúng chỉ mới tiếp xúc với đồng môn có gia cảnh bình thường, nhưng cũng sẽ có một số thiếu gia nhà giàu.

Chương 617: Đại lão gia

"Ngươi đùa gì vậy?" Tống Lão Căn trợn to mắt.

Lão gia tử cũng nhận biết được mấy chữ, không nhiều lắm.

Đến lúc đó, hoặc là trở thành tuỳ tùng, làm c·h·ó săn cho nhà người ta, hoặc là mê c·ờ· ·b·ạ·c, chơi bời.

Sáng sớm vừa mở mắt ra, bên ngoài đã có bà tử mang nước ấm đến, còn có hán tử làm chân chạy vặt, gã sai vặt chăm sóc, gia đinh bảo vệ...

Sao người lăn lộn từ trong bùn đất ra có thể làm đại lão gia được chứ?"

Ngay cả bên cạnh Tam Nha cũng có ma ma gì đó và tiên sinh chiếu cố.

Ở thôn bọn họ, tôn nữ đã gả ra ngoài như bát nước đã đổ đi, sao có thể chiếm hời của nàng được?!

Tiên sinh mời đến nhà có nhiều thời gian rỗi vào buổi sáng, bảo hắn dạy người nhận biết mặt chữ đi." Tống Anh nói.

Sau khi nàng liệt kê hàng loạt chỗ tốt, đôi mắt của Đại phòng và Tam phòng lập tức hoa lên.

Trước đây, mấy đứa nhỏ nhà ta chưa hiểu việc đời.

Bây giờ đột nhiên được ta đón tới đây, không chừng còn có suy nghĩ đang nghèo chợt giàu lên..."

Một chút xíu ân tình xưa kia bây giờ còn lại bao nhiêu chứ?

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng phải sẽ trở thành không biết tốt xấu sao?" Lão gia tử nói tiếp.

Bây giờ, Tống Lão Căn là người tiếp theo dọn lên trấn, nhưng tâm trạng của ông quả thực thấp thỏm.

Nhưng mà... Nhị Nha à, ngươi nhìn bộ xương già này của ta đi.

Chuyện ca ca nàng đi học, đi thi ít nhiều cũng nhờ có nàng đúng không? Mấy tức phụ nhi trong nhà ông kiếm được tiền cũng là dựa vào nàng... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Không phải chúng rất ngoan sao? Mỗi ngày phải đến học đường bên ngoài đi học, sau khi về còn có hai tiên sinh trong nhà đi theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lúc ngươi chưa tới cũng có hàng xóm đến làm quen, nhưng ta chưa từng đi ra ngoài gặp người ta." Tống Lão Căn nói tiếp.

Nếu ở trong thôn thì ông vẫn là một ông lão đức cao vọng trọng, nhưng khi tới đây thì ông chỉ là một ông già vụng về.

"Vốn dĩ... bọn nhỏ đã được lợi từ ngươi quá nhiều rồi, cũng nên một vừa hai phải thôi.

Bây giờ, ngay cả tôn tử, tôn nữ cũng đã sắp xếp chu toàn hết rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu Tống Anh là tôn tử thì ông cũng chấp nhận, nhưng vấn đề là đây là một nha đầu.

"Người muốn về cũng được, nhưng nếu mấy đứa nhỏ này học theo cái xấu thì người đừng trách ta." Sắc mặt của Tống Anh không thay đổi, "Người cũng thấy đấy, trên trấn này có nhiều người giàu có, trên đường cũng thường xuyên xuất hiện mấy tên bại gia chi tử.

Ta thật sự không quen ở đây..." Sáng sớm tinh mơ, lão gia tử vừa ăn cơm vừa nói.

Có chỗ nào nhìn giống như tới trông chừng đám tôn tử chứ? Rõ ràng chính là tới làm đại lão gia!

Tiên sinh dạy văn, tiên sinh dạy võ, nhà giàu có cũng chỉ đến thế mà thôi!

Tống Anh lùa một đũa cơm vào miệng: "Người muốn trở về à? Vậy người định mặc kệ mấy đứa nhỏ sao?"

"Không biết thì học thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nhị Nha, ta thấy mấy đứa nhỏ rất ngoan ngoãn.

Đứa nhỏ Tống Anh này thật sự đối xử quá tốt với Tống gia của ông.

Sao có thể cái gì cũng dựa vào ngươi chứ? Ngươi cũng không sợ chiều hư nương của bọn chúng!" Tống Lão Căn thở dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy nhé?" Tống Anh nói tiếp.

Ông còn có thể làm được gì chứ?

Thậm chí, ông còn cảm thấy bộ quần áo cũ trên người mình làm ô uế tòa nhà này!

Lúc Tống Anh nói tới chuyện này, ông đã lập tức từ chối.

Tuy ngươi cho nhiều đồ tốt, nhưng quả thực cũng đã từng cảnh cáo bọn họ.

Nếu sau này bọn chúng đua đòi theo người ta thì tương lai sẽ bị hủy hoại.

Tống Lão Căn trợn trắng mắt: "Đúng vậy.

Tống Lão Căn nheo mắt.

Ông hoàn toàn không ngờ đời này mình lại ở trong tòa nhà mà tôn nữ mua!

Hay là ta trở về nhé.

Nào có chuyện không vui? Nhi tử cũng từ bỏ, ném hết tới đây.

"A gia cảm thấy ta chiều Đại bá nương và Tam thẩm sao?" Tống Anh cười cười.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 617: Đại lão gia