Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 555: Ta muốn ăn thịt
"Ngươi nói đi." Hoắc Triệu Uyên vô cùng tò mò nhìn nàng.
"Đúng vậy." Tống Anh nghiêm túc gật đầu.
Hoắc Triệu Uyên cảm thấy có lẽ hắn đã hiểu sai ý của nàng nên hỏi lại: "Ngươi nói có người tới nhận người thân sao? Bọn họ nói là người thân của Hoắc Nhung sao?"
Trước đây ta đã từng gặp không ít tăng nhân, đạo sĩ, bọn họ chưa bao giờ có hành vi nực cười như vậy, dù chữa bệnh cũng chỉ dùng dược liệu bình thường." Hoắc Triệu Uyên nghiêm túc nói.
Ếch tinh cũng choáng váng.
Tống Anh thở dài, mọi chuyện đang vui mà, có nhất thiết phải như vậy không?
Hoắc Nhung không có người thân, chắc chắn đó là kẻ lừa đảo." Hoắc Triệu Uyên nói thẳng.
"Ta tình cờ có được thánh dược trị thương.
Chương 555: Ta muốn ăn thịt
So với chuyện thành tiên, tất cả đều không quan trọng.
Sao lại có thể không biết được chứ? Ngươi bị những người đó lừa rồi..."
Nương ruột của Hoắc Nhung, tức phụ nhi của Hoắc Trường Đông, bởi vì không biết phu quân của mình sống c·h·ế·t ra sao nên đã tái giá với đệ đệ của phu quân rồi sinh ba đứa con.
"Thôi, lát nữa để Tứ Tượng đi theo ngươi một chuyến, bắt người về quy án!" Hoắc Triệu Uyên nói thêm.
Chỉ thấy Tống Anh đột nhiên quỳ xuống đất "bịch" một tiếng, tiện tay ôm lấy chân Hoắc Triệu Uyên, mở miệng nói: "Thúc phụ đại nhân! Ngươi có thể cho ta ăn một miếng thịt của ngươi không?! Không nhiều đâu! Chỉ một miếng thôi!"
Chỉ mới như vậy đã muốn bắt người đi rồi? Bọn họ vừa mới tới thôi đấy!
Bây giờ bọn họ đã tìm tới cửa, ta còn phải phụng dưỡng như nương ruột đấy!" Tống Anh nghiêm túc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dáng vẻ như vậy cực kỳ giống bọn lưu manh ăn nói vớ vẩn để lừa gạt người khác.
Có điều... Thúc phụ đại nhân, ta xin người một chuyện có được không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói thật, hắn cũng muốn nếm thử, nhưng trước mặt vị Hoắc đại nhân này, hắn không dám nói… dù chỉ một chữ.
Hoắc Triệu Uyên nhìn nàng chằm chằm: "Hoắc Nhung đã là chất tử của ta thì ta đương nhiên phải biết rõ tình huống của hắn.
Nàng biết bản thân mình bây giờ mặt dày.
Dám giả mạo nương hắn? Ha ha.
"Không thể nào! Đạo nhân kia toàn thân đầy tiên khí, không giống những đạo nhân bình thường... Thúc phụ đại nhân... mạng nhỏ của chất tức phụ nhi đều dựa vào người cả đấy!" Tống Anh cảm thấy có thể trao cho mình một giải thưởng diễn xuất.
"Vì sao những người này lại tìm tới ngươi? Ngươi nghĩ kỹ lại xem, có khi nào bọn họ do người khác sai sử không?" Hoắc Triệu Uyên đột nhiên nói.
"..." Hoắc Triệu Uyên ngây người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Xin ta?" Hoắc Triệu Uyên đột nhiên cảm thấy rất hiếm có.
Sư phụ muốn ăn thịt người ta sao?
Một khi bỏ lỡ lần này thì không còn cơ hội nào khác nữa đâu!
Thịt của thần tiên... Ếch tinh nghĩ nghĩ, cảm thấy... có lẽ thật sự hữu dụng thì sao?
Hoắc Triệu Uyên cảm thấy đằng sau có chuyện mờ ám.
Ta cắn xong một miếng sẽ lập tức bôi lên cho ngài, đảm bảo không mất nhiều máu đâu!" Vẻ mặt của Tống Anh cực kỳ nghiêm túc, móc ra một con dao từ trong tay áo nhưng trên thực tế lại móc từ trong không gian ra: "Không gặm trực tiếp cũng được, cắt ra một miếng để ta nướng lên, mùi vị chắc hẳn sẽ đỡ hơn một chút... Con dao này sắc bén hơn răng ta nhiều, không đau lắm đâu!"
Nhưng da mặt là cái gì...
Một miếng thịt mà thôi, không phải hắn tiếc, nhưng nha đầu này... quá đột ngột.
"Bậy bạ." Trên đời này làm gì có chuyện hoang đường như vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong đầu Tống Anh lập tức nhảy ra cái tên Thúy Nhan Trai: "Đã có vài cái tên nhưng ta có thể tự giải quyết.
Hoắc Triệu Uyên đưa tay vỗ nhẹ vào trán nàng: "Ngươi bị người nhà giả mạo kia chọc tức tới phát điên rồi sao? Sao lại bắt đầu nói sảng rồi?"
"Ta nghiêm túc mà." Tống Anh chớp mắt, sau đó giơ tay lên che ngực, "Thúc phụ đại nhân, thật ra ta... Khụ khụ, ta mang bệnh hiểm nghèo nhưng đại phu bình thường không khám ra được... Hôm qua tới gặp một đạo sĩ, đạo sĩ kia nói cần một miếng thịt của quý nhân để làm thuốc dẫn..."
"Thúc phụ đại nhân biết rõ như vậy sao?" Tống Anh hỏi.
"Đúng vậy.
Tống Anh rối rắm không biết nên mở miệng thế nào.
"Ngươi lại bị người ta lừa rồi.
Một khắc trước còn đang bình thường, bây giờ đột nhiên bắt đầu khoa trương rơi lệ.
"Không thể nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.