Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 519: Xin lỗi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 519: Xin lỗi


"Sao? Tống cô nương còn muốn nghe sự tích của bọn ta à?" Cát Đại cảm thấy cô nương này thật ngây thơ.

"Ha! Khẩu khí của tiểu nương tử không nhỏ." Cát Đại cười nhạo, "Tống cô nương, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.

Đầu óc của Tống cô nương này không được tốt lắm rồi!

Bên trong cánh rừng nhỏ này có không ít cỏ khô, lá rụng, nhưng lá rụng vừa chạm vào đã nát, chắc hẳn không thể dùng để che thân.

Hôm nay, hoặc là ngươi giao công thức điều chế xà phòng ra, hoặc là... các ngươi tr.ần tru.ồng trở về."

"Tống cô nương, tiền bạc là thứ sống không giữ được, c·h·ế·t không thể mang theo.

"Có gì không được? Các ngươi nói nghe thử một chút xem.

Lén lút hạ độc thủ với sáu, bảy người, vậy bên ngoài đã công kích, thu mua bao nhiêu người? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đối phương nghe vậy thì cho rằng Tống Anh thỏa hiệp, trong lòng cực kỳ vui mừng.

Ngươi đánh ngã bọn họ, ta phụ trách kết thúc là được."

Đương nhiên, gã ta chỉ thuận miệng nói những lời này mà thôi.

G·i·ế·t người không tốt, sẽ tạo nghiệp.

Phàm là nữ tử, tất nhiên đều chú trọng thanh danh.

Ta sợ gần đây không có ai, ta nhất thời không kiềm chế được mà chôn các ngươi ngay tại chỗ." Tống Anh cười một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nói như vậy, các ngươi còn rất có nghĩa khí nhỉ?" Tống Anh nhìn gã ta bằng ánh mắt vô tội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Chúng ta vẫn nên vào trong rừng đi!" Tống Anh rất dứt khoát.

Chương 519: Xin lỗi

Nếu không làm theo yêu cầu của bọn ta thì bọn ta chỉ có thể xin lỗi thôi."

Đã tới nước này rồi, chẳng phải nên quỳ xuống xin tha sao? Lại còn hỏi đông hỏi tây.

Đôi mắt khép hờ, hai tay vô thức giơ lên, chỉ cảm thấy dòng khí trong bụng bắt đầu chuyển động, cuối cùng tập trung về hai tay, lao ra ngoài.

Bọn ta làm độc thủ cho Thúy Nhan Trai đã lâu, dưới tay đã có sáu, bảy người khóc lóc thảm thiết không dám lăn lộn nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"A!" Vừa nghĩ như vậy, người đứng gần Ngưu Đại Lực nhất đã bị đấm bay.

Những người khác nhìn thấy thì hoảng sợ, ngơ ngác, sau đó móc dao găm trong ngực ra, xem ra thật sự muốn đánh một trận cho tới cùng.

Ngưu Đại Lực lập tức gật đầu.

"Các ngươi thường xuyên làm loại chuyện này sao?" Tống Anh hỏi.

Cả đám người quay ngựa lại, dẫn xe lừa của Tống Anh đi vào cánh rừng nhỏ.

Có người nhìn, cùng lắm thì nàng bảo Ngưu Đại Lực ra tay, bản thân chắc chắn có thể khống chế được sát khí điên cuồng chạy trong cơ thể.

Hy vọng người cũng đừng làm khó những người kiếm miếng cơm ăn như bọn ta, có được không?" Cát Đại nói tiếp.

Tr.ần tru.ồng...

Lá cây dưới đất như bị gió cuốn tung lên, bay đi cùng với đất đá.

"Đại Lực." Tống Anh kêu một tiếng, "Ta cũng không thể quá đáng.

Xung quanh âm u.

Tống Anh gật đầu.

Không thể làm chuyện máu me như thế, vì vậy dù có chuyện gì thì vẫn nên giải quyết ngay tại đây, trên con đường lớn này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những người đó sửng sốt, sau đó thì cười phá lên.

Tống Anh nhìn lướt qua, nhíu mày.

Cát Đại kia thấy nàng như vậy thì cười nói: "Tống cô nương đừng nên có tâm lý ăn may.

Còn có tiểu nha đầu bên cạnh Tống cô nương này nữa, dáng vẻ ngơ ngác y hệt đồ ngốc vậy.

Ở đây là đường lớn nhưng bây giờ xung quanh không có người, còn lát nữa thì không nói trước được.

Bọn ta cũng không có lòng thương hoa tiếc ngọc, không quan tâm ngươi là nam hay nữ.

Trấn lớn như vậy mà lại bị dồn ép tới mức chỉ còn mình Thúy Nhan Trai, những cửa hàng khác gần như đều không làm ăn nổi, thu không đủ chi.

Nếu cô nương ngươi có thể hào phóng như Thúy Nhan Trai, bọn ta cũng không phải không thể châm chước." Cát Đại cười cười.

Thúy Nhan Trai kia giàu nứt vách!

Ý tưởng hay.

Tống Anh cười cười.

"Bọn ta đều là những người kiếm miếng cơm ăn mà thôi, Thúy Nhan Trai cho bọn ta rất nhiều tiền.

"Vào rừng? Vậy không được.

Ta cũng rất muốn biết có phải còn rất nhiều người thảm như ta hay không." Thái độ của Tống Anh như thể đang nói chuyện phiếm.

Chẳng phải chỉ là xà phòng thôi sao? Người ngoan ngoãn giao ra đây thì bọn ta sẽ không làm khó người.

Tống Anh hoảng sợ, vội vàng kiềm chế.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 519: Xin lỗi