Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 493: Quăng tám sào cũng không tới
Tống Anh lại cảm thấy mất mát, cảm thấy đống tiền này mọc chân chạy mất.
Nếu sau này nàng có một thôn trang lớn thì không chừng còn có thể kiếm chút tiền vô lương tâm này, nhưng bây giờ thì không thể nghĩ tới.
Tống Anh cau mày, thấy người khác đều nhìn mình chằm chằm thì xấu hổ cười cười: "Vong phu là tiểu binh dưới trướng của hắn, là quan hệ có quăng tám sào cũng không tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Giai nghe vậy thì sửng sốt.
Lúc ấy hoa này hơi héo, ta về nhà tưới thêm nước thì chúng khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Đưa lục mẫu đơn kia sao?
Nếu muốn mua được như vậy thì e rằng rất khó." Tống Anh thành thành thật thật trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có lẽ là thấy ta đáng thương nên mới đưa hoa tới an ủi một chút."
"Hoắc đại nhân chiếu cố ngươi như vậy hẳn là vì tôn trọng phẩm chất của Tống cô nương, biết ngươi thủ tiết cho vong phu đúng không?" Hứa tiểu thư thấy không có ai dám mở miệng thì lớn gan lên tiếng, nghe có vẻ như đang khen ngợi Tống Anh.
Tống Anh quay đầu nhìn Hứa tiểu thư kia, nói: "Có lẽ là vậy."
Nhất thời hơi lo lắng.
Có điều hơi nguy hiểm, dù sao thì nàng cũng chỉ có mấy miếng đất, lại không phải nông dân chuyên trồng hoa, rất khó giải thích được làm sao chậu hoa có bề ngoài bình thường sau khi qua tay nàng lại trở nên độc nhất vô nhị, vì vậy... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cứ tưởng là một phụ nhân, không ngờ là góa phụ.
Người khác không biết người sống ở Hoắc phủ rốt cuộc là ai nhưng Lục gia đương nhiên biết rất rõ.
Có lẽ Hoắc đại nhân cũng không đoán được hoa của Tống cô nương người ta... vô cùng xuất sắc!
Chương 493: Quăng tám sào cũng không tới
Nàng vừa dứt lời, đột nhiên có người mang một chậu hoa cúc tới đây.
"Vậy sau này Tống cô nương phải cẩn thận một chút mới được." Hứa tiểu thư dịu dàng nói.
"Đa tạ Hứa tiểu thư đã nhắc nhở.
Mẫu đơn chính là vua của các loài hoa, hoa cúc được gọi là lục mẫu đơn đương nhiên cũng không bình thường.
Lúc những người đó tặng đồ tới còn dặn dò, nói Tống cô nương là thân thích của đại nhân nhà hắn, bảo Lục gia hầu hạ cẩn thận chút, đừng để cô nương người ta phải chịu ấm ức, dường như cũng sợ hoa của Tống cô nương này không tốt nên mới cố ý đưa chậu lục mẫu đơn này tới để giữ thể diện.
Đây chính là kỳ trân dị bảo, giá cả cao chót vót.
Lục Giai vừa nhìn sang thì sợ hết hồn, vội vàng hỏi quản gia: "Lục mẫu đơn từ đâu ra vậy?"
"Vận may tốt nên mới có được thôi.
Quăng tám sào cũng không tới?
Hắn ta tuy cao ngạo nhưng vẫn có lý trí, vẫn biết chừng mực, nhân vật như Võ Thần Vương kia hoàn toàn không phải người mà hắn ta có thể chọc vào...
Chậu hoa được bưng tới đặt trước mặt Tống Anh.
"Ha ha." Lục Giai cười gượng một tiếng.
Cẩn thận cái gì? Đương nhiên là đừng tiếp cận nam nhân khác, tránh bị Hoắc đại nhân trả thù.
Sau này lúc lên núi xuống biển phải chú ý một chút, đừng để bị người khác b·ắ·t· ·c·ó·c trên đường, còn phải nhờ tới Đại Lực nhà ta cứu ngươi từ trong tay người xấu ra." Tống Anh cong môi cười.
"Đúng vậy." Quản gia vội vàng đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
20 đến 30 lượng? Tống Anh chép miệng, đám nam nhân phá gia chi tử này không quán xuyến việc nhà nên không biết củi, gạo, dầu, muối quý giá thế nào.
Vì vậy, từ khi sống ở đây tới nay đều rất cẩn thận, không dám đi nhầm nửa bước.
Muội muội Tống gia mới mười bảy, mười tám tuổi, chẳng lẽ phải thủ tiết cả đời?
Thế nhưng ta cảm thấy Hứa tiểu thư mới là người phải cẩn thận hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng mà...
"Cái này... do Hoắc đại nhân sống bên cạnh đưa cho... Tống, Tống cô nương..." Thật ra quản gia cũng hơi ngơ ngác.
Hắn ta từng nghe Tống Tuân nhắc tới, sau khi trượng phu qua đời, muội muội này của hắn mới gả qua, tấm thân vẫn còn trong sạch...
Ngay cả Tống Tuân cũng hơi ngơ ngác, vì hắn hoàn toàn không biết Hoắc Nhung kia lại có giao tình với Hoắc đại nhân!
Giống này khi nở hoa, cánh hoa xanh biếc như ngọc, óng ánh, mềm mại; sau khi phơi dưới nắng, màu xanh nhạt dần rồi ngả sang vàng, rực rỡ lóa mắt...
Mua giá thấp về tưới chút linh thủy là có thể bán ra với giá cao, chênh lệch ở giữa còn không ít...
"Tống cô nương mà Hoắc đại nhân nói... là... nàng sao?" Lục Giai hơi nghi ngờ.
Hầu hết các công tử, tiểu thư ở đây đều biết không thể chọc vào người của Hoắc phủ nên lúc này giảm bớt thái độ thù địch đi rất nhiều, nhưng cũng vài người nghe thấy Tống Anh nói tới vong phu thì trong lòng có thêm mấy phần kiêng kị.
Hình như nàng đã phát hiện ra một cơ hội làm ăn mới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.