Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 470: Thêm dầu vào lửa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 470: Thêm dầu vào lửa


Thêm dầu vào lửa như vậy, nói không chừng lão gia tử thật sự sẽ chặt tay Tống Phúc Sơn!

Tống Anh ở bên cạnh thêm dầu vào lửa là muốn cho hắn ta biết ở Tống gia này có một kẻ quấy rối như nàng, sau này không dám làm sai nữa, nếu không, kẻ quấy rối là nàng sẽ khiến lão gia tử đánh c·h·ế·t hắn ta.

Hắn ta rất bình thường, nếu thật sự tới sòng bạc thêm mấy lần thì không chừng sau này sẽ không quay đầu được nữa!

Thử hỏi khắp thôn xem có vãn bối nhà ai làm người như vậy không! Câu nào câu nấy đều đâm thẳng vào tim hắn ta?!

Dù sao cũng phải chọn một trong hai, đau dài không bằng đau ngắn.

"Đương gia! Ngươi, ngươi, đầu óc của ngươi bị c·h·ó tha mất rồi sao?! Bây giờ Đạt ca nhi còn đang đi học đấy! Ta đã hỏi tiên sinh rồi, tiên sinh nói Đạt ca nhi cực kỳ thông minh, chỉ cần đủ cố gắng thì sau này làm tú tài tiên sinh không thành vấn đề! Nếu tiến bộ hơn nữa, không chừng sẽ thật sự trở thành quan lớn lão gia đấy! Ngươi như vậy là không muốn nhi tử sống tốt! Ta, ta... Ta liều mạng với ngươi!"

Quả nhiên, nghe Tống Anh nói như vậy, lão gia tử lại bình tĩnh hơn, còn Đại Diêu thị thì bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

"Đúng là lòng dạ bất chính."

Lúc này hắn ta không chiếm lý, lại bị lão gia tử nhìn chằm chằm nên không dám đánh trả.

Vì vậy, Đại Diêu thị lập tức nhào tới, cào cấu vào mặt Tống Phúc Sơn.

Chương 470: Thêm dầu vào lửa

Nhưng tất cả mọi người biết không phải ai cũng có năng lực khắc chế như Tống Mãn Sơn, không biết bao nhiêu người đã bị sòng bạc huỷ hoại.

Giờ phút này, rốt cuộc Tiêu thị đã hiểu vì sao này đống xương này không phải cho Tam phòng... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đánh, đánh c·h·ế·t cho ta! Cả nhà đều muốn sống tốt, chỉ có mình hắn không biết tốt xấu, làm người không muốn, nhất quyết phải học làm s·ú·c sinh! Gậy của ta đâu! Hôm nay dù thế nào ta cũng phải đánh gãy xương hắn, xem hắn làm sao đi tới sòng bạc nữa!" Lão gia tử đứng dậy, thật sự đi tìm gậy.

Mỗi một câu của Tống Anh đều khiến Tống Phúc Sơn hoảng sợ hơn mấy phần.

Tống Lão Căn hiểu rất rõ mấy nhi tử của mình, nhất là trưởng tử.

Phải rồi, Đại bá còn nói ta là khuê nữ đã xuất giá như bát nước đổ đi, nói ta bớt quản chuyện của nương gia đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tam phòng quả thực không muốn.

Nếu hắn ta là quan tham ô thì Tống Anh là gì? Chính là đại gian thần, tâm địa quá xấu xa!

May mà có lý chính can thiệp nên đứa trẻ không bị bán đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ai liên lụy tới Đạt ca nhi thì chính là muốn Đại Diêu thị đi tìm c·h·ế·t.

Lão gia tử càng nghĩ càng sợ: "Lấy gậy của ta tới đây!"

Cuối cùng vì nợ tiền c·ờ· ·b·ạ·c mà trở nên đần độn, sau đó bị người ta đánh đập rồi nhiễm bệnh mà c·h·ế·t.

Lão gia tử cũng cầm gậy đi tới, thật sự không hề nương tay, một gậy bắt Tống Phúc Sơn nằm sấp xuống rồi bắt đầu đánh vào đùi Tống Phúc Sơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"A gia, vẫn chưa hết." Tống Anh vội vàng mở miệng, lấy 5 lượng bạc ra, "Đại bá cho ta 5 lượng bạc để ta giữ bí mật.

"May mà Đại bá không phải quan lại, nếu không khi mình làm chuyện xấu chắc chắn sẽ hối lộ cấp trên..."

Nhưng nhất định phải khiến Tống Phúc Sơn biết sợ.

Tiền này do Đại bá đi mượn của người ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bây giờ, đứa trẻ đó trở thành đứa con hoang không cha không nương, chỉ có thể ăn cơm trăm nhà, nhìn sắc mặt người khác mà sống, đáng thương biết bao?!

Nếu không, sau này mà sa đọa đến mức bán thê, bán nhi thì có hối hận cũng muộn rồi." Tống Anh thật sự độc mồm độc miệng.

"Đại bá nương, nếu người tức giận thì hãy quản cho chặt, hoặc khiến Đại bá không còn tay đi đánh bạc, hoặc khiến Đại bá không có tiền đi đánh bạc.

Tống Phúc Sơn trợn trừng mắt.

Đại Diêu thị sau khi xả giận một lúc thì khổ sở khóc: "Sao số ta lại khổ như vậy chứ! Con cái không biết cố gắng, phu quân cũng không hiểu chuyện! Ta đi c·h·ế·t cho rồi!"

Sắc mặt Tống Anh không hề thay đổi, Tống Lão Căn cũng không ngăn cản.

Lúc này, Tống Phúc Sơn thật sự nghẹn khuất muốn c·h·ế·t.

"Nếu sau này Đạt ca nhi có tiền đồ mà bị Đại bá liên lụy như vậy thì mạng nhỏ của cả nhà ta sẽ không giữ nổi."

Bây giờ, Đạt ca nhi chính là mạng sống của Đại Diêu thị.

Tống Anh nói mấy câu liên tục.

Ở thôn Hạnh Hoa từng có một con bạc bán nhà, bán đất, bán cả tức phụ nhi để có tiền đi cá cược, cuối cùng không còn gì để bán thì muốn bán con.

Tống Phúc Sơn không ngừng che mặt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 470: Thêm dầu vào lửa