Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 459: Đâm vào tim
Còn ba nhà kia mỗi nhà chỉ làm một ngàn cái mà thôi, e rằng chỉ mấy ngày đã có thể làm xong, một tháng cũng có thể kiếm thêm 5 lượng, sợ sẽ có người giành làm.
Hơn nữa, sau khi được Vệ công khích lệ, trưởng bối trong nhà cũng khen ngợi hắn ta một phen.
Ai bảo Lục Giai ức h**p muội muội hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời nào nói ra cũng khách khí nhưng Lục Giai có thể nghe ra sự châm chọc ẩn trong đó.
"..." Lục Giai cảm thấy đối phương không phải tới để tặng quà đơn giản như vậy.
Nhưng cũng không gấp, hắn ở đây giúp Tống Anh bán đồ một lát trước.
Khi đưa mấy cái thẻ kẹp sách ra trước mắt Lục Giai, Tống Tuân nhìn bằng mắt thường cũng có thể phát hiện được mặt Lục Giai đỏ lên, không biết là tức giận hay xấu hổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Số lượng không ít, làm thẻ kẹp sách làm từ lá cây cũng rất tốn công, nhưng Tống Anh đã suy nghĩ kỹ.
Đương nhiên, người tới mua không chỉ có thư sinh mà còn có mấy hiệu sách lớn ở huyện Lễ.
"Danh tiếng của Lục công tử lan xa, sau khi muội muội ta nghe nói thì đặc biệt nhờ ta tới tặng quà." Tống Tuân hơi hơi mỉm cười, trông hết sức hiền lành và vô hại.
Tống Anh tiện đường tới bàn chuyện làm ăn với ba hiệu sách.
Tống Anh đã yêu cầu, Tống Tuân tất nhiên phải làm.
Tuy phụ thân hắn ta làm quan nhưng vẫn thấp hơn Vệ công. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng chọn ra ba nhà từ những người mà nàng thuê tới rửa lá cây lần trước, nàng chỉ phụ trách nấu lá cây, còn việc nhặt lá, rửa lá, phơi nắng và tô màu đều để bọn họ làm, ngay cả chỗ phơi nắng cũng không cần nàng lo.
Mấy nhà làm việc cho nàng lần trước đều là người thành thật, cho dù sau này có người nhà khác nhòm ngó thì việc làm thẻ kẹp sách cũng không thể xảy ra chuyện gì lớn.
Sau khi bán hết đồ, Tống Tuân làm theo lời dặn của Tống Anh, đi tìm Lục Giai.
Chương 459: Đâm vào tim
Chuyện lúc trước, là... Lục mỗ không đúng."
Sắc mặt Lục Giai đỏ bừng, hắn ta nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng cúi đầu: "Ta hổ thẹn c·h·ế·t mất.
Đầu tiên, ngày ấy ở trước mặt Vệ công, nếu không có thứ đồ kia của muội tử Tống gia thì e rằng ngay cả nhìn, Vệ công cũng không liếc mắt nhìn hắn ta lấy một cái.
Đột nhiên cảm thấy thật sảng khoái.
Hôm ấy, khi muốn xem dung mạo của muội muội hắn, chẳng phải rất hùng hồn, không đụng tường thì không chịu quay đầu sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này mới nói được mấy câu chứ?
Hôm nay Tống Anh mang đến hơn hai ngàn cái thẻ kẹp sách và hơn bốn trăm bánh xà phòng, vậy mà chưa đến hai canh giờ đã bán hết sạch! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rõ ràng chính là cố ý đâm vào tim hắn ta!
Không ít người biết thẻ kẹp sách làm từ lá cây này chỉ mỗi huyện Lễ có bán nên đã người nhờ người ở thư viện mua giúp.
"Lục công tử nói gì vậy? Ngươi mua đồ ủng hộ muội muội ta, ta nào dám nhận lời xin lỗi của ngươi.
Trên xe lừa của Tống Anh, ngoài thẻ kẹp sách ra thì còn có ít xà phòng, cả hai đều là đồ tốt, rất được hoan nghênh, một mình nàng lo không xuể.
Đương nhiên, nàng không phải người quyết định sẽ giao công việc này cho ai mà nhờ tới lý chính, rút thăm hay sắp xếp theo bối phận, kinh nghiệm đều được.
Huống hồ, sau khi ngươi được Vệ công xem trọng, chuyện buôn bán của muội muội ta cũng nhờ đó mà tốt hơn, đúng ra ta nên cảm tạ ngươi mới phải." Tống Tuân cười như không cười.
Về sau, mỗi tháng sẽ giao cho mỗi hiệu sách này một ngàn cái thẻ kẹp sách làm từ lá cây với giá 10 văn một cái.
Nghe nói thẻ kẹp sách của hắn ta do nhà đồng môn bán thì cho rằng hắn ta cố ý mua ủng hộ đồng môn, còn đi báo tin cho cha hắn ta, nói hắn ta đã tiến bộ, hiểu chuyện hơn nhiều, biết kết giao hảo hữu ở thư viện!
Bọn họ không thân, tặng quà gì chứ!
Lục Giai luôn xem thường xuất thân của hắn, tuy Tống Tuân tính tình tốt nhưng đó chẳng qua là vì hắn lười so đo với hắn ta mà thôi.
* Đeo hoa hồng, cưỡi ngựa lớn: chỉ việc tân khoa (Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa) được rước đi khắp phố phường sau khi thi đỗ
Xin lỗi? Xin lỗi hắn thì có ích gì? Người bị ức h**p chính là muội muội hắn chứ không phải hắn.
Chỉ trong thời gian ngắn, trong lòng Tống Anh đã sắp xếp xong.
Đến lúc đó, nàng lấy mỗi cái 5 văn tiền là được, một tháng ba ngàn cái cũng kiếm được 15 lượng.
Tống Tuân lại sửng sốt, không ngờ Lục Giai không chịu nổi sự trêu chọc của mình.
Lục Giai vốn là người kiêu ngạo, nếu là trước đây, gặp phải người ăn nói quái gở như thế, ngay cả mí mắt hắn ta cũng không thèm nâng lên, nhưng bây giờ lại cảm thấy đuối lý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.