Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 450: Địa chủ lòng dạ độc ác
"Nghỉ một lát đi. Hôm qua làm việc lâu như vậy, cơ thể ngươi không nhức mỏi sao? Lại đây uống miếng nước đi, ngày mai làm tiếp cũng được, không cần gấp đâu." Lão gia tử tốt bụng nói.
Đúng là ngốc nghếch mà.
Nàng chính là một nhân tài, giữa biển người mênh mông, chỉ nói mấy câu đã lừa được con trâu tinh này về nhà.
May mà tuy rằng Đại Hoàng và Đại Bạch rất có linh khí nhưng chỉ làm được những chuyện không quá khó tin.
Hơn nữa, người trong thôn ai ai cũng biết Tống Anh đối xử rất tốt với vật nuôi.
Nha đầu này đáng thương biết bao, trông cũng trạc tuổi Nhị Nha mà bây giờ không khác gì một con trâu già.
"Sao nha đầu ngươi lại giống địa chủ lòng dạ độc ác như thế hả?" Tống Lão Căn cau mày suốt cả buổi, "Nha đầu này làm việc cho ngươi không dễ dàng gì, tận mười mẫu đất! Thế mà ngươi bắt nàng gặt lúa xong còn phải xới đất. Đừng có khiến người ta mệt tới mức đổ bệnh đấy!"
Tống Lão Căn bán tín bán nghi: "Vậy... Tiểu cô nương..."
Tống Anh cong môi cười: "A gia, nếu ruộng nhà Đại bá và Tam thúc chưa có ai thu hoạch thì có thể thuê Đại Lực giúp đỡ. Đại Lực không lấy nhiều tiền đâu, đều là người trong nhà, có thể bớt 10 văn tiền."
Ngưu Đại Lực nhìn chằm chằm lão gia tử: "Có chuyện gì?"
Cũng không biết tiểu nha đầu này có bị ngốc nghếch hay không nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vạn vật có linh, không có gì kỳ quái.
Nhất là sau khi biết nàng phí công bắt không ít côn trùng để huấn luyện Đại Hoàng, mọi người từ hâm mộ chuyển sang bội phục.
Tuy Tống Lão Căn không muốn nhưng giờ phút này cũng phải thừa nhận rằng tôn nữ này rất giỏi giang, ngay cả lúc thu hoạch cũng có thể sắp xếp tốt, chẳng trách sau khi rời Tống gia, cuộc sống của nàng ngày càng tốt đẹp hơn.
Tống Anh làm việc rất nhanh, quả thực không cần sốt ruột.
Mỗi lần cho mượn, Tống Anh đều dặn dò rất nhiều nên mọi người đều biết nàng có quan hệ tốt với mấy vật nuôi này.
"Sao gà của nhà ngươi lại thế này?" Lão gia tử hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Lão Căn quay đầu nhìn nàng.
"A gia yên tâm đi, hai ngày trước khi biết sắp bắt đầu làm ruộng, Đại Lực vui đến mức không ngủ được. Nàng ấy thích làm cái này. Nếu người không tin thì tự đi hỏi là biết." Tống Anh vô cùng kiêu ngạo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Lão Căn xấu hổ đứng đó, trông có mấy phần hiu quạnh đáng thương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước mắt, hàng xóm cũng không quá chú ý tới Đại Hoàng và Đại Bạch.
Nàng cũng giải thích như vậy với người khác.
Tống Anh không muốn người khác xem Đại Hoàng là dị vật nên nghiêm túc giải thích: "Đây là do ta tiến hành huấn luyện đặc biệt mới được đấy. Ta muốn để chúng nó nhặt bông lúa giúp nên đã cho chúng nó tập thử với rất nhiều thứ ở nhà từ lâu. Mỗi lần chúng nó làm đúng sẽ thưởng côn trùng ngon miệng cho chúng nó nên bây giờ mới có thể làm tốt như vậy."
Cả năm chẳng có mấy ngày thu hoạch, hiếm khi có thể kiếm thêm chút tiền, sao có thể lãng phí thời gian chứ?!
Chỉ thấy Ngưu Đại Lực lúc này đang loay hoay với mấy nông cụ, tiếp tục dùng tay kéo cày, vẻ mặt nghiêm túc và thành thật.
Thấy nhiều sẽ không còn cảm thấy lạ, thậm chí còn cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên.
Nhưng Ngưu Đại Lực nghe thấy vậy thì trong đầu tự nhiên xuất hiện mấy việc may vá, vì vậy vội vàng lắc đầu: "Người không cần quan tâm ta đâu, đại tỷ đã sớm đồng ý với ta rồi, chỉ cần ta giúp nàng làm xong việc là có thể tới nhà người khác kiếm thêm chút tiền xu!"
Tống Lão Căn không nhịn được mà nhìn Ngưu Đại Lực lâu hơn một chút.
Chuyện người trong thôn mượn nông cụ, đồ đạc linh tinh của nhau rất thường thấy, lừa của Tống Anh cũng đã bị mượn mấy lần.
Đại Hoàng không bị cắt cánh, biết bay cũng là bình thường, cùng lắm là bay lâu hơn những con gà khác một chút, hơn nữa gà vịt của nông dân đều nhớ được đường, buổi sáng tự ra ngoài kiếm ăn, buổi tối tự về nhà.
Chẳng hạn như Đại Bạch, không nói đến việc mỗi ngày đều thả cho lên núi ăn cỏ tiên, mỗi khi ra ngoài còn phải cho Đại Bạch mấy cây củ cải tươi ngon mọng nước, thậm chí khi cây ăn quả trong nhà kết trái, không có lần nào quên cho Đại Bạch ăn thử một ít.
Bội phục Tống Anh kiên nhẫn như vậy, bỏ thời gian và công sức để huấn luyện vật nuôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"..." Lão gia tử nghẹn họng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.