Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 444: Sinh lòng ganh đua
"Ta sẽ tìm." Tống Hiển cắn răng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bị xem thường nhiều lần, Tống Hiển không dám từ chối.
"Nương, ta muốn một đôi giày sạch."
Tứ phòng càng không cần phải nói, trước giờ vẫn luôn là một tức phụ nhi xinh đẹp...
Tuy bây giờ nhà bà ấy thiếu nợ nhưng đã có tiền công của trượng phu dùng để trả nợ, tiền của bà ấy chỉ dùng để chi tiêu trong nhà thì vẫn còn dư dả một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng hạn như bây giờ, Tống Anh cố ý cầm mấy miếng vải tới, nói là dùng để làm khăn tay cho các bá nương, thẩm tử, để bọn trẻ chọn màu, chọn xong thì dạy Tam Nha thêu hoa lên đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi làm bài tập xong, Tống Đạt luôn vây quanh Đại Diêu thị, lúc này Đại Diêu thị cũng đã làm việc xong, đúng là hơi rảnh rỗi.
"Nương, quần áo người mặc quá cũ rồi. Người học theo Tứ thẩm, mặc đồ sạch sẽ một chút được không?"
Ở bên kia, Tống gia đã nhiều ngày yên ổn.
Nhưng cho dù như vậy thì có thể tìm được công việc cũng không dễ dàng gì.
Lúc này, Tống Võ và Tống Tam Nha được phái ra sân.
Tống Hiển nhìn theo bóng dáng cha ruột, đột nhiên cảm thấy rất bất lực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bộ trang phục này vô cùng rực rỡ bắt mắt, đương nhiên, người đau lòng nhất vẫn là Đại Diêu thị.
Làm trò trước mặt Tiêu thị và Đại Diêu thị, Tống Võ và Tống Tam Nha giả vờ vô cùng đáng thương, nhất là lúc đối diện với Tống Đạt và Tống Khang lại càng tỏ ra hèn mọn hơn.
Đại Diêu thị không lay chuyển được ý muốn của nhi tử.
Tống Anh giao cho Tống Đạt một nhiệm vụ.
Tống Hiển trầm mặc.
Tống Hiển tìm mấy ngày, cuối cùng tìm được công việc bốc vác trong một cửa hàng gạo, không quá nặng nhọc, chỉ cần là nam nhân thì đều có thể làm được, đương nhiên tiền công cũng thấp, một ngày chỉ được 35 đồng và một bữa cơm.
"Nương, ta nhớ là người có một cây trâm bạc rất đẹp, sao người không cài đi? Nương, người là đẹp nhất!"
Mấy ngày nay, Tống Đạt luôn về Tống gia, cũng đưa ra nhiều yêu cầu hơn.
Nguyễn thị không mặc quần áo làm từ loại vải quá đắt tiền nhưng lại tốt hơn trước rất nhiều, quan trọng là trên đầu không còn cài trâm mộc nữa mà thay bằng trâm bạc, kiểu dáng còn cực kỳ đẹp, càng không cần nói tới bộ vòng trên cổ tay hay giày thêu hoa dưới chân.
Cùng lúc đó, Tống Anh còn mời Nguyễn thị về nhà một chuyến.
Nhất là khi miệng lưỡi Tống Đạt cũng ngọt xớt, lúc thì nói chưa từng nhìn thấy nương hắn lúc trẻ, muốn được nhìn một lần, lúc lại kể hắn đánh cược với người khác rằng nương mình đẹp nhất, cho dù tim của Đại Diêu thị là một cục đá thì lúc này cũng không nỡ khiến nhi tử mất mặt, lập tức sửa soạn lại, trông có tinh thần hơn nhiều.
Chỉ trong vòng mấy ngày, toàn bộ bề ngoài của Tống gia đã thay đổi.
"Đại lang, ta không muốn lải nhải với chàng đâu, nhưng mấy tháng nữa là ta sinh con rồi, chẳng lẽ phải để cha ta nuôi con của chúng ta sao... Hay là chàng đi tìm một công việc để làm đi?"
Sự thật chứng minh không hề dễ dàng tìm được việc làm, việc không cần tốn sức thì cần có đầu óc và tài ăn nói, chẳng hạn như làm tiểu nhị chạy bàn, phải biết nịnh nọt, gặp ai cũng cười mới được, hoặc là làm ở phòng thu chi thì phải biết tính sổ sách, nhưng tuy Tống Hiển từng đi học, năng lực lại rất bình thường, đã quên hết những gì tiên sinh dạy từ lâu rồi.
Nguyễn thị cũng hơi ngại ngùng, sợ người khác cảm thấy bà về nhà khoe khoang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua kém đệ tức phụ nhi, thế nên khi thấy Nguyễn thị ăn mặc đẹp đẽ như thế, Đại Diêu thị quả thực đã sinh ra lòng ganh đua.
Nhưng Tống Anh nhất quyết bắt bà phải ăn mặc như thế.
Chỉ còn mỗi Tiêu thị vẫn mặc áo vải thô, lôi thôi lếch thếch.
Tống Đạt bây giờ cũng xem như siêng năng, nhìn thấy Đại Diêu thị vất vả thì lập tức chạy tới làm hết việc nhà, sau đó quấn lấy Đại Diêu thị, thuyết phục bà ấy tự trang điểm cho bản thân.
Hắn ta còn có thể dựa vào ai đây?
Có nhiều phường nhuộm như vậy, chẳng lẽ hắn ta không tìm được chỗ nào để làm sao? Cho dù không tới phường nhuộm thì hắn tới tửu lầu làm cũng được mà?
Giờ phút này, Tống Phúc Sơn đã dứt khoát rời đi.
Chương 444: Sinh lòng ganh đua
Đang nghĩ ngợi thì Bùi thị từ bên trong đi ra, cau mày nhìn hắn ta: "Lại không đòi được tiền à?"
Dựa vào người khác không được, hắn ta có thể dựa vào chính mình!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.