Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 394: Trong ngoài không giống nhau

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 394: Trong ngoài không giống nhau


Tuy rằng Tống Mãn Sơn cũng rất lo lắng nhưng hắn ta thật sự không thể phân thân, lúc này, Tống Anh cuối cùng cũng tới, hắn ta có thể hỏi kỹ càng mọi chuyện.

"Lần này ăn Tết có tặng lễ cho Bùi gia nữa không?" Lão gia tử hỏi nàng thêm một câu.

Nếu lão gia tử không sống thọ, cha nàng sẽ phải nghe theo sắp xếp của lão thái thái, đến lúc đó cả nhà sẽ gặp nạn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cho dù ban đầu Tống Hiển chạy trốn là vì sợ hãi, nhưng bây giờ thì sao?

Tống Anh lắc đầu: "Cứ để đó đi đã, qua mấy ngày nữa là đến ngày đóng tiền thuê cửa hàng rồi, ngươi cũng không thể không có tiền." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tại thành Dung.

"Đắt như vậy sao? Vậy... mua ít thôi... thử một miếng là đủ rồi..." Lão gia tử không phải người tham ăn, nhưng nghĩ đến việc tôn nữ quan tâm, hiếu thảo như thế thì cũng bắt đầu nổi lòng tham.

Đây là mẻ đầu tiên, không có mùi hương gì đặc biệt, tổng cộng chỉ có 800 bánh xà phòng, Tống Anh định đặt ở cửa hàng để bán thử trước, tiện thể thương lượng giá cả với Tống Mãn Sơn.

Chính là thế này đây.

Cho nên Đại Diêu thị cũng không muốn tiếp tục giày vò bản thân mình nữa.

Thế nào gọi là trong ngoài không giống nhau?

Chương 394: Trong ngoài không giống nhau

"Cái này gọi là... xà phòng." Tống Anh cười cười, "Sau này nó chính là bảo bối của tiệm chúng ta. Thứ này dùng để tắm rửa, giặt quần áo đều được. Đây là mẻ đầu tiên, cách làm tương đối đơn giản, ta sẽ để lại công thức cho ngươi. Sau Tết ta sẽ nghiên cứu cách làm ra loại có mùi thơm, bên trong bỏ thêm chút hoa cỏ, xà phòng làm ra không chỉ đẹp mà còn dễ ngửi."

"Bây giờ cũng không tệ lắm, ăn được uống được." Tống Anh nói.

Tống Anh muốn đến thành Dung là bởi vì mấy ngày nay khi lão gia tử tự luyện Ngũ Cầm Hí, nàng đã làm thành công mẻ xà phòng đầu tiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thứ ngươi đưa tới lần này là... thứ lần trước ngươi nói sẽ bán rất chạy sao?" Tống Mãn Sơn tò mò cầm một miếng lên xem thử.

Cái gì cũng không có.

Ngoài ra còn phải tặng lễ cho vị Hoắc đại nhân kia.

Đại Diêu thị cũng hiểu tính tình của nhi tử mình, sau khi nghĩ thông suốt, thậm chí còn hiểu rõ rằng nhi tử đang chờ bà ta và Phúc Sơn cúi đầu, muốn bọn họ đến Bùi gia đón người về.

Khi nhìn thấy Tống Anh, Tống Mãn Sơn cực kỳ sốt sắng: "Sức khỏe của cha ta thế nào rồi?"

Tống Anh thở dài.

Đã nhiều ngày thế rồi, tốt xấu gì cũng nên quay về liếc mắt nhìn một cái chứ?

"Mua kim tiền tô... bạch hoa tiền làm gì chứ, ta tập là được rồi. Không cần phải lãng phí..." Lão gia tử nở nụ cười hiền lành của trưởng bối, cười xong lại ho khan một tiếng: "Kim tiền tô là cái gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hôm trước đã truyền tin cho Tống Mãn Sơn nhưng Tống Mãn Sơn thật sự quá bận, muốn sắp xếp mọi chuyện trong cửa hàng rồi mới trở về, kết quả hôm sau Tống gia lại truyền tin tới nói lão gia tử đã khỏe lại, không cần về nhà thăm.

Thế nhưng lão gia tử lại cảm nhận được sự quan tâm từ vãn bối trong lời nói của nàng.

"Ngài có tiền để tặng không?" Tống Anh cười tủm tỉm.

Cho nên bây giờ, trong mắt nàng, Tống Lão Căn giống như gấu trúc, dù có thế nào cũng phải nuôi cho trắng trẻo, mập mạp, tuyệt đối không thể để tuyệt chủng.

"Ta nghe Tứ thẩm ngươi nói ngươi mượn không ít tiền bên ngoài, bây giờ còn tiền để tiêu không? Nếu không thì lấy của cửa hàng trước đi?" Tống Mãn Sơn hỏi tiếp.

Tống Anh nheo mắt: "Bề ngoài xốp giòn, vàng óng, bên trong mềm mịn, ngọt ngào, một miếng nhỏ giá mấy chục văn. Người sống lâu như vậy, e rằng cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ đúng không?"

Tống Anh cũng không muốn trông chừng lão gia tử nghiêm ngặt như vậy, thật sự là bởi vì... mạng sống của lão gia tử quá quan trọng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mấy ngày nay, Tống Lão Căn cũng đã nghĩ thông suốt, ngay cả Đại phòng cũng ngày càng trách cứ Tống Hiển nhiều hơn. kí.ch th.ích

Thế nhưng, nàng không định đích thân tới cửa đưa lễ.

Thứ này trông rất kỳ quái, giống như viên gạch nhỏ, mỗi một cái đều được Tống Anh dùng giấy dầu gói lại, trông vô cùng đặc biệt, ngửi mùi cũng không gay mũi, trông khá tốt, ít nhất thì bề ngoài của nó đẹp hơn đậu tắm một chút.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 394: Trong ngoài không giống nhau