Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 373: Gà c·h·ó lên trời
Tống Hiển lại không cảm thấy bản thân mình có vấn đề gì.
"Căn nhà đó của ngươi đã đưa cho Nhị Nha, bên nha môn cũng đã làm thủ tục xong xuôi rồi nhưng hiện giờ nàng vẫn chưa bán. Nhị đệ ngươi muốn đọc sách nên để hắn sống tạm ở đó." Lão gia tử cũng không giấu giếm, nói thêm: "Chỗ tiệm ăn là Nhị thúc ngươi thuê của người ta thôi."
Tuy a gia cũng yêu thương hắn ta nhưng thật ra chỉ hy vọng hắn ta có thể có tiền đồ, có thể làm rạng danh tổ tông, cha hắn ta cũng luôn chê hắn ta biểu hiện không tốt ở phường nhuộm!
"Một căn nhà hai tầng, cho dù chỉ thuê thôi thì cũng tốn không ít tiền." Tống Hiển nói, sau đó thăm dò: "Trước đây Nhị thúc luôn than nghèo, bây giờ thuê tiệm ăn thì có thể dư dả sao? Đừng có để nợ nần chồng chất đấy. Nếu thật sự không được thì còn có a gia và chúng ta bù vào đôi chút."
Trong lòng Tống Hiển vô cùng ghen tức, chỉ có thể nói: "Đúng vậy, nếu ngươi muốn học hành thì chuyên tâm chút đi. Ta nhớ rõ trước đây lúc còn đi học ở trường tư thục trong thôn, tiên sinh luôn nói ngươi học chậm, đầu óc không tốt, phải cố gắng hơn người khác rất nhiều."
Bùi gia tuy bắt buộc phải có nhà nhưng cũng không yêu cầu khắt khe về diện tích và vị trí của căn nhà. Sau khi gả Bùi thị cho hắn ta thì thường xuyên mời hắn ta đến ăn cơm, hắn ta được ăn ngon uống tốt, hầu hạ cẩn thận, ngay cả đệ đệ của Bùi thị cũng nhiệt tình với hắn ta hơn Đạt ca nhi nhiều! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhị đệ, ngươi đã bỏ học năm năm rồi phải không? Ta thấy vẫn nên thành thành thật thật tìm một công việc mà làm đi thôi. Nếu Nhị thúc mở tiệm ăn thì ngươi đến phụ giúp một chút cũng được. Thế nhưng không thể vì lười nhác mà tìm cớ được đúng không?" Tống Hiển mỉm cười nói.
Chương 373: Gà c·h·ó lên trời (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hóa ra trong lúc hắn ta đi lao dịch thì Tống Anh vẫn bán bánh ú đắt hàng như trước, giúp Nhị phòng gà c·h·ó cũng lên trời*?!
Nếu Tống gia có thể bồi dưỡng ra một người đọc sách nổi tiếng, dù bọn họ có ghen ghét đến mấy thì trên thực tế, tất cả mọi người đều được vẻ vang.
Tống Tuân nãy giờ vẫn luôn im lặng.
"Đọc sách là chính sự, cha ngươi không cần ngươi phụ giúp gì cả." Lão gia tử lập tức lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chuẩn bị tháng hai năm sau sẽ thi thử một lần. Đã trì hoãn năm năm rồi, tuổi tác của ta cũng không còn nhỏ nữa, có thể thi sớm chừng nào thì tốt chừng ấy." Tống Tuân đáp.
Chỉ có Bùi gia đối xử khác biệt với hắn ta.
Mọi người đều quay sang nhìn Tống Tuân.
"A gia, nhà Nhị thúc mở tiệm ăn ở đâu vậy? Căn nhà hai tầng kia chắc hẳn không rẻ đúng không? Đừng nói là đã bán căn nhà trên trấn của ta đi rồi chứ?" Tống Hiển cười hỏi.
"Có lẽ Đại ca nhớ lầm rồi, lúc ấy người mà tiên sinh nói như vậy chính là ngươi." Tống Tuân dịu dàng mỉm cười, "Lần này, trước khi lên trấn đi học, ta cũng có đến gặp tiên sinh ngày trước. Tống tiên sinh biết được tin này thì vô cùng vui mừng, còn tặng ta hai quyển sách, hy vọng sau này ta có thể luôn luôn tiến bộ như vậy."
Tống Hiển siết chặt tay.
Lúc này nghe Tống Hiển nói vậy thì chỉ cười nhạt: "Đại ca dạy dỗ phải. Ta đã chăm chỉ học hành nhiều ngày, thiết nghĩ có thể xin tiên sinh nghỉ vài ngày để đến chỗ cha nương phụ giúp."
Nhưng lúc xem mắt có không ít nhà chê nhà hắn ta đông người, cũng không có căn nhà đàng hoàng trên trấn, càng chê bai hắn ta đã đến tuổi này rồi mà vẫn còn là người học việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống lão gia tử vui mừng gật gù.
Còn Tống gia thì sao?
"Nhị đệ tự tin như thế, xem ra sang năm nhất định có thể thi cử đỗ đạt trở về nhỉ?" Giọng điệu của Tống Hiển giống như hăm dọa.
* Một người đắc đạo, gà c·h·ó cũng lên trời: thành ngữ xuất phát từ tích Lưu An được Bát Công cho thuốc tiên, toàn bộ người nhà Lưu An đều uống, còn dư lại một ít cũng cho gà, c·h·ó trong nhà dùng, sau đó gia đình Lưu An và cả gà, c·h·ó đã uống thuốc đều cùng bay lên trời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không cần phải vậy. Nhị thúc ngươi nói trước đây Tuân ca nhi và Nhị Nha bán đậu xanh kiếm được ít tiền lời, sau đó Nhị Nha lấy tiền đó để làm bánh ú, Nhị Nha trích một phần tiền lời cho Tuân ca nhi, khoảng chừng 100 lượng, sau khi thuê tiệm ăn và mua một ít đồ dùng vẫn còn dư lại một chút." Lão gia tử không nghĩ nhiều, nói thật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.